Gầm gừ…quạt cạch…
thì thầm…
Sau đó nó lại cao hơn…
Tiếng đàn violin của tôi vẫn luôn như vậy – giống như tôi vậy – nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng cũng dữ dội. Nhiều khi tôi tự hỏi mình có yêu em vì khúc violin đặc biệt ấy không?
……….. ………………….. ………….Âm nhạc thiên thần……
** **
Tôi đã từng kể cho mẹ nghe về tuổi thơ của mình – tuổi thơ gắn liền với biển cả. Không biết có phải vì tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố biển mà tôi yêu biển vô cùng… Những ngày mới xa nhà, tôi nhớ hương vị ấm áp, mặn mà, thân thiện. Gió biển hòa lẫn với mùi cá đặc trưng cứ quẩn quanh trong giấc ngủ khiến tôi không tài nào ngủ được. Và rồi ngày hôm sau, bạn xuất hiện với cây vĩ cầm và nụ cười bí ẩn của mình…
Âm nhạc của bạn đưa tôi trở lại biển. Tôi đắm chìm trong tiếng đàn, như thể đang hòa mình vào từng đợt sóng. Tôi nghe thấy tiếng cười của biển, tiếng hát của biển, tiếng gió thổi, tiếng rì rào của hàng phi lao trên cồn cát…
Sau bao năm xa cách, lần đầu tiên tôi được nhìn thấy quê hương…
Có lẽ từ giây phút đó, tiếng ghita của em đã bước vào cuộc đời anh… Em có phải là thiên thần đến an ủi trái tim anh bằng tiếng ghita diệu kỳ?
……….. …………….. ……..Em là thiên thần của anh……
** **
Một buổi chiều cuối đông, tuyết vẫn rơi, gió vẫn thổi, tôi đắm chìm trong mùa hè. Chính xác! Nói chính xác hơn, đó là “Bài hát tiếp theo” cô viết riêng cho tôi – một “Bài hát tiếp theo” nhẹ nhàng xoa dịu những mệt mỏi và muộn phiền, một “Bài hát tiếp theo” êm đềm như chính trái tim cô. Cũng như mọi lần, cô ấy hát xong và nhìn tôi với nụ cười hài hước.
“Chị ơi, em muốn kể cho chị một bí mật.” – Ánh mắt chị nhìn tôi tinh nghịch, có chút nghi ngờ.
“Nhưng em phải hứa giữ bí mật cho anh nhé. Hứa… chị ơi! – Giọng em tràn đầy hạnh phúc – hạnh phúc ấm áp đến nỗi dường như lan tỏa phần nào đến anh.
Tôi gật đầu khẳng định: “Tôi hứa.”
“Em có người yêu rồi chị ạ” – tôi đỏ mặt – “Em muốn chị là người đầu tiên biết tin. Chị sẽ chúc phúc cho chúng em phải không…?”
Tôi sửng sốt nhìn cô ấy và không thể tin vào tai mình…
……….. …………..Đôi cánh thiên thần dang rộng, xinh đẹp…trắng…
Rồi ngày đó đến.
Nụ cười của bạn lấp lánh xung quanh cậu bé. Đột nhiên, hơn bao giờ hết, tôi ghét người đó – người đã có được tình yêu của bạn. Nhưng tôi là ai để làm điều này? Tôi chỉ là bạn của bạn, hoặc… không chỉ là em gái… Tôi không có quyền gì cả! Bạn là một cô gái tốt và bạn có một tương lai tuyệt vời. Tôi thầm hy vọng rằng nếu đôi cánh trắng đó là đôi cánh của những thiên thần trở về thiên đàng trong truyện cổ tích thì tôi sẽ giấu đi ngay mà không chút do dự. Nhưng…
Trước khi lên xe, cô ấy lại ôm tôi, đôi mắt đen láy ánh lên niềm hạnh phúc.
……….. ……………Chúa không thuộc về tôi…
Ngồi giữa căn phòng trống, tôi chợt thấy lạnh trong người…
Không phải mùa đông.
Nhưng dường như có một âm thanh rên rỉ, lạnh lẽo từ đâu đó vang lên…
Chợt nhớ đến tiếng đàn quen thuộc vẫn vang lên hàng ngày…
Đến gần giá đĩa và mở một trong những đĩa nhạc cá nhân của tôi…
Những cơn gió lạ vẫn thổi từ đâu đó.
Hãy vặn âm lượng thật lớn…
Gió vẫn thổi.
Không đúng sự thật! Đây không phải là âm thanh của đàn piano.
KHÔNG!
Đó là cảm giác của nó…
Nhớ bạn!
Không còn gió nữa.
Thay vào đó là sự im lặng.
Ký ức đã quay trở lại…
Tân.
…………………………………….. Một ảo giác mờ nhạt như thiên thần……
Tôi vẫn đến thăm cô ấy thường xuyên sau khi cô ấy kết hôn. Tôi cảm thấy đau đớn mỗi khi nhìn thấy bạn. 10 năm không thể xoa dịu vết thương…nụ cười của em vẫn tươi, vẫn đẹp, vẫn dịu dàng nhưng đó là nụ cười của một người phụ nữ điềm tĩnh, trưởng thành hơn. Tôi gần như đã ngừng chơi đàn piano – vì quá bận rộn với công việc gia đình. Tất cả những gì tôi còn lại là chiếc đĩa hát mà cô ấy đã đưa cho tôi hơn mười năm trước.
………………………………………… Thiên thần vẫn xinh đẹp như vậy …
Gần đây tôi cảm thấy trong lòng rất lạ…
Bác sĩ nói với tôi rằng tôi chỉ có thể sống được thêm một tháng nữa thôi…
Tôi sẽ mất em lần nữa…
Trong căn phòng tối mờ, ánh nến lung linh…
nên…
Hoặc không…
Sai…
Hoặc để…
nói…
Hoặc không nói…
Gật đầu với chính mình.
Quyết định.
Hãy nói với tôi: Anh yêu em.
Tôi biết… bạn sẽ hiểu nó theo cách riêng của bạn và tôi sẽ hiểu nó theo cách riêng của tôi. Nhưng… anh vẫn muốn nói lời cuối cùng với em trước khi rời đi. Bởi vì thực sự, tôi biết: Tôi thực sự yêu em!
……….. ……………………………
Đã muộn rồi…nhiều việc quá. Anh đã tự hứa với lòng sẽ đến gặp em vào thời điểm này hôm nay – khoảnh khắc lần đầu tiên anh gặp em cách đây hơn chục năm.
Bây giờ đã quá muộn rồi…
Bước nhanh…
Hình như tôi vừa đánh rơi thứ gì đó…
Khi nhìn lại, tôi thấy chiếc biển số tôi đưa cho cô ấy đã rơi xuống một ngã tư mới…
Hoảng hồn chạy lại!
Đèn đỏ đã chuyển sang xanh…
………..…………… Tiếng nhạc thiên thần vang lên… Nghiêm túc mà nói…
mãi mãi……
…………… giống…………
………………Tôi………..�� �…
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.