Bạn đang đọc “Cô Gái Đó – Quyển 2”, nếu chưa đọc Quyển 1 có thể đọc tại đây: https://truyensexphatrinh.com
Đã ba ngày kể từ khi em lên máy bay và lấy đi một nửa trái tim của anh. Sau một đêm mất ngủ, tôi uể oải ngồi dậy, làn khói trắng bốc lên từ ngọn nến Marlboro mới thắp tràn ngập căn phòng trống. Chiếc gạt tàn cạnh giường đầy những đầu lọc thuốc lá màu trắng, tôi không thể đếm được tối qua tôi đã hút bao nhiêu điếu thuốc.
Tôi ngồi thẫn thờ bên cửa kính hồi lâu, chợt có tiếng ai đó bấm chuông cửa khiến tôi giật mình. Mới bảy giờ sáng mà ai đến gặp tôi sớm thế? Tiếng chuông không ngừng vang lên, như thể hiện sự mong đợi của người bên ngoài. Tôi tạm thời mặc chiếc áo thun nhăn nheo và lê thân hình kiệt sức của mình xuống cầu thang.
– Bạn đang làm gì khiến tôi thức dậy lâu như vậy sau khi bạn gọi?
– Tôi ngủ. Tôi đến gặp anh, có chuyện gì vậy?
Cô Q đứng sau cánh cổng sắt cau mày nhìn tôi. Sáng sớm đã ồn ào rồi, nhìn thấy vẻ mặt trống rỗng, vô hồn của tôi, cô ấy nhìn tôi háo hức.
– nhanh lên. Mở cửa và cho cô ấy vào. Chân tôi bây giờ mỏi nhừ rồi.
Giật mình, tôi kéo chiếc chốt dài, mở cửa để cô lái chiếc Vespa màu đỏ của mình vào sân. Xe của cô ấy chất đầy những túi nhựa màu đỏ và xanh, tôi cảm thấy kỳ lạ khi nhìn cô ấy dắt từng chiếc ra khỏi xe rồi bình thản bước vào nhà.
– Đó là túi gì vậy?
– Đồ ăn, cái gì cơ? Hãy để tôi giúp bạn nấu ăn ngày hôm nay.
Cánh mũi xinh đẹp của cô ấy hơi nhăn lại khi nhìn vào căn bếp đầy bát đĩa chưa rửa của tôi và mùi hôi thối của thức ăn hư tràn ngập trong không khí. Những ngày này tôi không có tâm trạng để thực hiện bất kỳ hoạt động nào. Tôi thường chỉ ăn đồ tào lao để trang trải cuộc sống. Đôi khi tôi thậm chí không có cảm giác thèm ăn nên chỉ hút thuốc. Bất chấp vẻ bối rối và có phần xấu hổ của tôi, Q đặt từng túi lên bàn bếp rồi xắn tay áo sơ mi lên.
– Dạo này tôi hơi mệt nên không có thời gian dọn dẹp. Cô lên lầu uống nước trước.
– dừng lại. Hãy ngồi đó đi. Nếu bạn không đến, chỉ trong vài ngày nữa ngôi nhà của bạn sẽ biến thành bãi rác của thành phố.
– Hà hà.
Anh gượng cười trước khi cô thở dài một hơi, như thể sắp bỏ cuộc. Được rồi, không sao đâu, hãy làm những gì bạn muốn. Tôi ngồi lại trên chiếc ghế dài mà sáu tháng trước tôi đã ôm cô ấy trong vòng tay. Tiếng ồn phát ra từ màn hình TV, nhưng tất cả những gì tôi nghe được trong tai chỉ là tiếng ù ù lớn. Mở nó ra sẽ khiến không gian bớt nhàm chán hơn, nhưng tôi không biết bên trong có gì. Tôi nhắm mắt ngả người ra sau một lúc. Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trên sàn gỗ, một bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy đôi má hốc hác của tôi. Giọng nói dịu dàng của cô vang lên bên cạnh, xen lẫn chút buồn bã.
– Cô ấy mới đi được vài ngày mà bạn đã chán nản rồi.
– Tôi không sao.
– Đó là những gì anh đã nói, được chứ?
Khi nghe tôi nói những lời phòng thủ này, cô ấy tức giận. Sau nhiều ngày mất ngủ và hút thuốc, khuôn mặt nhẵn nhụi của anh mọc đầy râu, xung quanh mắt xuất hiện quầng thâm. Anh có vẻ hơi buồn ngủ vì thiếu ngủ. Như nghe thấy, tôi mỉm cười đẩy tay cô ấy xuống. Quỳnh biết tôi đang gặp khủng hoảng nên cũng không buồn nữa. Cô ấy nắm lấy tay tôi và đứng dậy, ra lệnh.
– Đi tắm. Tôi thích mùi của bạn, nhưng không phải cái này.
– Ờ, tôi lạnh.
– Đi tắm.
Joan hét lên khi thấy tôi vẫn đang nằm ngửa trên ghế. Tính cách của tôi luôn là người coi nhẹ mọi việc, càng nghiêm khắc thì càng thích làm điều ngược lại chứ đừng nói đến hiện tại. Tiếng thở dài sâu thẳm của cô ấy vang lên xung quanh tôi, và có lẽ cô ấy hiểu được sự khó chịu của tôi. Điều tôi yêu nhất ở cô ấy chính là sự trưởng thành của một người phụ nữ thực sự từng trải. Biết không thể khắt khe với tôi được nữa, giọng cô trở nên dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ đang hờn dỗi.
– Thôi nào, ngoan nhé. Đi tắm. Nếu cô ấy biết bạn như thế này, cô ấy sẽ rất lo lắng.
– Ờ, cậu nói nhiều quá.
Bạn là người duy nhất có thể thu hút sự chú ý còn lại của tôi, vì bạn đã nói quá nhiều nên hãy ngừng tranh cãi một chút. Tôi nhấc hông lên và lạch bạch đi vào phòng tắm, để lại Joan với vẻ mặt lo lắng. Khi tắm, nước ấm được dội thẳng lên đầu khiến đầu óc tỉnh táo hơn. Tôi đã hình thành thói quen tắm lâu từ khi còn nhỏ, mỗi lần tắm tôi phải ngâm mình trong bồn tắm nửa tiếng. Cô đặt tay lên thành bồn tắm, đang hút một hơi thuốc dài thì chợt nghe thấy tiếng bước chân và giọng nói của chính mình như đang thăm dò.
—Bạn đã tắm xong chưa? Đã gần một giờ rồi.
Vì sống một mình nên tôi chưa bao giờ có khái niệm đóng cửa hay lấy quần áo trước khi đi tắm. Tôi chưa kịp trả lời đã thấy cô ấy xuất hiện ở cửa phòng tắm, hai người ngượng ngùng nhìn nhau. Cô ấy đỏ mặt vì nhìn thấy cơ thể trần truồng của tôi trong bồn tắm, điều mà mọi người đều làm dù chúng tôi đã ngủ với nhau một lần. Sau vài giây đầu tiên, sự bình tĩnh và thờ ơ cuối cùng đã trở lại trên khuôn mặt tôi. Tôi nhìn cô ấy đứng ngoài cửa với vẻ mặt bình tĩnh và nói với giọng không hề xấu hổ.
– Anh có thể ra ngoài cho tôi thay quần áo được không?
– Tại sao… tại sao tôi phải ra ngoài? Đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó.
Ngay cả trong những hoàn cảnh khó khăn, cô vẫn im lặng và vượt qua được sự xấu hổ. Cô thực sự là một người phụ nữ từng trải. Tôi chống tay lên thành bồn gốm để lấy đà, thân hình vạm vỡ bò ra khỏi làn nước nóng. Không buồn che đậy bất cứ thứ gì, tôi chỉ bước ra ngoài ướt át, sàn gỗ nhẵn nhụi nhỏ giọt nước. Khi tôi đi ngang qua cô ấy, tôi thấy khuôn mặt cô ấy đột nhiên đỏ bừng, và một nụ cười tự mãn khác xuất hiện trên khóe miệng tôi.
– tùy bạn.
Tôi đưa tay lấy chiếc khăn treo trên móc, bình tĩnh kéo rèm ra, đứng trước cửa kính lau khô mái tóc còn đang nhỏ giọt nước. Đột nhiên, có một đôi tay ôm lấy bụng tôi từ phía sau, tôi dừng lại khi nhìn thấy khuôn mặt em áp vào tấm lưng thon thả. Giọng nói dịu dàng vang lên khiến lòng tôi mềm nhũn.
– Đừng làm thế nữa. Tôi biết bạn cũng nhớ cô ấy, nhưng bạn nên biết rằng cô ấy cũng buồn vì bạn…và tôi.
Giọng cô nhỏ dần khi cô nói những lời cuối cùng. Tôi khẽ thở dài và nới lỏng vòng tay đang ôm chặt tôi. Những điều tôi muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng nên tôi quay người lại và mở tủ ra. Tôi lục lọi một đống đồ chỉ có hai màu trắng và đen, không để ý đến vẻ mặt của Joan nửa ra lệnh nửa tránh né.
– Bạn không nấu ăn à?
– Vâng, tôi sẽ nấu ngay bây giờ. Nói xong liền đi xuống lầu.
Nói xong, Cường nhanh chóng chạy xuống lầu. Dù sao thì tôi cũng ở đây và phải lịch sự một chút để trông tươm tất. Trước khi tôi xuống tầng dưới, mùi thơm của thức ăn đã lan khắp khứu giác của tôi. Cô đang bận nấu nướng trên bếp, thái dương trên vầng trán cao ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào da. Nghe thấy giọng nói phía sau, Qiong đặt chiếc đũa dài trong tay xuống và mỉm cười nhìn tôi.
– Trông bạn có vẻ tươi tỉnh. Đợi chút, tôi sắp xong rồi.
– Đúng. Bây giờ bạn không cần phải đi làm.
Tôi kéo ghế ngồi vào bàn ăn xem cô nói chuyện. June kéo vạt áo đẫm mồ hôi ra trước mặt tôi, nếm thử gia vị khi trả lời.
– Những ngày này tôi đang nghỉ ngơi và thư giãn. Tuần tới chúng ta sẽ đi xem một buổi diễn khác.
– Có ai chấp nhận không?
– Haha… có nhiều bạn nhưng tôi thích phi công hơn. Được rồi, tôi ăn xong rồi, mang bát cho tôi nhé.
Trên bàn là bữa ăn lớn nhất tôi có trong tuần này. Đây không phải lần đầu tiên Quỳnh đi ăn cùng tôi nên anh ấy biết tôi thích ăn gì. Cô ấy nấu một nồi súp cà chua, sườn và khoai tây, cùng một đĩa lớn thịt bò xào với thịt và trứng mà tôi thường ăn. Quỳnh như một người vợ đảm đang, đảm đang lo cho gia đình, không hiểu vì sao ngày xưa lại bị người yêu bỏ rơi. Xinh đẹp, tài giỏi, nấu ăn giỏi thì còn gì phải kén chọn nữa?
– Ăn nhiều. Chỉ cần hút một chút thôi.
– Vâng tôi biết.
—Trước khi đi, cô ấy đã giao phó cậu cho chị gái mình.
Tôi hơi bất ngờ trước lời nói của cô ấy, có lẽ Lin đã tin tưởng cô ấy rất nhiều dù tôi biết cô ấy và tôi đã từng ngủ với nhau trước đó. Cô Quỳnh như một người bạn thân thiết của hai chị em tôi, khi cô đi diễn thời trang ở Pháp về thì mọi chuyện lại trở lại bình thường. Dù chúng tôi giữ khoảng cách nhưng không ai nhắc lại chuyện quá khứ. Tôi mỉm cười nhẹ và nhìn câu trả lời của cô ấy.
– là vậy sao? Anh không sợ mất người yêu nên đã gửi em đến bên cạnh.
– Đừng lo lắng. Cô ấy hỏi câu hỏi tương tự như anh ấy, và bạn có biết cô ấy trả lời thế nào không?
Tôi đặt đũa lên bàn, nhướng mày và tò mò nhìn cô ấy. Lần này đến lượt June cười, đôi mắt lấp lánh trêu chọc.
– Cô ấy nói thà mất nó vào tay chị gái còn hơn là mất đứa con khác.
– Ôi trời, sườn của bạn ngon quá.
Thấy câu chuyện đang phát triển theo chiều hướng xấu hổ, tôi nhanh chóng chuyển chủ đề. Cô ấy dường như biết tôi không muốn nói về chuyện đó nên cô ấy ngừng cố gắng nói chuyện. Sự im lặng dần dần rơi xuống trong suốt bữa ăn. Cổ họng tôi khô khốc vì nhiều món cô nấu hơi mặn và tôi lại quen ăn đồ nhạt nên cảm thấy hơi khó chịu. Tôi với tay lấy chai rượu trên tủ, rót cho mình một ly rượu rồi nhìn cô như muốn hỏi ý kiến. Thấy Quỳnh khẽ gật đầu, tôi mới rót thêm cốc thứ hai.
– Bây giờ xin chúc anh sức khỏe.
– Đúng. đã hết.
Tôi uống hết rượu trong ly rồi đáp: “Rượu này nhạt lắm, uống cả chai cũng chưa chắc say”. Dạ dày tôi không thể chịu nổi nữa nên bữa ăn đã kết thúc. Khi cô ấy nhìn thấy tôi đã dọn sạch thức ăn trên bàn, cô ấy tỏ ra hài lòng. Nếu không phải tôi lười biếng đưa tay chộp lấy chai rượu trên bàn thì chai rượu đó đã rơi xuống bàn một cái rầm. Rượu vang đỏ vương vãi trên áo cô.
– Tôi rất xin lỗi. Đó không phải là điều tôi muốn nói.
– Áo và quần của tôi ướt hết rồi. Bạn định cho cô ấy tắm bằng rượu à?
Cô ấy dùng khăn giấy cố gắng lau vết rượu trên áo, nhìn tôi một cách sắc bén. Tôi nhanh chóng mỉm cười cầu bình an rồi lấy ra vài chiếc khăn giấy đưa cho cô ấy với lời xin lỗi trên mặt.
– dừng lại. Cô đi vào nhà vệ sinh và rửa sạch. Hãy để tôi dọn dẹp nó.
Quỳnh bước lên cầu thang lắc lư cặp mông tròn trịa như người mẫu, đi lại bình thường nhưng không cử động hông từ bên này sang bên kia. Tôi ở nhà một mình nên trong phòng ngủ rộng chỉ có một phòng tắm, tôi thích tắm rửa, thoải mái và ra ngoài chọn quần áo nên tôi làm thế. hét lên sau khi cô đang dọn bát đĩa.
– Trong tủ có một số quần áo của Linh. Hãy xem bạn phù hợp với trang phục nào và mặc nó nhé.
– Tôi biết.
Giọng cô ấy khàn đi, như thể cô ấy đang hờn dỗi. Đôi khi tôi thấy có chút trẻ con ẩn sau vẻ ngoài trưởng thành và sành điệu của cô ấy. Dọn dẹp bát đĩa, xoong chảo thêm 15 phút nữa tôi đợi ở phòng khách nhưng không thấy cô đi xuống. Có lẽ Quỳnh cũng thích tắm lâu như tôi. Bây giờ, thực sự có chút ngại ngùng khi về phòng, tôi do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi lên. Dù sao thì đây cũng là nhà của tôi.
Cô ấy đang bận lau tàn thuốc trên bàn cạnh giường ngủ của tôi. Cặp mông tròn trịa của tôi được che trong chiếc quần lót ren nhỏ và ló ra sau chiếc áo sơ mi dài của tôi. Chúa ơi, tôi quên mất bạn thích mặc áo sơ mi nam. Không biết vì cái mông trắng nõn hay vì ngượng ngùng, chân tôi cứng đờ, ngập ngừng trước cửa không dám lên tiếng.
– Gì lâu thế? Bạn không định chợp mắt một lát à?
– À…vâng…ồ, tôi biết.
– Thế tại sao cậu lại đứng đó?
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, Quỳnh che miệng cười, quay người lại, nằm thẳng trên giường, một tay chống cằm nhìn tôi. Cô rất muốn chợp mắt một lát, nhưng trong phòng này chỉ có một chiếc giường, cô đang nằm trên đó. Đôi chân dài và thẳng của cô ép vào nhau, chiếc quần lót màu đen nổi bật trên làn da trắng và chiếc áo sơ mi trắng của cô.
– Đúng. Tôi nghĩ tôi sẽ ngủ ở phòng khách.
– Tôi đã không nhận ra rằng đôi khi người bạn nhỏ của tôi cũng có thể nhút nhát. Nếu tôi không sợ thì bạn sợ cái gì?
Khác hoàn toàn với tình thế trước đó, giờ đây cô đã lấy lại thế chủ động và thể hiện sức hút đáng kinh ngạc. Tôi tiến lại gần như một cái máy và nằm xuống cạnh anh ta ở bãi đất trống. Tôi phải cố gắng hết sức để rời mắt khỏi đôi chân tuyệt vời bên cạnh, tôi quay lưng lại với cô ấy, nhắm mắt lại và cố gắng ngủ. Một đôi tay chợt ôm lấy tôi, mùi hương và giọng nói của cô ấy vang lên như thuốc độc từ phía sau.
– Để anh ôm em ngủ nhé. Ở đây không có gối và tôi không thể ngủ được.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.