Mẹ tôi qua đời vì căn bệnh ung thư cổ tử cung di căn khi tôi 15 tuổi và đang học lớp 8. Tôi cảm thấy mình như một kẻ ngốc khi ở trong phòng cả ngày. Bố làm tất cả việc nhà. Đến trưa, anh tranh thủ về nhà chuẩn bị bữa ăn, giục tôi đi học để tôi khỏi ngủ quên. Anh đã im lặng kể từ khi mẹ anh rời đi. Nhiều khi nhìn anh, tôi không cầm được nước mắt nhưng không thể nguôi đi nỗi buồn mất mẹ, cũng không biết phải làm sao để anh vui.
Rồi tôi trở thành một cô gái 18 tuổi với tất cả những đức tính của một cô gái trưởng thành. Mỗi lần nhìn vào gương tôi đều thấy mình xinh đẹp. Tôi trông giống hệt mẹ tôi.
So với 40 tuổi thì bố tôi vẫn còn rất trẻ. Mẹ tôi bị ung thư và phải cắt bỏ tử cung nên chỉ có tôi nên hai người chiều chuộng tôi rất nhiều. Nhưng bố tôi đã nói với mẹ tôi:
– Hãy yêu thương và chiều chuộng con cái nhưng đừng chiều chuộng chúng. Chúng ta phải dạy dỗ con cái cẩn thận để ngày mai chúng có thể tự lập…
Mẹ tôi vâng lời. Vì thế trong mọi công việc nhà, mẹ đều bắt tôi phải quan sát, học hỏi, thử nghiệm để mẹ sửa sai. Bố chỉ dạy tôi kiến thức và dạy tôi cách sống hợp lý, yêu thương. Có một câu nói bố tôi luôn nhắc tới nhưng tôi vẫn ghi nhớ:
– Dù bạn làm gì, bạn cũng phải xem xét tính hiệu quả và thậm chí cả hậu quả của việc bạn đang làm. Điều tốt nhất là hãy thẳng thắn và trung thực với những người bạn muốn nói chuyện và làm việc cùng. Bằng cách này bạn có thể đạt được những gì bạn muốn.
Tôi có rất ít bạn bè vì từ ngày mẹ mất tôi như con sâu trong kén. Người duy nhất tôi tin tưởng là bố tôi. Khi ở bên bố, tôi nói về mọi thứ giống như với mẹ. Từ đồ đi học, đồ đi dạo phố cho đến đồ dùng cá nhân đều rất nữ tính và nữ tính. Bố luôn lắng nghe đến cuối rồi nhẹ nhàng phân tích, nhận xét, diễn đạt và tóm tắt. Tôi rất hài lòng và ghi nhớ câu nói này trong lòng.
Cha tôi là một đứa trẻ mồ côi và vô gia cư khi ông mới 12 tuổi. Được thuê làm việc tại một quán phở ở TP. Sau đó đánh giày và bán vé số. Ở trong nhà trọ với bạn bè. Lớn lên tôi xin việc sửa chữa xe đạp, xe máy, ô tô. Ông sống rất tằn tiện và tằn tiện, mãi đến năm 20 tuổi mới cưới mẹ tôi. Mẹ cũng có hoàn cảnh giống bố. Họ quen nhau khi cùng làm việc ở một quán phở. Khi bố tìm được tôi, mẹ tôi mở quán trà riêng ven đường. Sau này, ông bà nội mua nhà và sinh ra tôi khi tôi 22 tuổi. Mẹ hơn bố tôi 3 tuổi. Tuy nhiên, anh vẫn là người ủng hộ và bảo vệ cô trước mọi sóng gió của đời sống xã hội.
Bố chỉ nhớ tên ngôi làng nơi bố sinh ra, cùng bạn bè lên thành phố, bị lạc, không biết đường về và không bao giờ quay lại. Về phần mẹ tôi, bà thề sẽ không bao giờ trở về quê hương, nơi bà có người mẹ kế độc ác. Việc học của ông bà bị gián đoạn ở trường tiểu học do hoàn cảnh. Bố tôi là người cần cù, ham học, vừa làm vừa học, tự học bằng sách vở cũ mua của bà bãi phế liệu nên biết rất nhiều, nhất là về công nghiệp. Mẹ tôi chăm chỉ và giỏi kinh doanh nên kinh tế gia đình cũng bao gồm tiền ăn và tiền tiết kiệm. Đặc biệt, dù là cặp vợ chồng vô gia cư, tiếp xúc với một nhóm người vô gia cư nhưng tôi chưa bao giờ nghe bố mẹ nói những lời không hay, không hay. Tôi sống trong tháp ngà đó nên chỉ lấy bố mẹ làm chuẩn.
Tôi tốt nghiệp trung học loại xuất sắc, nhưng tôi chưa bao giờ có ý định tiếp tục học. Làm điều này có ích gì khi bố tôi có mặt tối và đã chăm sóc gia đình và chu cấp cho tôi? Tôi phải làm gì mỗi khi thấy bố mệt mỏi và không muốn ăn khi về nhà? Tôi nên làm gì nếu nhớ anh ấy, dù chỉ một ngày?
Thấy tôi quyết định không tiếp tục học, anh thận trọng hỏi tôi, tôi chỉ trả lời “Không!”
– vì tôi không muốn thấy bố liên tục suy sụp vì lo lắng cho tôi. Tôi vừa xin bố thêm một ít tiền để mở cửa hàng tạp hóa. Tôi tiết kiệm tiền bằng cách làm gia sư và lao công bán thời gian ở trường học và bệnh viện, nhưng tôi không ăn trộm, không ăn trộm. Xin đừng lo lắng, hãy tin con, bố…
Anh ấy đã ôm tôi. Tôi áp mặt vào ngực anh và lau nước mắt.
Kể từ ngày đó, hai cha con ngày nào cũng đối mặt nhau. Đôi khi tôi giúp bố làm việc nhà ở cửa hàng ô tô, hoặc ông giúp tôi mua đồ tạp hóa khi cửa hàng ô tô của ông vắng khách. Hàng ngày, trong bữa ăn và buổi tối, hai chúng tôi cùng xem TV và ngồi trò chuyện… Tôi cảm thấy rất vui, và tôi cũng thấy bố tôi cũng rất vui, vơi đi những nếp nhăn trầm tư trên trán. ..
Nhưng…
Đêm về, đối với tôi, tôi bị dày vò bởi những suy nghĩ, bởi tình yêu dành cho bố và cho chính mình. Tôi không biết từ khi nào tôi nảy ra ý tưởng khám phá đàn ông. Nhưng trong mắt tôi, không người đàn ông nào có thể so sánh được với bố tôi. Tôi yêu vẻ ngoài rất phong cách và rắn rỏi của bố tôi. Tôi yêu nét mặt kiên quyết và đôi mắt nghiêm túc nhưng đầy yêu thương của anh ấy. Tôi rất phấn khích khi anh ôm tôi đầy yêu thương bằng đôi tay rắn chắc của mình. Tôi nhớ và luôn muốn ngửi mùi mồ hôi trên ngực anh. Tôi muốn và khao khát được tiếp xúc cơ thể với anh ấy. Tôi không thể giữ nó được nữa!
Một đêm tôi nghe bố tôi nói:
–Hạnh phúc này! Nếu bạn có bạn trai, hãy dẫn anh ấy đến giới thiệu để anh ấy biết và… chấp thuận, đừng ngại ngùng. Nếu đây là số phận thì hãy chấp nhận… – Bố đâu? Tôi đã chấp nhận tuyên bố này. – Bố chỉ lấy vợ sau khi con lấy chồng. – Vậy… nếu tôi không kết hôn thì sao? Bố, bố sẽ ở lại chứ? – Đúng! Bố trả lời ngắn gọn, nhìn chằm chằm vào ấm nước.
Một cảm giác khó tả tràn ngập trong tôi. Tôi lao tới và kéo đầu anh ấy vào ngực mình. Lần đầu tiên trong lúc tắm có gì đó khác hơn là tự tay xoa ngực mình. Giờ đây, khuôn mặt của một người đàn ông đang áp chặt vào bộ ngực trẻ trung và đầy đặn của một cô gái tuổi đôi mươi.
Anh ấy không nói gì, ngay cả khi tôi ôm chặt đầu anh ấy trong tay và di chuyển chúng qua lại giữa hai núm vú của anh ấy. Tôi…sừng quá!
Tôi cúi xuống hôn toàn bộ khuôn mặt của anh ấy. Trên môi tôi có vị mặn, không biết là nước mắt của tôi hay của anh, vì tôi đang khóc và tôi biết anh cũng đang khóc.
Khi tôi ấn miệng anh ấy vào miệng tôi. Anh có lúc bối rối và có chút né tránh nhưng vì tôi quá mãnh liệt nên anh phải nhượng bộ. Chúng tôi hôn nhau nhưng thực ra tôi hôn rất chủ động và anh phải thụ động làm theo.
Một lúc sau, tôi rút môi mình ra khỏi miệng anh. Hãy nghe anh thì thầm:
– Nhung! Hừ… woo! Tại sao… – Tôi sẽ không lấy chồng! Và bố cũng không thể kết hôn! Anh…muốn em mãi mãi là chồng anh, được không?
Nói xong tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy và chờ đợi câu trả lời.
– Nhưng…
Anh lưỡng lự. Tôi rất rõ ràng:
– Không nhưng! Từ hôm nay trở đi… em là vợ anh. Tôi yêu bạn yêu bạn. Tôi không muốn ai dính vào. Rồi anh sẽ sinh cho em một đứa con ngoan và xinh đẹp…
Nói xong, tôi kéo anh ấy dậy và đi về phía phòng ngủ. Sau khi vào phòng đóng cửa lại, anh ta chủ động cởi cúc áo tôi, úp mặt vào bộ ngực non nớt của con gái tôi mà mút. Tôi cũng lột trần cả hai và kéo anh ta lên người tôi.
Con cặc của anh to, dài, nóng và cứng, di chuyển vào háng tôi. Tôi đã lấy nó và đưa anh ấy lên thiên đường. Đau dữ dội ở âm hộ. Tôi biết mình đã trở thành một người phụ nữ. Cảm giác đau đớn khi quan hệ lần đầu đã được lấn át bởi cảm giác hạnh phúc ngập tràn.
– Ôi Ninh! – Tôi đây! Nhung ở đây! Đây là vợ tôi, Toàn!
Vậy là từ nay chúng ta sẽ không còn xa cách nhau bằng việc gọi mình là cha con nữa. Vẫn là ngôi nhà đó, vẫn là hai người đó nhưng họ đã là vợ chồng.
Năm sau, tôi sinh ra Toàn – cha ruột và bây giờ là chồng tôi – một bé trai mũm mĩm.
Để tránh sự chỉ trích của mọi người, tôi và Toàn bàn nhau cách tìm đường về quê. Tôi đồng ý ngay lập tức!
Thế là hai vợ chồng đưa con về quê – quê con tôi, cũng là quê bố tôi.
Vợ chồng tôi cưới nhau được 15 năm và có 5 người con.
Thông bảo:
– Bây giờ tôi giàu có và có rất nhiều. Vợ ơi, hãy tiếp tục sinh con nhé! – Anh sẽ đẻ trứng cho em cho đến khi hết trứng, cho đến khi em không còn yêu anh – con gái và vợ anh – thế thôi.
Toàn cười lớn. Mặt anh đỏ bừng vì hạnh phúc. Tôi biết bố rất hạnh phúc với cuộc sống mà tôi và bố đang có – vợ chồng tôi.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.