chuyên gia sắc đẹp

Trong cuộc sống luôn có những khoảnh khắc khiến trái tim con người tan chảy. Tan chảy, không lạc lõng mà đắm chìm trong hạnh phúc, trái tim sống trong hạnh phúc là trái tim không bao giờ đóng băng hay lạnh giá nên tan thành nụ cười, nơi anh sẽ không bao giờ lạnh lùng, bởi anh cô đơn.

anh chàng đẹp trai

Câu chuyện tuy ngắn ngủi nhưng cũng đủ để chúng ta hiểu vì sao tình yêu lại bền chặt đến vậy. Bất cứ ai, bất cứ ai trên thế giới này, dù là nam, nữ, chuyển giới, đồng tính nữ, đồng tính nam hay song tính, họ đều cần đủ tình yêu để sưởi ấm trái tim mình và khiến nó tan chảy. Khi chuyện đau lòng xảy ra, con người có thể đến với nhau dù bất cứ giới hạn nào.
Thiên Ân là con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn TrueLove lớn nhất thế giới. Anh đầu tư vào lĩnh vực bánh ngọt, bánh kem từ khi còn nhỏ và du học ở đất nước hàng đầu. Ngay cả ở Việt Nam, các chi nhánh đều do tập đoàn quản lý. Nhưng chưa bao giờ nghe chủ tịch giới thiệu ngắn gọn về con mình, nhiều người đoán là con trai, nhưng cũng có nhiều người lại nói là con gái, nên rất nhiều giám đốc chi nhánh có con trai hoặc con gái, ai cũng muốn đến gần chủ tịch và quan hệ tình dục. . Ngày 9 tháng 5 cũng là ngày Tianan trở về Trung Quốc sau 13 năm du học và cũng là ngày sinh nhật thứ 18 của cô. Tổng thống đã tổ chức bữa tiệc lớn nhất từ ​​trước đến nay tại nhà mình, chỉ còn một tuần nữa là Thiên An trở về nhà, và tất cả các quý ông quý bà từ những gia đình quý tộc nhất thành phố đều được mời.
. . .
Thiên Kim là con gái chủ một tiệm bánh nhỏ ở công ty TrueMi. Ngày 9/5 năm nay cũng là ngày sinh nhật của Kim. Dù chỉ là một tiệm bánh nhỏ nhưng cô cũng nhận được lời mời vì chủ tịch Tập đoàn Capital xuất thân nghèo khó. Người không có việc làm nhưng phải chịu đựng gian khổ. Chỉ cần có tâm, anh quyết tâm cống hiến hết mình để giúp đỡ họ nên những chiếc bánh, bánh bông lan của anh từ lâu đã được mọi người ở nhiều vị trí khác nhau trong xã hội yêu thích. Mỗi khi có tiệc, Thiên Kim đảm nhận vai trò quản lý bếp và làm ra những chiếc bánh ngon nhất. Có thể nói, Thiên Kim rất được lòng sếp, người đã nhiều lần mời gia đình Kim về làm việc ở công ty lớn nhất của mình nhưng bố mẹ Kim luôn từ chối vì không muốn Kim tự mãn trong việc làm bánh và học tập.
. . .
Ngày 7 tháng 5 năm 2013
(Tokyo – Nhật Bản)
Tại sao? Tiệc sinh nhật? Như tôi đã nói, không cần phải làm thế, tôi chỉ muốn tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại nhà mà thôi. . :-j
Thoạt nhìn, cậu bé mặc áo len sọc ngang màu nâu sẫm, quần jean sáng màu kiểu Tom, đeo đồng hồ da, tóc nâu đỏ, cao khoảng 1,75 mét, nước da trắng như sữa dâu tươi, khuôn mặt dễ thương, đôi mắt to, cao Mũi cao, môi hồng và răng trắng. Bề ngoài anh là một chàng trai hoàn hảo, hơi mọt sách nhưng rất mạnh mẽ. Chỉ khi nghe thấy âm thanh phát ra từ đôi môi đáng yêu ấy, người ta mới chợt hỏi: “Trai hay gái?”
Cuộc trò chuyện khá dài, anh nhìn đồng hồ và khoanh tay:
Thôi cứ làm theo ý ông già đi, nói thật là tôi không chắc mình sẽ quay lại.
Sếp ơi, đừng như thế này. Năm nay là sinh nhật lần thứ 18 của bạn. Đã 18 năm rồi bạn chưa tổ chức sinh nhật ở nhà. Thay vào đó, bạn đã tổ chức sinh nhật ở quán bar hoặc khách sạn. 18 năm trước, anh tổ chức sinh nhật cùng bạn gái và dì nhưng đều là những cô gái không rõ lai lịch. 18 tuổi không còn trẻ nữa, bạn có nghĩ mình đã làm được điều gì cho bố và dì mình không?
cúi xuống! Giám đốc Hoàng Thu, bạn nghĩ mình là nữ tu, dì hay linh mục giáo xứ? Thuyết giảng là đủ. . . :-j
Thiên An đứng dậy, cầm tấm vé từ Tokyo đi Sài Gòn đặt lên bàn:
Đây là vé khẩn cấp do bố tôi đặt trước. Vui lòng sử dụng nó để trở về nhà trước khi tôi quay lại.
Bạn không thể phá vỡ lời hứa của mình. . .
ĐƯỢC RỒI . . Anh thu xếp trước đi, em mua vé rồi quay lại sau. Nhớ làm bánh 3 tầng cao 1 mét
Nhưng. . . mặt sau?
Có chuyện gì thế? Hãy quay lại sau hoặc không thì thôi. bạn chọn
Tại sao nói đơn giản mà bây giờ lại cần chiếc bánh cao 1 mét?
Quản lý Hoàng Thu mỉm cười, cầm vé bước ra khỏi phòng, bước ra ban công, kéo rèm nhìn ra xa, đôi mắt sáng ngời mờ đi, như có thứ gì đó khó hiểu, chỉ có nước. Đôi mắt anh có thể tạm thời lau đi nhưng anh không muốn ai nhìn thấy những giọt nước mắt đó. Anh tự nghĩ: “Mình nên trốn chạy hay phải đối mặt với gia đình thuộc về mình nhưng lại không thuộc về mình?…”.
Xin chào, hôm nay có chuyến bay nào từ Tokyo về Sài Gòn, Việt Nam không?
Thưa quý vị, tối nay chúng ta có chuyến bay khẩn cấp khác.
Đang vội bay?
Có, nếu bạn không chuẩn bị kịp thì có thể đặt vé đi ngày mai. . .
Được rồi, tôi là một con quái vật, một sinh viên quốc tế của Trường Khuyến nông. Tôi đã đặt chuyến bay tối nay. Tôi sẽ chuyển tiền để nhận vé sớm. (*Yōkai trong tiếng Nhật có nghĩa là bí ẩn, tên tiếng Nhật của Ann)
Tối nay lúc 8h30 giờ địa phương. Cảm ơn
Lúc 7:30 tối theo giờ Tokyo, Tianan lái xe đến một công ty quản lý tài sản cá nhân để làm thủ tục đỗ xe và quản lý tài sản cá nhân trong thời gian anh vắng mặt, sau đó bắt xe buýt đến sân bay ăn tối và lấy vé. Chuyến bay cất cánh và hạ cánh an toàn, đến sân bay Tân Sơn Nhất lúc 20h45 giờ Việt Nam (22h45 giờ Tokyo, Nhật Bản). Anh thuê xe chạy vòng quanh Sài Gòn.
Dừng chân ở tiệm bánh TrueMi
Một ngày đã qua, mọi thứ đều bận rộn và sắp đóng cửa nên chỉ còn lại một chiếc bánh nhỏ và bánh nướng nhỏ. Khi người chủ nhà nhỏ nhìn thấy vị khách cuối cùng trong ngày, anh đã nồng nhiệt chào đón cô:
Xin chào, bạn dùng gì?
Thiên An nghiêng đầu mỉm cười, tháo kính đen xuống, nháy mắt với chủ tiệm bánh rồi đứng dậy, đi đến tủ bánh, lấy hết bánh ngọt còn sót lại trong tủ ra đặt lên bàn trước mặt cấp trên Bất Ngờ. .
Bạn có phải là một kẻ ngốc? Này anh bạn, có thể bạn là người nước ngoài và trông bạn không giống người phương Tây, người Hàn Quốc hay người Nhật. . .
Kim chưa kịp nói xong, anh đã nhét một miếng bánh sô cô la vào miệng cô, gật đầu, vòng tay ôm lấy cô và ra hiệu không làm phiền cô.
Jin mở to mắt, có chút xấu hổ và xa lạ, anh quay lại và nghĩ:
“Ồ! Chiếc nĩa dính đầy nước bọt của anh ấy và tôi đã cho nó vào miệng. Thật kinh khủng!!
Dưới cái nhìn nheo mắt của cậu bé “không nói được”, Jin đã súc gần hết chai nước khoáng trong miệng. Ăn xong, An đặt tờ bạc nửa triệu đô lên bàn, bước ra ngoài đánh rơi chiếc vòng cổ có mặt dây chuyền hình hạt gạo. Khi dọn bàn, Jin để ý nhưng xe của anh đã ở rất xa.
Lúa mì trông quen quen, chùm lúa trông rẻ tiền nhưng đẹp mắt. . . Làm thế nào để trả lại cái này?
Ngày hôm sau, Jin đến tiệm vàng và thử nó. Đó là một chiếc vòng cổ bằng thép không gỉ và không có giá trị gì vì nó không đắt nên có thể không có giá trị gì.
. . .
Ann đánh mất chiếc vòng cổ của mình, lục soát phòng khách sạn mà không tìm thấy và mất cả đêm thất vọng chạy đến một quán bar gần đó. . . Rồi về đến nhà, căn biệt thự số 1 quận 7 Sài Gòn xuất hiện, sau cửa có bảo mẫu vừa nhìn thấy liền chạy tới ôm lấy cậu như ôm đứa con trai duy nhất của mình.
Ngực của bạn có khỏe không? bạn có nhớ tôi không? >
Tại sao quản lý Hoàng Thu lại nói sáng 9/5 bạn mới về? Hãy để tôi gọi cho bố bạn và nói với ông ấy
Bố không có ở nhà à?
Không, tôi bận một số việc ở công ty, dì của bạn cũng đi dự đám cưới người quen và có thể ngày mai sẽ không về.
Có ai ở nhà không? Người đưa thư ở đâu?
Cô ấy cũng đến gặp bạn trai, sáng cô ấy về, lo mọi việc cho bạn rồi mới rời đi.
Người giúp việc trong nhà nghe tin An trở về liền ra ngoài đón An ở phòng khách và nhìn đi nhìn lại những tấm bằng khen của An treo ở phòng khách, trong đó có các huân chương, cúp mà An nhận được trong công việc làm ăn của mình. Ông đút tay vào túi trái và túi quần, tay phải tháo kính ra, chỉ vào đám đông đang cười nói:
Tôi chưa chết sao còn xếp hàng?
Họ im lặng cúi đầu, không dám lên tiếng. Trong số bảy người giúp việc có một cô gái khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, không cúi đầu mà nhìn thẳng vào An. An nói tiếp:
Sau khi bố và dì tôi về, không ai có thể nói tôi đã ở nhà.
Rồi anh bước đến gần cô gái mười bốn, mười lăm tuổi, cúi đầu ngửi mùi thơm của cô rồi mỉm cười:
Với nước hoa bị đánh cắp của tôi?
Cô gái cúi đầu không dám nói.
Xin lỗi sếp, sáng nay lúc dọn phòng nó cố xịt vào, chỉ là con nít làm hỏng máy thôi, bạn tha thứ được không?
Bạn có phải là mẹ của anh ấy không?
Người giúp việc cũng cúi đầu:
Đúng. . .!
Tên gì?
Đúng. . . Tên tôi là Minh
Tôi hỏi cô ấy tên cô ấy là gì! !
Như Quỳnh n. . Tên nó là Quỳnh. . .Xin lỗi, tôi hy vọng bạn có thể tha thứ cho tôi. . .
An mỉm cười, ngước mặt người giúp việc lên, chớp mắt, mỉm cười rồi quay lại nói:
Quản lý Đồng, vui lòng nhờ người thay khóa phòng tôi. Còn bạn thì sao? . . Như Quỳnh, 15 phút nữa tới phòng tôi.
Đúng. . .(Cả quản lý Đồng và cô gái đều trả lời)
Thiên An bước vào phòng, đám người khiến hắn toát mồ hôi hột. Dù là con trai cả nhưng hắn lại không nhiệt tình với người giúp việc ở nhà như cha mình.
Xin hãy giúp đỡ cô ấy, cô ấy rất kén chọn sếp và tôi đang chuẩn bị mua quần áo và đồng phục học sinh cho cô ấy trong tháng này, nếu cô ấy bị sa thải chắc chắn tôi sẽ sa thải cô ấy. . .
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy tôi rất phấn khích nên bạn đừng lo lắng.
Khi trở về phòng, anh thậm chí còn không muốn mở rèm. Anh thậm chí còn không cởi giày và nằm trên giường, cầm một bức ảnh của mẹ và nhìn nó trầm ngâm. ngủ quên mất 15 phút mà không hề nhận ra. Cô tìm kiếm anh nhưng không nhận được phản hồi, cô mở cửa và bước vào phòng.
Bạn lên đây khi nào? 😛
Vâng, mới. . .
An đứng dậy bước tới tủ kính Trong tủ có rất nhiều loại nước hoa và trang sức, anh mở tủ lấy ra lọ nước hoa cô gái đã dùng rồi đưa cho anh nói:
Tôi mang nó về nhà và sử dụng theo ý muốn.
Mình mới xịt thử và không chịu. . .
Không sao, tôi sẽ để nó ở đây và ít khi sử dụng
Bạn. . . . .
Không sao đâu, tôi có thể ra ngoài.
Anh mở tủ lấy bộ đồ ngủ ra chuẩn bị đi tắm.
anh trai. . . Không phải một cậu bé. . .Bạn là Les phải không? Hay là người chuyển giới?
An nhìn cô gái mỉm cười:
Sao bạn biết tôi không phải con trai?
Ừm. . .rồi vào. . . giọng nói của anh ấy. . .
Có rất nhiều chàng trai giống con gái :-p
Con bé lắp bắp:
Sau đó. . . Trên đồ lót. . . Đồ lót của bạn là quần áo của phụ nữ
Bạn đang nói về đồ lót hay áo ngực?
hỏi.. . Quần dài. . .
An lại mỉm cười, đi đến chỗ cô gái đang đứng, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay cô rồi chạm vào cổ và mặt cô. Đi vào, xem chuyện gì đã xảy ra, vào phòng, đóng cửa lại và hét lên:
Đồng ý. . . Bạn đang làm gì thế?
Cô gái quay người với vẻ mặt cứng ngắc, trong tay vẫn nắm chặt lọ nước hoa, bước nhanh ra khỏi phòng, lắc đầu, mỉm cười nháy mắt với bà Ngô:
Tôi chỉ trêu chọc nó thôi. . . Ông này cũng hài hước

Đọc tiếp  Nghìn Lẻ Một ĐêmX - Truyện Người Lớn

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận