Lời nói đầu: Ba người bạn
Ba chúng tôi lúc đó là bạn rất thân và đi đâu cũng cùng nhau. Chỉ là Đức bỏ học sau khi học hết lớp 8. Có lần tôi và Hoàng hỏi tại sao thì Đức chỉ cười nói: “Em bị đánh buộc phải nghỉ học”.
Sau này, tôi nghe mấy đứa trẻ gần nhà Đức kể rằng em đã đánh nhau với một bạn cùng lớp, không may khiến một bạn khác ngã cầu thang và bị thương ở đầu nên bị kỷ luật. Trong ba người, tôi là người nhỏ tuổi nhất và là học giả. Mỗi lần tôi có vấn đề gì với mấy anh trong quán internet thì Hoàng và Đức là người đứng ra ngăn cản. Có lần, mặt Dirk bị mảnh thủy tinh làm xước mặt vì cố tránh đòn cho tôi, để lại một vết sẹo dài 4-5 cm ở một bên trán.
Thời gian trôi qua, đến lớp 12, tôi được nhận vào một trường đại học ở Sài Gòn, Hoàng cũng được nhận vào trường Đại học Bách khoa số 4 nên ba chúng tôi cũng ít gặp nhau. Sau một thời gian ở Sài Gòn, Hoàng và tôi có thêm nhiều bạn mới đến nỗi chúng tôi hoàn toàn quên mất Đức. Chỉ qua vài cuộc điện thoại, tôi mới biết rằng Dirk đã chuyển đến khu phố của tôi để giúp làm nghề mộc.
Xa nhà một thời gian, tôi trở lại Biên Hòa vào dịp nghỉ hè năm thứ hai. Thấy Hoàng cũng đang nghỉ ngơi ở nhà, cả hai mơ về nhà tìm Đức và gặp nhau. Đến nơi thì thấy nhà Đức vắng, Đức chẳng biết đi đâu nên tôi và Hoàng chỉ có thể đến thăm mẹ nó. Lan hỏi một hồi thì mẹ kể cho anh nghe về hoàn cảnh gia đình hai năm qua:
Hôm tôi và Hoàng vào Sài Gòn học, Đức cũng xin vào làm phụ mộc ở nhà chú Tú gần đó. Sau một năm làm việc, sức khỏe của Dirk đột nhiên suy giảm đáng kể. Chỉ trong vòng 2 tháng, anh sụt cân từ 80kg xuống còn hơn 60kg, sắc mặt xanh xao, hốc hác, tuy nhiên, Đức vẫn ăn uống bình thường và không thấy triệu chứng gì trong quá trình đi khám.
Cuối năm đó, anh nhất quyết bỏ nghề mộc và về nhà. Anh nhờ mẹ quyên góp tiền và mở một cửa hàng trực tuyến nhỏ trước cửa nhà. Mẹ Đức vẫn bổ sung dinh dưỡng thường xuyên cho con nên hơn một năm qua Đức không giảm cân nữa và gương mặt cũng không còn quá xanh xao.
Mẹ anh cho biết anh thấy lạ khi khi còn làm phụ thợ mộc, Công tước và chú Tú lại thân thiết như chú và cháu. Nhưng từ ngày nhất quyết đòi từ chức, ông không bao giờ đến thăm chú Tư nữa, cũng không gặp chú Tư ngoài đường để hỏi han gì. Dù nhà chú Tư Mộc chỉ cách nhà chú khoảng 5-6 căn nhà. Khi tôi hỏi anh Tú thì anh cũng nói trước đó không hề có mâu thuẫn gì với anh Tú cả. Trước ngày xin nghỉ, anh và anh Tú nói chuyện rất vui vẻ, đó là chuyện bình thường.
Cách đây bốn tháng, anh có xin sang thăm chú Tú một lần, mẹ Đế nói hôm đó anh có vẻ vui. Nhưng đến chiều về, anh xanh xao như trái chuối, vẻ mặt ngơ ngác rồi đi thẳng vào phòng ngủ mà không nói với ai một lời.
Mẹ anh rất lo lắng, gõ cửa hỏi thăm nhưng không nhận được phản hồi. Đến chạng vạng, khi cả nhà bắt đầu dùng bữa, chú ra ngoài nói chuyện bình thường với mọi người, nhưng nhất quyết không nói gì về chuyện xảy ra ở nhà chú Tư. Sau khoảng thời gian này, anh bắt đầu sụt cân trở lại giống như lần đầu mới xin nghỉ, sắc mặt tái nhợt. Cách đây 3 tháng, mẹ Đức đã cân anh và phát hiện anh đã sụt 45 kg.
Kể từ ngày đó, mỗi đêm vào lúc chạng vạng, anh bắt đầu nói những điều vô nghĩa và đọc nhiều câu khó hiểu. Có lần tôi còn thấy anh ấy gọi đích danh một cô gái tên là “Linh”. Những vết bầm tròn, loang lổ bắt đầu xuất hiện sau gáy của nó. Mẹ anh quyên góp tiền ở nhà, bán hết máy tính, đưa anh đến bệnh viện da liễu để khám và làm nhiều xét nghiệm khác nhau… từ chụp X-quang đến chụp MRI… nhưng không tìm thấy điều gì bất thường trên cơ thể anh. .
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.