Chương 33 được cập nhật cho giới trẻ

Xin chào mọi người, đây là câu chuyện đầu tiên của tôi. Dự kiến ​​sẽ có khoảng 30 chương trở lên tùy theo cảm hứng sáng tạo. Tôi thích nhất là câu chuyện tình yêu dịu dàng của các nhân vật trẻ. Thần tượng của tôi là chú deluxe69. Tôi rất thích những câu chuyện đầu tay của chú như “Trận chiến cuối cùng” và “Dưới mái trường”…

Gần đây trên diễn đàn có rất ít câu chuyện phù hợp với sở thích của tôi. Khi kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán đến gần, tôi có chút thời gian rảnh. Tôi đã cố gắng tự mình sáng tác một bản. Mong mọi người sẽ đọc và bình luận.

Câu chuyện này hoàn toàn hư cấu và không có gì đến từ đời thực, người thật hay bất cứ thứ gì. Đây là tất cả trí tưởng tượng của tôi.

Tôi sử dụng bài viết đầu tiên như một mục lục.

thiếu niên

Chương 1: Mai Anh

Ba giờ sáng, ánh đèn đường vàng mờ chiếu xuyên qua làn sương mù nhẹ, phản chiếu một khung cảnh tối tăm và tĩnh lặng.

Đèn xe máy nhấp nháy và một chiếc ô tô hơi cũ lao nhanh xuống đường cao tốc. Động cơ của xe khá cũ và rất ít gây ra tiếng ồn nhưng vẫn vận chuyển chủ nhân tốt.

Đó là một thanh niên và một phụ nữ. Cậu bé đội chiếc mũ bảo hiểm 3/4 màu đen che kín mặt, mặc quần jean đen bụi bặm, mặc áo gió màu xanh lá cây của một hãng xe ôm công nghệ nổi tiếng.

Cô gái ngồi phía sau cũng mặc quần jean xanh đơn giản và áo gió màu hồng nhạt. Áo sơ mi của cô ấy phồng lên trong gió, không thể nhìn rõ dáng người của cô ấy, nhưng đôi chân lộ ra sau chiếc quần jean rất thon thả, nên có lẽ dáng người của cô ấy rốt cuộc cũng không tệ đến thế.

Cô đeo khẩu trang vải trắng có trang trí vài quả dâu tây nhỏ, trông trẻ trung và dễ thương. Cánh tay của cô giờ đã ôm chặt lấy eo người lái xe ôm công nghệ. Bộ ngực của cô gái trẻ không ngại chạm vào lưng tài xế.

Dù từ thành phố ra đến quốc lộ nhưng lúc này trời vẫn rất lạnh. Ban ngày từ TP.HCM đến Vũng Tàu nắng nóng lắm nhưng đã 3 giờ sáng mùa đông, chạy xe máy xuyên rừng cao su với tốc độ hơn 60 km/h vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.

Đôi tay của cậu bé không đeo găng tay, lúc này tê dại và lạnh lẽo, nhưng hơi ấm và sự mềm mại truyền đến từ phía sau dường như đã tiếp thêm cho cậu sức mạnh to lớn. Tay lái vẫn rất êm ái.

Chàng trai không biết lấy dũng khí từ đâu mà đưa tay trái nhẹ nhàng chạm vào cặp đùi thon thả của cô gái. Cô gái chợt bị chàng trai đang xoa bóp chạm vào mình, cô có chút kinh ngạc, nhưng kỳ lạ là cô không phản kháng nhiều mà lặng lẽ để anh chạm vào mình.

Sau khi để chàng trai chạm vào đùi mình mười giây, cô gái nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào tay anh:

Đọc tiếp  Bánh dưa hấu – Phần 1

“Anh ơi, hai tay lái xe đi, đừng chơi nữa.” Lúc này tôi mới nghe được giọng nói của cô gái, trong trẻo và ấm áp. Hóa ra họ là một cặp.

Mai Anh ôm chặt eo người yêu Tuấn. Không để ý đến bộ ngực tròn trịa của cô đang áp sát vào lưng anh. Lòng cô bây giờ đang rối bời. Lần này cô đồng ý sang Vũng Tàu chơi với anh, cô tin chắc rằng trinh tiết của mình không còn giữ được nữa.

Là con của một gia đình làm công ăn lương, Mai Anh thực ra không hề coi trọng việc mất đi ngàn vàng. Nhưng ý nghĩ ôm Tuấn thân mật như vậy khiến cô cảm thấy xa lạ. Đây không hẳn là sự từ chối, cô ấy chắc chắn rất thân với Tuấn. Cô có sự phụ thuộc vô điều kiện vào anh, nhưng nếu đó là tình yêu thì không phải vậy.

Để hiểu rõ hơn, chúng ta phải quay lại hơn ba tháng.

Sáu giờ sáng, trước cửa tòa nhà bốn tầng ở ngõ Pingxin Shen, một nồi mì bò bốc khói được hai cô gái trẻ đặt trên bếp than hồng đỏ. Chiếc bàn nhỏ duy nhất xung quanh không chỉ là nơi để gia vị, bát, đũa mà còn là nơi để khách hàng ngồi ăn. Họ là ba khách hàng thường xuyên của quán. Họ đều là những người dân lao động vào Sài Gòn kiếm sống và thuê nhà trong con hẻm nhỏ này.

Món mì bò ở quán bà Tú thực ra có hương vị chỉ trên mức trung bình, nhưng hai cô con gái thường xuyên giúp bà Tú quảng bá nhà hàng quả thực là đỉnh cao.

Mai Anh năm nay 18 tuổi, vừa thi đỗ đại học ngân hàng. Lúc này cô mặc áo phông xanh và quần đùi kaki dài đến đầu gối, để lộ cặp đùi thon và làn da trắng hồng mịn màng. Tuy đơn giản nhưng lại toát lên vẻ quyến rũ của tuổi trẻ.

Cánh tay của cô ấy mảnh khảnh nhưng khỏe mạnh, không gầy cũng không dày, có thể nói là vô cùng săn chắc.

Nhưng điều hấp dẫn nhất chắc chắn là khuôn mặt của cô ấy. Mai Anh có khuôn mặt trái xoan chuẩn mực, sống mũi cao, lông mi dài, lông mày dày nhưng không thô, đuôi tóc hơi rũ xuống nên ngay cả khi cười vẫn có chút đượm buồn khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng muốn ôm lấy cô. ôm. Kết hợp với mái tóc đen mượt dài ngang lưng mà cô thường buộc bằng một sợi dây đơn giản, nó mang đến cho người nhìn một vẻ đẹp giản dị nhưng thoạt nhìn khó tả.

Về phần em gái Trúc Anh, cô bé 16 tuổi, đang học lớp 11. Thực tế, khuôn mặt của Trúc Anh không hề giống chị gái chút nào. Chỉ có chức năng tương tự. Khuôn mặt cô tròn hơn, lông mi dài cong vút và có vài vết tàn nhang. Trông sống động và năng động.

Làn da của cô không trắng hồng như chị gái, hơi sẫm màu hơn nhưng vẫn vô cùng mịn màng. Cô gái có dáng người mảnh khảnh, với mái tóc đen bồng bềnh xõa xuống vai. Cô có đôi chân dài tự nhiên, vòng eo thon và bộ ngực đang phát triển.

Đọc tiếp  Bác ơi, cháu xin lỗi. – Câu chuyện có thật – Cập nhật chương 20

Quán bún bò của bà Tú ở ngay trước nhà và tiếp đón thực khách từ những người lao động nhập cư thuê nhà trong con hẻm này. Ngoài giá cả phải chăng, hai cô con gái xinh đẹp thường xuyên giúp mẹ bán hàng chắc chắn đã góp phần không nhỏ trong việc thu hút cánh đàn ông đến đây ăn bún nước lèo mỗi ngày.

“Ba cái bát lớn?” Cô Tú lúc này cũng bước ra khỏi phòng, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế gỗ thấp. Bà Tú đã lớn tuổi, nét mặt nghiêm nghị nhưng nếu nhìn kỹ, người ta vẫn có thể thấy rằng khi còn trẻ bà chắc hẳn đã rất xinh đẹp. Không khó hiểu khi cả hai cô con gái đều thừa hưởng nét đẹp của mẹ.

“Đúng vậy, nhưng mấy ngày nay nhà thầu không đưa tiền cho tôi, xin hãy cho tôi thêm một bữa nữa.” Một trong ba người chú trung niên nói. Tuy nhiên, trên khuôn mặt anh không hề có dấu vết tội lỗi.

“Tôi không lạ gì việc cậu ra ngoài uống rượu tiêu hết tiền.” Dù nói vậy nhưng cô Tú vẫn bưng cho chú mình một bát mì. “Đừng uống rượu nữa. Tun năm nay học lớp mười phải không? Nếu có chuyện gì thì bảo nó đến gặp Na và lấy lại mấy cuốn sách cũ. Giảm một chút thì giảm một chút.

Na là họ của Trúc Anh, chị Mai Anh là Mi, hai chị em cùng tên là MiNa, nghe giống tên cún con.

Hai chị em phụ mẹ bán đồ ăn cho đến khoảng chín giờ sáng thì bát canh trong nồi gần cạn, mì và đồ ăn cũng không còn.

“Hết rồi, Fan, ngày mai hãy đến sớm, sáng nay có rất nhiều khách hàng.” Cô Tú mặc đồ ngủ nói với em gái khi ngồi trên chiếc Vespa màu vàng đắt tiền vừa đỗ trước quán mì. Sau đó, hai mẹ con bắt đầu đóng gói đồ đạc.

Chiếc Vespa vừa rời đi, một chiếc Windblade đã dừng lại trước cửa hàng. Chiếc xe đã cũ và nước sơn nâu đã bạc màu. Ngồi trên xe là một anh chàng đội mũ bảo hiểm 3/4 che kín mặt, mặc áo gió Grab màu xanh lá cây.

Lúc này, chàng trai đã bỏ mũ ra, để lộ khuôn mặt góc cạnh, mái tóc ngắn tự nhiên hơi rối và làn da hơi ngăm đen. Đặc biệt, mắt rất sáng không hề bị vẩn đục.

“Hôm nay bán sớm thế?” Cậu bé hỏi, giọng trầm và ấm áp.

“Các công nhân xây dựng bây giờ đang rất đói, muốn ăn bún bò hay gì đó nên mới tới đây ăn. Anh Duẩn, sao anh lại về vào lúc này? Cô Tú chưa kịp nói gì thì Trúc Anh đã nhanh chóng đáp lại.

“Ừ, tôi vừa thả cô ở gần đó, nên tôi qua nhà đó ngay. Chiều nay Mai Anh có lớp phải không? Chuẩn bị đi, tôi đưa cô đến đó.”

Mai Anh đỏ mặt khi nghe Tuấn nói nhưng nó biến mất nhanh chóng nên không ai để ý. Cô trả lời một cách tự nhiên:

Đọc tiếp  Cô gái đồng trinh - Câu chuyện về tuổi trưởng thành

“Vậy cậu đợi một chút, tôi đi thay quần áo.” Cô biết giờ học buổi chiều vẫn còn sớm, nhưng khi thầy Duẩn nói lời này, chắc là anh định đưa cô đi đâu đó. Thế là tôi đồng ý ngay.

“Hôm nay ngươi thật tốt bụng, ta thà chết đi mới có thể thả nàng đi.” Lúc này Tú phu nhân lên tiếng.

“Không sao đâu mẹ, con vẫn luôn như vậy mà.” Tuấn trả lời, giọng có chút gượng ép.

Một lúc sau, Mạch Anh thay quần áo. Cô mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc đen trắng và quần jean xanh đậm. Nó trông đơn giản nhưng tôn lên vóc dáng của bạn. Cô cũng không trang điểm, chỉ thoa chút son bóng và chút má hồng. Thực tế thì khuôn mặt và làn da của cô ấy đã đẹp sẵn rồi và cô ấy không cần phải làm gì thêm.

Ngay sau đó, Mai Anh leo lên ghế sau xe của Tuấn, nhẹ nhàng vòng tay qua eo anh. Thấy vậy, ánh mắt Trúc Ảnh có chút kỳ quái, nhưng cũng không nói gì, nhìn hai người lái xe rời đi.

“Chị Mi và anh Tuấn hôm nay hình như cư xử rất lạ.” Sau khi hai người rời đi, cô nói với mẹ mình.

Bà Tú không coi trọng: “Điều lạ là Mi luôn quanh quẩn bên Tuấn. Sau này tôi sẽ đi chợ mua hai túi i-ốt và một chai nước mắm Deni cho mẹ.

Hai người nhanh chóng ngừng chú ý. Lúc này, Tuấn đang chở Mai Anh về quận 2, nơi trường đại học ngân hàng của cô tọa lạc ở Thủ Đức, cách nhà rất xa. Nếu gia đình bạn khá giả, bạn có thể thuê phòng hoặc xin ký túc xá để việc học thuận tiện hơn.

Nhưng gia đình Mai Anh không có khả năng này. Chiếc xe máy duy nhất mà bố cô thường lái đi làm. Thỉnh thoảng cô có thể tự lái xe đến trường nhưng chủ yếu là cô xin Tuấn chở. Trong những ngày học liên tục, cô ngủ ở nhà Thảo, người bạn mới cô gặp hồi còn học đại học. Thảo sở hữu một căn hộ hai phòng ngủ chỉ cách trường khoảng 1 km. Cô cho biết bố mẹ đã mua cho cô khi cô tốt nghiệp đại học và Mai Anh rất ngưỡng mộ nó.

“Vẫn còn sớm, chúng ta đi uống nước đi.” – Tuấn nói.

“Ừ” – Mai Anh nhẹ nhàng đáp.

“Hôm nay cậu rất im lặng, không giống thường ngày. Hôm qua cậu nói rất nhiều.

“Không được. Ồ, em muốn uống cà phê sữa. Anh có biết chỗ nào giải nhiệt không, nóng quá” – Mai Anh trả lời anh.

“Đúng vậy, tôi biết cửa hàng này rất tốt, tôi đã đến đó mấy lần và muốn thử, để tôi chở cô đi.

Mạch Anh ngồi ở phía sau, không biết đang suy nghĩ cái gì, mặt hơi đỏ lên, có chút mơ hồ. Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy eo anh.

—Hết Chương 1——

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận