Trong cuộc sống của chúng ta, mỗi người đều có những tính cách và sở thích khác nhau. Việc ăn mặc cũng vậy. Có người không thích mặc váy, có người không thích mặc áo sơ mi, có người không thích mặc áo lót, quần lót, thậm chí cả áo lót và quần lót cùng một lúc.
Cá nhân tôi là một người nghiện đồ lót. Nó giống như một thói quen, một cơn nghiện khiến tôi cảm thấy tự do, thoải mái, không bị gò bó, bực bội hay khó chịu. Tuy nhiên, vụ việc chống nội y cũng kéo theo nhiều hậu quả, không ít trường hợp gây ra tiếng cười và nước mắt. Và có vô số câu chuyện về sự kháng cự của đồ lót của tôi. Tôi sẽ kể đi kể lại câu chuyện của mình. Tôi biết trên diễn đàn có khá nhiều phụ nữ nghiện quần lót. Hãy cùng tôi đóng góp những câu chuyện hay của riêng bạn nhé.
Hôm nay tôi sẽ bắt đầu với một đoạn clip ngắn về lần đầu tiên tôi gặp fandom phản đối đồ lót của mình. Câu chuyện bắt đầu khi tôi mới bước vào đại học.
Thực sự, khi còn nhỏ, việc mặc đồ lót rất khó chịu vì nó quá khó chịu. Mẹ bắt tôi mặc quần lót từ năm 6 tuổi nhưng tôi luôn giả vờ quên. Đến năm 12 tuổi, tuổi dậy thì đã lộ rõ và đương nhiên bạn phải mặc nó. Về sau thì quen, nhưng mỗi lần đi học về, thay quần áo, cởi đồ lót ra, tôi lại cảm thấy vô cùng thoải mái, dễ chịu.
Tôi có một thói quen, khi mặc váy, tôi thường mặc váy trước rồi mới mặc quần lót. Còn với váy lót hay váy liền, tôi thường không mặc nội y. Hôm đó cũng như thường lệ, tôi đi học về, tắm rửa và thay quần áo. Vừa mặc quần áo vào, tôi đã nghe thấy tiếng mẹ hét lên ở tầng dưới. Tôi nhanh chóng kéo quần áo và chạy xuống nhà. Thì ra có một con chuột chạy vào nhà. Mẹ tôi sợ chuột nên không dám đứng dậy nấu ăn. Mẹ bảo chạy ngay ra cửa hàng điện nước gần nhà mua keo dán chuột để bắt.
Thấy mẹ hốt hoảng, tôi cầm tiền chạy ngay vào cửa hàng. Đi được một lúc, tôi chợt cảm thấy một làn gió mát thổi dưới chân. Tôi giật mình nhớ ra vừa rồi mẹ gọi điện cho tôi, tôi vội mặc quần áo không mặc quần lót.
Tôi cảm thấy xấu hổ và sợ hãi. Nhưng vì lười và sợ về nhà, mẹ hỏi và mắng nên tôi liều lĩnh túm lấy váy rồi đi tiếp. Khi chúng tôi tới quán, đã có một nhóm người già trẻ lớn bé đang ngồi uống cà phê trước cửa. Tôi cũng bối rối khi nghĩ đến khoảng trống dưới chân mình, tôi đứng mua mà cứ lấy tay ấn vào vạt váy trước để tránh bị gió thổi bay. Mua xong mình bước đi rất nhẹ nhàng. Lúc đó tôi cũng nghĩ nếu gió thổi tung váy mình thì ai nhìn thấy chắc cũng sẽ ra nước ngoài.
Tôi lặng lẽ bước ra khỏi cửa hàng và đi dạo trên phố một lúc rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác sợ hãi và lo lắng biến mất. Lúc đó tôi đã bình tĩnh lại nhưng khi nghĩ lại, tôi cảm thấy vô cùng xúc động. Lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác không mặc quần lót, thoải mái, tự do như hồi còn bé.
Đó là lần đầu tiên tôi ra ngoài mà không mặc đồ lót và tôi đã trở thành một fan cuồng nhiệt của cộng đồng phản đối đồ lót kể từ đó.
Nếu bạn thích những câu chuyện như thế này, tôi sẽ kể cho bạn nghe điều gì sẽ xảy ra tiếp theo với những người hâm mộ phản đối quần lót. Chúc mọi người một buổi tối vui vẻ. Nếu bạn có nhiều ý kiến đồng tình và mang tính xây dựng, hãy tiếp tục chia sẻ nhé!
Lần thứ hai ra đường mà không mặc quần lót
Thực ra lần đầu tiên tôi không mặc đồ lót là vì thích cảm giác thoải mái nên vô tình quên nên không mặc. Nhưng lúc đó tôi chưa yêu và cũng không biết xem phim khiêu dâm. Tuy nhiên, ở độ tuổi đó, ngay cả những cử chỉ nhỏ liên quan đến các vấn đề tế nhị hoặc giới tính cũng có thể gây hứng thú. Lần thứ hai không phải là tôi cố ý mặc mà là tôi cảm nhận rõ ràng sự hưng phấn trong cơ thể.
Đó là một buổi chiều cuối tuần, tôi đang nằm ở nhà nghe nhạc thì đứa bạn thân đang học ở UEH chạy ngang qua nhà và bấm chuông. Tôi xuống lầu mở cửa, anh nhanh chóng lên xe. Ngày hôm đó, hai chúng tôi thường đến trường Đại học Sư phạm ăn mực nướng. Vì ở nhà không mặc đồ lót nên tôi thản nhiên leo lên xe mà quên mất dưới váy mình không có gì cả. Nghĩ tới đây, bạn tôi đã chạy được vài cây số nên tôi chỉ biết im lặng.
Khi đến nơi, chúng tôi ngồi vào bàn và thấy mực nướng, răng mực nướng và chả giò. Lần nào hai chúng tôi cũng hét to với cả bàn. Nhưng có một điều lạ ngày hôm đó mà bạn tôi không thể hiểu nổi: Cô chọn cách ngồi quay lưng ra đường, quay mặt vào tường. Đây là tư thế ngồi mà tôi luôn ghét. Nhưng làm sao có thể khác được? Váy dài quá đầu gối, không rộng thùng thình, ngồi quay mặt ra đường phải không? Hơn nữa, khi ngồi bạn phải lo vén váy lên và nhét vào mông, kẻo bị gió thổi bay. Đúng là không mặc quần thì thoáng mát, thoải mái nhưng lại bất tiện.
Chẳng có gì đáng bàn cho đến khi bàn bên cạnh có bốn học sinh. Mọi người đang bàn tán xôn xao về một cô gái suốt ngày mặc váy ngắn và ngày nào cũng nhìn thấy những bộ đồ lót có màu sắc khác nhau. Sau đó thêm vào một số bình luận tục tĩu. Bạn và bạn bè chỉ ôm nhau cười. Nhưng sự thật là khi nghe họ phàn nàn về những điều này, tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng, như vừa uống vài ly. Sau đó cảm giác giữa hai chân tôi bắt đầu ẩm ướt.
Đây là lúc tôi bắt đầu lo lắng. Tôi lo quần áo sẽ bị ướt, tôi sẽ đau đớn và không biết đường về nhà.
Tôi liền hỏi bạn: “Này, trên xe có quần áo chống nắng không?” Nó nói có, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Anh lại hỏi tôi tại sao lại cần quần áo chống nắng? Tôi không cần phải che váy khi đến đó nhưng khi quay lại tôi đã làm vậy. Tôi chỉ che miệng cười nói: “Đừng làm phiền tôi.” Nhưng con quỷ đó buồn cười quá, nó cứ giở trò đồi bại với tôi. Rồi đột nhiên, nửa đùa nửa thật, anh hỏi: “Này quỷ, hôm nay em mặc đồ lót màu gì?”. Tôi không hiểu mình đang nghĩ gì nên buột miệng nói thật với anh: “Lúc leo lên vừa rồi tôi quên đeo chip.” Anh lớn tiếng nói: “Sao vậy, anh đừng đeo vào.” về nhà? Lúc này tôi chỉ có thể gật đầu. Lúc đó tôi rất xấu hổ nhưng lại cười vui vẻ: “Trời ơi, tôi đang ở nhà, tôi chưa chết nên giao cho anh. Chẳng trách hôm nay ta đặt chỗ quay mặt vào tường, vừa rồi ta cảm thấy kỳ quái.” Vừa nói, yêu quái cúi đầu xuống bàn, tựa hồ đang kiểm tra. Ta sợ hãi nên đánh mạnh vào hắn, lại cười. .
Ăn uống xong, hiển nhiên tôi phải mượn váy suông của cô ấy để quấn lại chiếc váy đang mặc rồi lên xe về nhà. Đó là lần thứ hai tôi ra ngoài mà không mặc quần lót.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.