Đây không phải là lần đầu tiên và em không phải là người phụ nữ duy nhất trong đời anh.
***
Cánh cửa gỗ màu xanh được mở ra. Đồng hồ đã điểm bảy giờ. Bầu trời xám xịt và những cơn gió trái mùa làm cô ớn lạnh. Bụng bầu ngày càng to. Cô xoa bụng và mỉm cười. Cô gắp một miếng khế chua cho vào miệng, từ sáng đến giờ cô đã thèm ăn thứ gì đó chua chát.
Cái ôm quen thuộc sưởi ấm trái tim cô.
– Cậu sẽ không đến muộn chứ?
Cô mỉm cười dịu dàng và anh tựa đầu vào bụng cô. Cô ấy mới mang thai được bốn tháng, nên có lẽ nó chỉ mới hình thành thôi. Anh nhắm mắt lại và hình ảnh xinh đẹp của một đứa trẻ xinh đẹp hiện lên trong tâm trí anh. Nó sẽ là một cậu bé. Kể từ khi đảm nhận vị trí tổng giám đốc, ông đã biết người duy nhất có thể kế nhiệm mình là ai.
Theo anh được biết, âm nhạc có tác động rất lớn đến thai nhi. Anh thường bắt cô nghe nhạc không lời. Thứ âm nhạc nhẹ nhàng có phần nữ tính này luôn khiến cô khó chịu nhưng cô không thể kìm được. Những gì anh nói với cô luôn là một mệnh lệnh.
Anh và cô đều đang ngồi trên giường. Anh vòng tay qua eo cô và nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng bầu của cô. Anh ôm tôi rất nhẹ nhàng. Tiếng nhạc du dương cứ vang lên. Trời bắt đầu mưa và đã là mùa thu.
Tất nhiên, không khó để anh ngồi lên chiếc ghế cao nhất trong công ty. Những trò tai quái là điều khó tránh khỏi. Điều thú vị là ông chủ béo dù đã ngã khỏi ghế nhưng vẫn không hiểu tại sao cổ phiếu của mình lại lớn đến vậy. Anh ta đang giở trò đồi bại, tất nhiên sẽ không có ai để ý.
Số tiền anh gửi ngân hàng đã lên tới vài tỷ đồng nhưng anh vẫn chưa biết con số chính xác. Anh ấy vẫn kiếm được tiền lãi ngân hàng hàng tháng. Anh ấy không thường xuyên đến chùa và không đặt tượng Thần Tài trong nhà hoặc văn phòng của mình. Anh ta không tin vào thần linh cũng như không tôn thờ các vị thánh. Tuy nhiên, công việc của anh diễn ra vô cùng suôn sẻ. Không có công ty nào có thể cạnh tranh với bạn.
Cô ấy cũng giống như người trước cô ấy. Tình yêu của anh thực sự nảy nở khi anh biết người phụ nữ đó có thai. Và nếu người phụ nữ đó có thể sinh cho anh một đứa con trai, anh có thể cưới họ mà không chút do dự. Tôi chỉ cảm thấy tiếc cho tất cả mọi người. Những người phụ nữ đó cuối cùng sẽ biến mất như bong bóng xà phòng. Sẽ không ai có thể gặp lại họ nữa, ít nhất là ở vùng đất thịnh vượng này.
Thai nhi đã được bốn tháng tuổi. Nó được hình thành và giới tính không trộn lẫn. Cô ấy sẽ không giống như những người phụ nữ trước đây. Đứa bé trong bụng cô sẽ là con trai. Tuy cô chưa đá được nhưng mỗi lần anh áp tai vào bụng cô, anh có thể thấy rằng chẳng bao lâu sau, anh sẽ nghe thấy tiếng đá. Cô bị ốm nghén và thường cảm thấy buồn nôn. Anh luôn để sẵn trái cây trong tủ lạnh để cô không phải đến cửa hàng cuối đường mỗi khi anh đi vắng. Đó không chỉ là tưởng tượng. Thông thường khi mang thai con trai, người mẹ thường rất mệt mỏi và thường xuyên ăn đồ ngọt. Nhưng cô ấy có tất cả những triệu chứng này.
Và nếu đứa bé là con trai, nó sẽ rất hạnh phúc. Ngay cả trong giấc mơ, anh cũng luôn nghĩ về điều đó. Ngày đứa trẻ đó được sinh ra. Âm thanh dễ thương và chú chim nhỏ đó. Ngày đó sẽ đến sớm thôi, biết đâu khi nó chính thức rời khỏi bụng mẹ, số tiền trong ngân hàng sẽ không còn làm anh lo lắng nữa. Chủ nhân của chúng đã được xác định, và công việc của anh ta chỉ đơn giản là bảo vệ chúng cho đến khi người chủ đáng kính đó đủ lớn để chấp nhận chúng. “Em bé sẽ xinh đẹp.” Đây luôn là câu thần chú trước khi đi ngủ. Nhưng không sao cả, cô ấy quá xinh đẹp còn anh ấy lại rất sang trọng và thanh lịch.
Bất chấp nhiều người cảnh báo cô về nỗi sợ hãi của anh, cô vẫn lao vào trong. Và không chỉ họ, mà còn nhiều người khác. Theo những gì cô biết, anh ta là người “lạnh lùng và nguy hiểm”. Anh thường nói với cô: “Anh thích Tào Tháo. Em ngưỡng mộ anh ấy, nhưng em sẽ khác anh ấy”. Cô không hỏi vì điều đó không quan trọng, nhưng nếu phải nghĩ đến anh, cô sẽ đoán được sự khác biệt. anh ấy nói là không có Nghi phạm.
Cô vẫn còn nhớ rõ mấy ngày trước anh dẫn cô đi mua quần áo trẻ em. Ngày hôm đó là thứ bảy. Trời không mưa nhưng lạnh. Cô đã mặc áo khoác lạnh nhưng vẫn run rẩy.
—Bây giờ mới là mùa thu và thời tiết vẫn rất lạnh.
Anh im lặng.
– Nhìn này, các con chúng ta có thích những bộ trang phục màu đỏ và xanh này không?
– Nó sẽ thích nó. Bởi vì bạn đã chọn những bộ quần áo đó.
– Chiều nay tôi đã gọi điện cho bạn bè ở trường. Họ đang làm bài kiểm tra. Năm nay là lễ tốt nghiệp.
–Trời trở lạnh rồi, về nhà thôi.
–…………..
Con đường vắng tanh, chỉ có vài người qua lại. Cô dựa vào anh để tìm hơi ấm. Một cơn gió thổi qua, lá vàng rơi. Vài chiếc lá tươi rơi xuống. Cô tránh giẫm lên, nhưng anh lại bình tĩnh dẫm lên và tiếp tục tiến về phía trước.
Lại một cơn gió nữa thổi qua. Cô ôm lấy cánh tay mình, toàn thân run lên: “Lạnh quá.” Anh dừng lại, cởi chiếc áo khoác đen ngay trước đường, dưới sự chú ý của người qua đường. Anh mặc áo cô từ trong ra ngoài. Khi chắc chắn bụng mình đã được che kín, anh cởi áo ra quấn quanh người cô. Anh đi bên cạnh cô, quàng tay qua vai cô để giữ cho áo cô không bị tuột ra.
– Cậu sẽ lạnh đấy!
Anh nhìn cô và mỉm cười. Anh mặc một chiếc áo sơ mi mỏng bên cạnh cô. Gió không ngăn được anh. Cô định lấy chiếc áo ra sau lưng đưa cho anh thì bị anh đẩy lại. Cô cần nó nhiều hơn. Một lúc sau, cả hai trở về nhà. Khi đó, môi anh thâm quầng, cơ thể lạnh lẽo như ngâm trong băng.
Sẽ thật hạnh phúc nếu cô có thể trở thành vợ anh. Vì cô ấy, vì anh ấy. “Con trai ngoan của bố, lại đây.” Cô tỉnh dậy vì một âm thanh lạ. Trong bóng tối, đèn đêm bật sáng. Bạn lại đang mơ. Cô nhẹ nhàng chạm vào má anh, khuôn mặt anh lúc này có thể nói là lạnh lùng và nguy hiểm. Cô hôn lên môi anh. Khi môi cô hé ra, tiếng nói mơ ngủ kỳ lạ lại vang lên. Ánh sáng vàng của ngọn đèn đêm vẫn chiếu sáng đều căn phòng.
Tất nhiên, suy nghĩ đầu tiên của anh chỉ là về hóa đơn. Cô là sinh viên năm thứ ba trong một gia đình nghèo. Ở trong thành phố không phải là điều dễ dàng. Cuộc sống của cô sẽ tồi tệ hơn nếu anh không chú ý đến cô. Cô mặc quần áo đẹp, ngủ trên nệm êm ái, đeo vòng tay vàng và luôn có thể lái xe đến nhà hàng sang trọng để ăn buffet. Những điều đó hoàn toàn khác với kiếp trước của cô. Bạn có thể so sánh nó với thiên đường. Đứa trẻ trong bụng mẹ là chìa khóa thiên đường.
Cô nghĩ anh cũng yêu cô. Đó không chỉ là về thịt hay việc sinh con bằng ống tiết niệu. Anh ấy thực sự yêu cô ấy. Đôi mắt dịu dàng đó không hề giả tạo.
Khi nhận được kết quả siêu âm, cô hoảng sợ.
Vị bác sĩ già luôn bận rộn với mọi công việc giấy tờ. Anh ta trông có vẻ rụt rè và nếu cởi chiếc áo khoác màu xanh trắng ra thì ai biết anh ta là một bác sĩ siêu âm nổi tiếng. Anh không cho cô nhìn vào màn hình, nhưng dù có làm vậy cô cũng có thể không hiểu gì cả. Màn hình tối đen với một cục đen ở giữa.
Cô ấy sẽ đưa cho bạn tờ bài kiểm tra này chứ? Bạn sẽ phát điên.
– Hãy thử kiểm tra lại.
– Tôi đã thử anh hai lần. Việc kiểm tra cũng vậy.
Cô sợ hãi và mắt cô đỏ hoe. Cô chạm vào bụng mình. Khối thịt lộ ra này không thể là nữ quỷ được.
Cô ấy nói: “Để tôi xem có thật là con gái không?”
–Cô gái này thế nào rồi? Nói xong trả tiền rồi rời đi. Những người như cô ấy có thể hỗn loạn.
– Này – Bác sĩ bấm máy – Phí…phí…tổng cộng là…
Nước mắt trào ra trong mắt cô. Tiếng bước chân qua lại bên ngoài khiến cô càng hoảng sợ hơn. Cô chạm vào bụng và dương vật của cô ngừng đá. Làm gì với miếng thịt này?
Cô lau mắt và lẩm bẩm: “Trẻ con sẽ là trẻ con.” Tôi sẽ nói với anh ấy, làm cho anh ấy hiểu.
Cô nhắm mắt hồi lâu, lấy ra hai tờ giấy bạc 500 nghìn đưa cho bác sĩ: “Không cần trả lại.” Khi cô kéo tay nắm cửa, cô nghe thấy vị bác sĩ già khe khẽ thở dài. Hơi thở của anh dồn dập, như thể vừa trút được một gánh nặng.
Anh vẫn ngồi trên ghế chờ. Tay anh đặt trên gối. Anh ấy trông không hề thiếu kiên nhẫn hay lo lắng chút nào. Anh nhìn xuống đất. Cô đứng cách anh không xa, chỉ đứng đó. Khối vật lại đá lần nữa nhưng cô không cảm thấy đau đớn chút nào. Cô rùng mình và tờ giấy thi tuột khỏi tay cô. Có lẽ như một sự thỏa hiệp, cơn gió độc ác đã thổi tờ giấy đến chỗ anh ngồi. Anh cúi xuống nhặt mảnh giấy lên và im lặng hồi lâu.
Anh nhìn cô. Đôi mắt lạnh lùng khiến cô rùng mình. Nếu cánh cửa phía sau không khóa, có lẽ cô đã ngã xuống. Anh gấp tờ giấy thành bốn phần, cầm nó trên tay rồi ngồi dậy. Tiếng giày chạm sàn. Cổ họng cô nghẹn lại. Cô đang định lùi lại thì cảm thấy có gì đó vướng víu. Đây là cửa phòng khám. Cánh cửa lạnh lẽo chặn đường cô.
Anh chậm rãi bước về phía trước, vẻ mặt lạnh lùng. Không có giận dữ, không có niềm vui, không có nỗi buồn, không có sự thất vọng trong đôi mắt đó. Đôi mắt anh xám xịt và vô cảm. Khuôn mặt anh bình tĩnh đến mức cô gần như không thể biết được thứ gì đang thiêu đốt trong lồng ngực anh. Khi anh đến gần hơn, cô thực sự hoảng sợ. Cô lùi lại, chặn cửa rồi chạy lên chặn anh. Nơi cô đứng đã trở thành ngõ cụt. Hơi thở của cô trở nên gấp gáp và cô ôm bụng như muốn che cho đứa bé.
Anh đứng trước mặt cô. Cô tránh ánh mắt đó. Bạn giơ tay lên, bàn tay đó sẽ chạm vào em bé, bạn sẽ bóp nát nó hay dùng nắm đấm để đánh? Cô nhắm mắt lại và mồ hôi chảy dài trên mặt. Cô cúi đầu và lấy tay che bụng. Bàn tay anh khum lại.
– Bạn ổn chứ? Chúng ta về nhà thôi!
Cô mở mắt và anh đặt tay lên má cô. Anh vuốt ve chân cô, xoa dịu nỗi sợ hãi của cô. Cổ họng cô thư giãn một chút.
– về nhà à?
– Hoặc đi ăn cháo tim gan. Tôi biết một nhà hàng có đồ ăn rất ngon.
-Tôi…tôi…nó
Anh khẽ mỉm cười, nhưng cô có thể thấy ngay cả nụ cười dịu dàng đó cũng không khiến ánh mắt anh bớt lạnh lùng đi chút nào. Đôi mắt của anh ấy giống như những hầm băng.
Cô muốn nói thêm điều gì đó nhưng anh đã kéo cô đi. Anh ấy khá thoải mái. Bạn chắc chắn biết những gì được viết trên tờ siêu âm. Kết quả in ra ở trên sẽ không sai. Hai người đi cạnh nhau, không ai nói một lời nào. Khi đến cầu thang nơi đặt thùng rác, anh dừng lại. Anh mở nắp hộp và nhét tờ giấy kiểm tra đã gấp làm tư. Anh vẫn bình thản nhìn cô và mỉm cười. Anh và cô tiếp tục bước đi. Bước chân anh trở nên nặng nề hơn. Cô hơi run rẩy. Hình như gió lại thổi nữa. “Tôi lạnh quá.” Anh liếc nhìn cô rồi dừng lại. Anh chỉnh lại gấu áo sơ mi và kéo khóa lên tận cổ. Anh ấy tiếp tục bước đi. Cầu thang dường như càng lúc càng dài, anh bước đi rất nhanh.
Bây giờ cô ấy đang ngồi đó. Chờ bát cháo tim gan bổ dưỡng mà anh nói được mang ra. Bụng cô đã xẹp xuống hoàn toàn. Cô ấy đang mang theo một chiếc túi xách nhỏ. Ngay cả khi nằm trên chiếc ghế lạnh lẽo đó, cô vẫn luôn mang theo nó bên mình. Anh ấy nói: “Mời ngồi.” Tôi đi gọi thêm món ăn.
– Anh hãy ở lại với em – Cô nắm chặt áo anh, giọng cầu xin.
Anh gỡ từng ngón tay của cô ra: “Tôi không phải người thích đùa.”
Anh quay lại và hòa vào đám đông thực khách trong nhà hàng. Hương vị của món ăn hòa quyện vào nhau…
Thiên đường nơi cô từng sống đã hoàn toàn biến mất. Cô đã nói tất cả nhưng vẫn không làm anh thương hại. Cái bụng mang thai bốn tháng của cô bây giờ đang khiến cô đau đớn.
– Đây là con của anh và của tôi. Tôi cầu xin…
– Em không phải là người đầu tiên mang thai anh, và điều này sẽ không xảy ra một lần.
Anh nhặt chiếc ba lô lên và nói:
– Không còn nhiều thời gian nữa. Chiếc taxi đang đợi dưới cửa.
Cô bật khóc, ôm chặt lấy anh, môi run run: “Em cầu xin anh đây.” Nếu cậu làm điều này…”
– Bạn có sợ vô sinh không?
-Tôi…tôi…
– Bạn muốn bao nhiêu?
– Bạn…hoặc đi siêu âm lại, siêu âm có thể không chính xác.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.