CÔ GIÁO PHỤNG

Lên lớp Tám, một trong những môn học Lợi thích học và học giỏi nhất có lẽ là môn Hóa học, một môn học mới mà ở lớp Bảy, lớp Sáu không có. Do số tiết học ít hơn các môn học khác nên ở môn Hóa, trường cấp II Phước Lễ A chỉ có vỏn vẹn một cô giáo giảng dạy mà thôi ; đó là cô Thái Thị Mỹ Phụng, người gốc Long Khánh và cô theo chồng chuyển về sinh sống tại Bà Rịa này khá lâu. Năm nay, cô 32 tuổi, đã lập gia đình được chín năm qua và có hai thằng con trai sinh đôi thật kháu khỉnh nhưng do hoàn cảnh “cơm không lành, canh chẳng ngọt” nên gần bảy năm nay, sau khi li dị, cô đành phải sống trong cảnh phòng không gối chiếc còn chồng cô thì về Sài Gòn sinh sống với cả hai thằng con. Một mình cô thui thủi ra vào nơi căn nhà trệt nhỏ bé diện tích khoảng 60m2 ở đường Nguyễn Du, chỉ cách nhà Lợi một ngã tư và lố qua ngã tư thứ hai một chút, gần quán chè nổi tiếng Thanh Cảnh. Trong một tuần, vì trường chỉ có mỗi mình cô dạy Hóa nên sáng nào cô cũng đều thướt tha trong tà áo dài đến trường để giảng dạy cho các em học sinh, trong đó có lớp 8P3 của Lợi. Thật chả hiểu vì sao mỗi lần nhìn thấy cô Phụng đến trường với chiếc áo dài màu tím nho là Lợi cảm thấy thích vô cùng ; cõi lòng nó thật mát rượi, dìu dịu, nhẹ nhõm, lâng lâng như đang bay bổng chín tầng mây. Ở lứa tuổi mười ba, tuy chưa có được một cái nhìn đúng đắn về cái đẹp nhưng tâm hồn nó vẫn luôn rộng mở trước cô giáo Phụng – một cô giáo thiên thần (nó tự đặt cho cô Phụng một cái tên như vậy). Quả đúng như vậy, có lẽ do đối nghịch với hoàn cảnh éo le nên nhan sắc cô Phụng vẫn chưa hề phai tàn theo năm tháng và công việc cũng như cùng phấn trắng bảng đen. Một khuôn mặt tựa như “poupé tình yêu” được ôm phủ lấy bởi mái tóc demigarcon êm ái, mịn màng, óng ả, mềm mại và thướt tha với vầng trán tuy thấp nhưng bù lại là đôi mắt nhỏ nhắn, xoe tròn, ngời sáng, long lanh, ươn ướt cùng đôi hàng mi vút cong, sắc lẻm như dao cau sẵn sàng cứa nát bất kỳ trái tim “con ong” hay loài bướm” nào léo hánh đến. Cân đối nằm giữa hai gò má bánh bầu phinh phính, hồng hồng là cái sống mũi tuy thấp nhưng khá gọn gàng, nhỏ nhắn trông thật dễ thương ; còn nằm trên chiếc cằm lẹm xinh xắn là hai bờ môi mang hình trái tim đều đặn dù rất nhỏ nhưng thật dày mọng, tươi thắm, mỗi khi cười luôn luôn để lộ hai hàm răng trắng ngà cùng hai lúm đồng tiền rất dễ có cảm tình mỗi khi bất ngờ ai thoáng nhìn thấy. Vóc dáng, thân thể cô mặc dù nhỏ con, mảnh mai nhưng lại đầy đặn, chắc chắn và nhiều khiêu gợi từ hai bờ vai nhỏ nhắn, hai gò ngực căng tròn, vòng eo thon thả, cặp đùi săn gọn và cặp giò khá khêu gợi. Tuy được trời phú cho một nhan sắc dễ nhìn như vậy nhưng như chúng ta đã biết ở trên, cô Phụng ngày qua ngày, tháng đoạn tháng vẫn vò võ một mình trong cảnh cô đơn, sầu tủi trước bàng quan thiên hạ chẳng hiểu vì sao lại quá bàng quan trước một bông hoa còn đậm nét sắc hương như thế? Vì còn nhỏ, vả lại cô Phụng là cô giáo của mình cho nên nhất nhất tuyệt đối Lợi không dám mơ tưởng gì đến cô cả nhưng vì cách đây không lâu, nó từng vương vào chuyện ân ân ái ái cùng chị Đông rồi đến chị Sương, chị Liên nên lâu lâu, đôi khi nó cứ mãi miết tưởng tượng ra trong đầu trong óc nó những cảnh tầm bậy tầm bạ giữa nó và cô giáo dạy môn Hóa học. Lẽ đương nhiên là nó chỉ dám nghĩ ngợi này kia kia nọ mà thôi chứ sao mà nó dám hành động cơ chứ! Cuộc đời quả là lắm éo le, nghiệt ngã khiến cho con người không sao có thể ngờ được ; chuyện gì cũng vậy mỗi khi người ta không mong không muốn thì bất ngờ lại xảy ra chẳng khác nào một cơn gió thoảng, một áng mây bây, một cánh chim liệng ngang trời hay một cánh hoa rơi trước gió.

Cuộc tình cấm đầy oan trái, nghiệt ngã giữa cô giáo dạy Hóa 32 tuổi và thằng học trò lớp Tám mới có 13 tuổi tình cờ xảy ra trong một đêm gió lớn mưa to ngay tại tổ ấm của cô khiến cho hai cô trò có lẽ là suốt cả cuộc đời mãi mãi về sau, không ai khó có thể quên được dù chỉ là một lần. Số là, dạo ấy trường tổ chức năm lớp học cho các học sinh giỏi chuyên theo từng môn như Văn, Hóa, Toán, Tiếng Anh, Vật Lý ; do buổi chiều không còn phòng học trống nên trường đồng ý cho phép những giáo viên được phân công dạy bồi dưỡng học sinh giỏi tập trung các em học ở nhà vào buổi chiều hoặc buổi tối. Vậy là gian trước nhà cô Phụng được kê thêm hai bộ bàn ghế bốn chổ và nơi vách tường sát cửa ra vào treo gắn một tấm bảng đen ; ngoài ra còn có một cái tủ buffet kê sát vách gỗ carton ngăn cách nhà trước và phòng ngủ ở giữa. Còn sau nữa là gian bếp với một bếp củi, một bếp lò xo cùng với nhà tắm – vệ sinh ; đấy là toàn bộ cục diện bên trong nhà cô Phụng, không có đồ đạc gì nhiều, thậm chí đến một cái cassette hay radio cũng không có chứ đừng nói chi đến những vật xa xỉ, đắt tiền như ti vi, đầu video, tủ lạnh,…Nhóm học sinh học bồi dưỡng môn Hóa tại nhà cô Phụng có tám đứa, trong đó Lợi là nhóm trưởng cùng hai bạn cùng lớp là thằng Long và con Mạnh, hai đứa lớp 8P1 và ba đứa lớp 8P2 ; nhóm học vào hai buổi tối thứ tư, thứ bảy trong tuần từ bảy đến chín giờ và mỗi buổi, nhóm tập trung giải các bài tập khó dưới sự hướng dẫn của cô Phụng. Trong trường lớp, cô Phụng tuy nghiêm nghị nhưng lại vui vẻ với học sinh còn ở nhà, cô cũng rất thương yêu, thân thiện và dễ chịu đối với nhóm học sinh giỏi Hóa của cô. Vì là học sinh giỏi nên trong nhóm, đứa nào cũng như đứa nào cũng đều hiền lành, vâng lời, ngoan ngoãn và siêng năng ; ngoài giờ học ra, thống nhất là hễ đứa nào rãnh rỗi lúc nào thì tranh thủ lúc đó chạy đến phụ giúp cô Phụng làm việc nhà như xách nước, chẻ củi, quét nhà, lau nhà,…..

Trong nhóm, có lẽ do Lợi là đứa hay đến nhà cô phụ cô nhiều nhất vả lại tính tình nó dễ thương, chịu khó, nghe lời cho nên nó là thằng học sinh chiếm được nhiều cảm tình của cô nhất và đôi khi, nó còn mang thứ này thứ kia đến biếu cô, khi thì chục mãng cầu, lúc thì vài ba trái ổi xá lỵ…Ngược lại, cô cũng biểu hiện tình cảm của mình đối với thằng học trò học môn Hóa giỏi nhất lớp 8P3 bởi chén chè để dành riêng, ly nước sâm cô tự nấu và đã có đến hai lần Lợi đến nhà cô sớm để cùng ăn bữa cơm chiều với cô. Vì tiếp xúc với cô Phụng nhiều cho nên chắc là chỉ có mỗi mình Lợi là người biết rõ căn bệnh bí mật của cô đó là suy tim độ 1 và cô luôn luôn dùng thuốc uống nhỏ giọt Cortonyl để tự điều trị giảm đau. Ở quê nhà Long Khánh, bố mẹ cô vẫn còn khỏe mạnh, sống chung với hai người em trai và gái của cô (cô là con cả) cảm thương hoàn cảnh cô đơn, vắng vẻ của cô nên không ngớt thúc giục cô chuyển công tác về Xuân Lộc nhưng do thủ tục hành chính giáo dục còn khó khăn đầu tiên là “tiền đâu”nên cô vẫn gắn bó với trường phổ thông cấp II Phước Lễ A, Thị Trấn Bà Rịa, Tỉnh Đồng Nai hết năm học này đến năm học khác mặc dù cô cũng rất muốn nghe theo lời bố mẹ. Sau khi thuận tình ký vào bản án ly hôn với chồng, cô Phụng rất đau buồn vì cô phải dứt ruột xa cách hai cậu con trai sinh đôi của cô do bên nhà chồng cô bỏ tiền ra mua đứt ngài chánh án theo yêu cầu riêng của họ mà lẽ ra quyền nuôi con sau ly hôn lẽ ra về tình cũng như lý phải thuộc về người mẹ. Nỗi niềm cô đơn, khắc khoải khi xa con thật là vô tình càng ngày càng làm cho căn bệnh suy tim của cô Phụng thêm nặng nề, nghiêm trọng và nếu mà không có các em học sinh trường Phước Lễ A nói chung và nhóm học sinh giỏi Hóa do Lợi làm nhóm trưởng thì chắc chắn là cô sẽ càng bị suy sụp một cách trầm trọng về thể xác cũng như tinh thần. Chính cái đêm tình tuyệt diệu giữa cô và Lợi là một liều thuốc nhỏ Cortonyl rất mạnh đã giúp cho căn bệnh trầm kha của cô được xóa tan dưới ánh sáng hào quang sáng ngời của vầng nhật nguyệt chói lòa cũng như làm biến mất hẳn hình bóng hai đứa con thân yêu trong trái tim cô. Sau đây, mời các bạn từ từ theo dõi diễn biến cuộc tình đêm mưa của hai cô trò nhé!….

Mới có sáu giờ hơn mà trời đã tối hẳn. Sấm chớp ngoằn ngoèo trên bầu trời tối đen như mực, báo hiệu cho nhân gian biết là một cơn mưa lớn sắp đổ xuống khiến cho mọi người ai nấy đều hối hả, vội vàng, chộn rộn. Tối nay là thứ bảy, là buổi học bồi dưỡng môn Hóa tại nhà cô Phụng, sợ lát hồi trời mưa lớn không đi được nên vừa ăn cơm xong, Lợi lật đật thay quần áo rồi xin phép bố mẹ, dắt xe đạp ra khỏi nhà và không đầy ba phút sau, nó đã có mặt tại nhà cô Phụng. Đương nhiên cũng giống như những tối trước, nó lại là người đầu tiên có mặt tại nhà cô giáo dạy bồi dưỡng môn Hóa và khi vừa bước hẳn vào bên trong nhà cô thì ào…ào…ào, nước mưa liên tục như thác như suối xối xả trút xuống đường sá, nhà cửa, cây cối…Lợi ngồi nơi chiếc bàn học ở trên cùng, xem lại bài tập mà nó vừa giải lúc chiều, cô Phụng thì đang giặt giũ ở nhà sau ; cánh cửa gỗ ra vào hơi khép hờ để tránh nước hắt vào nhưng sẵn sàng mở rộng chờ đón các bạn trong nhóm đến học như thằng Long, con Mạnh, thằng Đạm, con Thanh,…. Thời gian chậm chạp trôi qua, mới đó mà đã bảy giờ rồi bảy giờ rưỡi, mưa vẫn càng lúc càng nặng hạt và các bạn vẫn chưa hề thấy ai đến ; cô Phụng cũng đã làm xong công việc nhà và ra gian trước chép đề bài lên bảng. Lợi nhìn ra ngoài trời mưa, nói bâng quơ :
– Mưa lớn quá, các bạn khác có lẽ không đi học được rồi?
– Hổng sao đâu. Lát nữa mưa tạnh, các bạn sẽ tới đủ mà!
Bất chợt, cô Phụng chợt đưa bàn tay lên ôm chặn lấy ngực vì một cơn đau nhói đang dậy lên từ trái tim từng rỉ máu đơn côi của cô với khuôn mặt nhăn nhó một cách thảm hại. Thấy thế, Lợi bật dậy, hoảng hồn :
– Cô ơi, cô có sao không cô?
– Cô…thấy…mệt quá! – Cô Phụng tuy lảo đảo nhưng vẫn cố gắng ngồi xuống ghế.
– Thuốc của cô để ở đâu? Em đi lấy giùm cho.
– Cô hết thuốc lúc chiều lận. Vì công việc bề bộn quá nên cô chẳng kịp đi mua.

Chỉ cần nghe vậy thôi là Lợi đã nghĩ ngay đến việc chạy xe đạp đến tiệm thuốc tây để mua thuốc cho cô Phụng, chẳng nói chẳng rằng, nó nhào ra mặc vội áo mưa của nó máng trên xe đạp mà nó mang theo lúc nãy rồi phóng xe vào màn mưa dày đặc. Tuy biết rất rõ là Lợi đi đâu nhưng vì quá mệt mỏi nên cô Phụng không thể nào cản được thằng học trò đừng đi trong lúc mưa to gió lớn như thế này, cô gắng gượng đứng dây, lần từng bước vào gian buồng giữa nhưng chỉ mới vừa qua nổi lưng chừng tấm vách gỗ carton thì cô bắt đầu cảm thấy tối sầm lại và từ từ, cô quỵ xuống ngã nằm sóng xoài trên sàn nhà ximăng bóng loáng. Từ nhà cô Phụng ra tiệm thuốc tây không xa mấy nhưng dù sao thì Lợi vẫn lo là trời mưa lớn quá, họ mà đóng cửa sớm thì nguy to ; đến ngã tư Nhà thờ Bà Rịa, quẹo trái một chút là nó đã thấy ngay tiệm thuốc Thiên Đăng gần tiệm chụp hình Đống Đa vẫn còn sáng ánh đèn. Vì đã một lần đi mua thuốc cho cô Phụng rồi nên nó khá rành loại thuốc nhỏ giọt Cortonyl cô hay dùng để tự điều trị chứng suy tim. Bà chủ tiệm thuốc trao cho Lợi hộp thuốc, cầm tờ giấy bạc 50.000đ nó đưa cho bà và bà thối lại cho nó 15000đ.
– Cháu đi mua thuốc cho mẹ hả?
– Dạ không. Cháu mua cho cô giáo của cháu ạ!
– Chà, thật là có nghĩa có tình ghê! Thế cô của cháu là cô nào?
– Dạ, cô Phụng!
– Trời, tưởng ai chứ cô Phụng thì tôi lạ gì nữa. Cổ bị suy tim nặng lắm đấy. Thôi cháu mau về cho cổ uống, kẻo không thì nguy đấy.

Đọc tiếp  Lưu luyến chuyện ngày xưa – truyện sex lãng mạn

Câu nói của bà chủ tiệm thuốc tây thật chẳng khác gì tràng tiếng ốc hụ lúc 11h30’ hàng ngày khiến Lợi lo lắng vô cùng, nó chào bà rồi phóng xe như bay về nhà cô Phụng. Dựng xe đạp nơi hành lang nhà, như một cơn lốc, sau khi cởi xong áo mưa, vừa ngó vào nhà thấy cô Phụng đang nằm bất động dưới sàn nhà, Lợi lật đật chạy vào bế xốc cô lên rồi đi vào gian phòng ngủ mà vách là một cái tủ gỗ đựng quần áo đã cũ xoay mặt vào trong. Nó đặt cô nằm lên chiếc giường nệm đã xẹp xuống trên trãi drap trắng ngã sang màu cháo lòng, không quên gối đầu cô lên cái gối tai bèo vải áo xanh dương khá mới. Việc tiếp theo của nó là ra ngoài cởi cái áo chemise và cái quần tây đã thấm nước mưa ra và móc lên móc gắn tường bằng nhựa, người chỉ còn áo thun và quần đùi, nó xuống nhà sau tìm một cái khăn mặt sạch dấp nước vắt khô rồi trở vào phòng đặt lên trên vầng trán cô giáo còn hộp thuốc nó vừa mới mua về khi nãy được để ngay bên cạnh mang tai cô. Cũng may là lúc chiều, Lợi được chị Hảo cho 50000đ để tiêu xài chứ nếu không thì chắc có lẽ là nó chẳng biết lấy đâu ra tiền để mà mua nữa? Lợi mở hộp thuốc Cortonyl, dùng dao cắt đầu ống rồi nó dùng ngón tay khẽ cạy miệng cô Phụng hé một chút, nhỏ ba giot thuốc vào ; nó để cô Phụng nằm yên nghỉ ngơi và ra gian trước ngồi nơi bàn học. Nó nhìn chiếc đồng hồ tròn để bàn nơi mặt trên tủ buffet. “Gần chín giờ tối rồi! Vậy là các bạn chẳng ai đến rồi!”- Lợi lẩm bẩm rồi ngó mông lung ra ngoài màn trời mưa mịt mù, vần vũ, thầm mong cho trời mau tạnh mưa để mà về nhà ngủ nữa chứ chả nhẽ ngủ lại nhà cô giáo hay sao? Nó bắt đầu cảm thấy thấm mệt vì đạp xe vội vàng, vì chút nước mưa thấm vào da thịt, nó ngáp dài ngáp ngắn nhưng rồi bất chợt trong đầu óc nó hiện ra hai bờ môi nhỏ nhắn, dày mọng và tươi thắm. Ai vậy kìa? À, còn ai trồng khoai đất này nữa, chính là cô Mỹ Phụng đang nằm mê man trong buồng ngủ. Lợi lắc đầu, cố xua tan hình bóng đôi môi cô trong tâm trí nó cứ mãi lởn vởn như một bóng ma vì sao mà nó cứ bồi hồi, xao xuyến hồi tưởng đến đôi môi chị Đông, chị Sương, chị Y Liên. Chợt nó nghe có tiếng gọi khẽ của cô Phụng từ trong vẳng ra :
– Lợi, em…về …chưa vậy?

Lợi tất bật chạy vào trong để xem cô nhờ nó việc gì, nó thấy cô đã ngồi dậy được và mặt mày cô hoàn toàn tỉnh táo, bình thường chứ không xanh mét như tàu lá chuối non giống lúc nãy nữa. Bất chợt sao mà lúc này, bỗng dưng nó nhận thấy dưới ánh sáng chói chang của bóng đèn bầu vàng vọt, cô Phụng lại đẹp một cách hết sức lạ lùng và nó mỗi lúc thêm hoài nghi về cảm nhận của nó vì những ngày trước, nó chưa bao giờ lại có ý tưởng so sánh như vậy. Nó hơi bẽn lẽn :
– Thưa cô, ban nãy đi mua thuốc, trời mưa lớn quá làm quần áo em bị ẩm…nên giờ …em phải như thế này đây. Mong cô thứ lỗi!
Cô Phụng suýt chút nữa phì cười vì thấy thằng học trò của mình tỏ vẻ khách sáo chẳng khác gì người lớn.
– Thì …có làm sao đâu. Cô có trách mắng gì em đâu! À., để cô ra dạy em học.
– Thôi cô! Cô bị mệt mà. Cô cứ nằm nghỉ đi. Vả lại, tối nay chỉ có mỗi một mình em mà. Em chờ chút nữa tạnh mưa sẽ về nhà.
– Ừ, còn nếu cứ mưa như thế này là em phải ở lại đây ngủ nghe chưa? Không có được về đó! Giờ thì em cứ dắt xe đạp vào nhà rồi đóng cửa ra vào cho trong này đỡ lạnh, chừng nào hết mưa sẽ tính.

Không còn cách nào nữa cả, Lợi đành nghe lời cô giáo dạy Hóa của nó và lúc này cũng đã là chín giờ rưỡi rồi ; nghe nó ngáp ngắn ngáp dài, cô Phụng gọi nó vào trong buồng nằm cho khỏe. Nó ngập ngừng bước vào :
– Em sợ nằm xuống rồi là ngủ say như chết, ngộ nhỡ có hết mưa cũng không thể nào về nổi.
– Không sao! Em cứ việc ngủ đến sáng cũng được vì ngày mai là chủ nhật mà. Có gì thì cô sẽ đến trình bày với bố mẹ em là mưa lớn quá nên em đành phải ngủ lại nhà cô vậy.

Nói qua nói lại một hồi, cuối cùng rồi thì Lợi cũng xiêu lòng nằm xuống mé ngoài chiếc giường nệm còn cô Phụng nằm xịch vào mé trong ; bởi nhìn thấy đầu tóc thằng học trò ngoan hơi ươn ướt, cô thật sự cảm thấy xúc động vô cùng trước sự quan tâm chăm sóc của thằng bé ưu ái dành cho mình, không ngại gì mưa gió mà đi mua thuốc về cứu cô thoát khỏi cơn bệnh hiểm nghèo thập tử nhất sinh. Cô xoay cả người về phía nó, âu yếm lần bàn tay trái lên vuốt tóc nó.
– Ngày hôm nay, cô còn sống được là nhờ công ơn của em đấy, Lợi!
– Em là học trò của cô thì phải lo cho cô chứ chẳng lẽ khoanh tay đứng nhìn. Thôi, cô đừng có để bụng để dạ làm gì chi cho mệt cô ơi!

Hành động vuốt tóc nó của cô Phụng tuy đối với cô là bình thường, tự nhiên nhưng với Lợi bỗng dưng bị rúng động đến tận tâm can ; cả người nó như đang bị thiêu đốt bởi ngọn lửa nhục dục vô hình tạo thành một dòng điện cao thế hàng ngàn kV rần rật chạy từ dưới xương cùng dọc theo hai bên sống lưng lên đến trung ương thần kinh rồi từ đó lan tỏa xuống khắp châu thân và tứ chi. Bởi cảm giác sợ sệt, e dè cô giáo lớn hơn mình những mười chín tuổi cho nên Lợi vẫn chưa dám hành động chi cả, nhất lưỡng cử động trước sau gì cũng cứ hoàn toàn bất động tuy cõi lòng bâng khuâng, ham muốn một cái gì đó hoàn toàn không có hình có dạng. Tuy không nói ra nhưng dường như là cô Phụng ít nhiều cũng bắt mạch được tâm trạng thằng học trò mới có mười ba tuổi ; khi cô thôi không vuốt tóc nó nữa và nằm ngửa ra, gối đầu lên cái gối tai bèo thì lại đến phiên Lợi xoay người quay qua len lén nhìn vào khuôn mặt cô. Giữa hai cô trò, chẳng biết ai là người đi bước đầu tiên khởi xướng, chỉ biết bất chợt cả cô lẫn trò đều cùng một lượt vòng tay ôm chầm lấy thân thể của nhau lấy lý do là để né tránh tiếng sét long trời lở đất vang dội ngoài trời cũng như là châm ngòi nổ cho tiếng sét ái tình ầm ĩ vọng dậy bên trong cõi lòng và lúc bấy giờ, hai trái tim hai người đang rộn rã hòa cùng một nhịp sắc cầm loan phụng. Giây phút đầu tiên, tự dưng Lợi cảm thấy sợ hãi vô cùng vì sự thực sao quá bất ngờ khiến cho nó không thể nào lường trước được dù rằng nó lại đang mong đang muốn ; với tâm trạng hồi hộp, bồn chồn, nó vụng về vùi mặt vào mái tóc demigarcon của cô giáo dạy Hóa và bắt đầu trao gửi những nụ hôn âu yếm vào đấy. Vì đã có chồng có con nên cô Phụng thừa hiểu được tất yếu những gì xảy ra nhưng dù sao thì cô vẫn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, bàng hoàng bởi thằng học trò mới có mười ba tuổi mà đã dám nọ nọ kia kia.
– Cô….cô…!!!

Giọng nói rụt rè, đứt quãng của Lợi như hàm chứa một ý muốn vừa cầu xin vừa xin lỗi.Cô Phụng chẳng nói chẳng rằng, chỉ bật đèn xanh cho nó bằng cách ghé môi hôn nhẹ lên gò má non búng ra sữa của nó và thật nhạy cảm, nó hôn lại vào trán cô rồi liên tiếp hai ba cái nữa vào trán, vào mắt cô. Cô im lặng, khẽ nhắm nghiền đôi mắt đón nhận hết tất cả ân tình của thằng bé học môn Hóa giỏi nhất, thỉnh thoảng cô cũng hôn trả lại vào mắt vào mũi nó ; lúc này, nó đã bình tĩnh lại và đang hôn lần xuống sống mũi nhỏ gọn rồi đến hai gò má bánh bầu. Mùi xà bông Camay nhè nhẹ, mùi dầu xả thơm khẽ lẫn lộn mùi da thịt dìu dịu, thoang thoảng từ ngoài phát tán vào nội tạng thân thể Lợi khiến nó cảm thấy kích thích, rung động tột độ cùng cực ; càng lúc nó càng dạn dĩ, chủ động hơn với việc ban phát tình yêu cho cô giáo và song hành với nó thì cô Phụng cũng tự nhiên, năng nổ trong khi đón nhận men ái hương tình. Lúc này, cả hai cô trò thật khó mà lý giải được vì sao mà tình yêu lại bất ngờ đến với mình trong đêm mưa to gió lớn như thế này khiến cho cả cô lẫn trò đều cùng ngạc nhiên, chưng hửng. Trong vòng tay thắm thiết, hơi thở hai cô trò càng lúc càng hổn hển, thổn thức, nghẹn ngào là tác nhân thúc đẩy, kích thích họ ân ái, làm tình thêm nồng cháy, cuồng say mà bằng chứng là họ cứ mãi miết lăn qua lộn lại trên chiếc giường nệm trong gian buồng ngủ nhà cô Phụng. Cơn mưa bên ngoài mỗi lúc thêm nặng hạt, dai dẳng kéo dài như là thể mơn trớn, vỗ về, tiếp sức cho cuộc tình của cô giáo 32 tuổi và thằng học trò 13 tuổi tràn đầy phấn khích, nồng nàn và căn nhà cô Phụng đã vắng vẻ lại càng tĩnh mịch tạo điều kiện cho hai cô trò thêm phần tự nhiên, dạn dĩ để mà yêu nhau. Một minh chứng sống động cho ân tình tha thiết của cô và Lợi là những nụ hôn hai cô trò trao cho nhau thật đắm đuối, say sưa chẳng khác gì gió mưa rũ rượi bên ngoài ; khuôn mặt cả hai tuy đều dính bết nước bọt của nhau nhưng họ thực sự không hề quan tâm, lo lắng. Điều mà hai cô trò quan tâm là cả hai đang hồi hộp, bâng khuâng tìm cách thực hiện đó là không biết có nên cùng nhau tiến xa hơn nữa hay không ; tuy biết là vẫn chưa dứt khoát được nhưng hai cô trò lại cùng một lúc bắt đầu mày mò tìm kiếm đôi môi của nhau mặc dù họ rất ngượng ngùng, e thẹn. Đương nhiên là dù cho hai cô trò có làm gì với nhau đến động trời dậy đất đi chăng nữa (chứ đừng nói là hôn nhau) thì cũng chẳng có gì là tội lỗi ; vì cả hai có phải là ruột thịt hay bà con họ hàng gì với nhau đâu mà sợ, chẳng qua kỳ cục ở chổ cô Phụng lớn hơn Lợi những mười chín tuổi mà thôi. Ngay từ giây phút đầu tiên bắt được tín hiệu đòi hỏi từ đôi môi thằng học trò, cô Phụng hơi ngần ngừ, ngập ngừng đôi chút rồi như là vừa mới tự trút bỏ gánh nặng tâm lý xong nên cô rên nấc lên một tiếng, hé mở đôi môi nhỏ xinh xắn như đóa hoa hàm tiếu để cùng thằng học trò tuy ít tuổi nhưng giàu tình cảm trao tặng cho nhau nụ hôn đầu đời với sự phấn khích ngọt ngào tràn đầy nhiều thi vị gợi tình. Dưới ánh sáng ngọn đèn bầu vàng vọt, trên chiếc giường hạnh phúc ngày nào của cô Phụng cùng chồng cô ngày nào, cô và Lợi hai cô trò thật lúng túng, thật vụng về luồn sâu hai đôi môi vào với nhau cho đến khi răng cọ sát vào răng, lưỡi quấn quýt lấy lưỡi. Cô Phụng thực sự rất ngạc nhiên vì cô không ngờ thằng học trò – nhóm trưởng nhóm học sinh giỏi môn Hóa – tuy còn non nớt nhưng lại khá sành sõi, lão luyện trong đường tình khiến cô càng lúc càng cảm nhận được càng nhiều cảm giác phấn khích, rung động mà bấy lâu nay (có lẽ là bảy năm) những cảm giác ấy đã hoàn toàn rời xa cô và mãi cho đến ngày hôm nay, chúng mới có dịp quay trở lại với cô. Nước bọt càng lúc càng tứa ra nhiều nơi hai bên mép hai cô trò và cả hai đều tự nhiên cùng lúc tìm cách nút, liếm lấy nhau cho sạch, cho khô ; cả hai vừa hổn hển thở một cách nặng nề, dồn dập vừa mãi miết cùng nhau kéo dài từng nụ hôn môi một cách say sưa, ngây ngất tưởng chừng như không bao giờ dứt giống hệt trận mưa đêm bên ngoài. Lẽ đương nhiên là tuyệt đối không hề có ai mà biết được cuộc tình cháy bỏng của hai cô trò trong cái đêm mưa gió bão bùng như thế này, từ những đứa học trò trong nhóm học sinh giỏi Hóa vì trời mưa nên ở nhà cho đến hàng xóm láng giềng hoàn toàn không biết không hay “trong chăn có rận”. Lúc này đây, khi mà đôi môi thằng học trò đang lần hôn xuống cổ, xuống mang tai cô giáo dạy Hóa thì bàn tay phải của nó bắt đầu nhẹ nhàng mày mò tháo cởi hai hột nút áo nơi ngực cô Phụng và lập tức, cô khẽ nắm lấy bàn tay nó giữ lại nhưng liền ngay sau đó là cô liền buông tay nó ra ngay. Đấy chính là một tín hiệu đáng mừng cho Lợi sau khi mới vừa được diễm phúc thưởng thức đôi môi dịu dàng, ngọt ngào và mềm mại của người cô giáo chồng bỏ con xa, nó khéo léo điều khiển những ngón tay để tiếp tục cởi hột nút ốc thứ ba, thứ tư rồi thứ năm nơi chiếc áo vải bông trắng đồ bộ ngắn tay mà cô đang mặc. Cô Phụng giờ hoàn toàn yên lặng, phó thác cho thằng học trò muốn làm gì nơi cô thì làm và cô tuy nhắm nghiền đôi mắt nhưng cô biết là nó đang mở hai vạt thân áo trước của cô ra hai bên ; từng lớp da thịt nơi phần trên người cô nõn nà, trắng hồng còn mơn mởn lần lượt xuất hiện, phơi bày trước cặp mắt hau háu của nó. Lợi nhẹ nhàng lần hai bàn tay lên cởi hai vai áo cô, sau đó lần lượt tuột lần, tuột lần hai ống tay áo ngắn củn cởn xuống khỏi hai cánh tay cô tuy nhỏ nhắn nhưng nuột nà, trắng ngần hết cánh tay phải rồi qua cánh tay trái ; dĩ nhiên là cô Phụng trong tình huống này không thể nào không tạo điều kiện cho nó cởi bỏ xiêm y của cô, một hành động chắc chắn là không bao giờ thiếu trong những cuộc ân ái, làm tình. Tay nó thì đặt chiếc áo cô lên mé đầu giường nhưng còn mắt thì đắm đuối, đau đáu nhìn vào chiếc nịt vú bằng vải thun voan màu hồng còn rất mới của cô giáo nó ; lúc này, bọn học trò trong nhóm học sinh giỏi Hóa như thằng Long, con Mạnh…chắc chắn không sao tưởng tượng ra nổi hình ảnh Lợi và cô Phụng đang cùng nhau âu yếm, mê mệt trao tình cho nhau ngay tại nhà cô.

Đọc tiếp  bạn tình của tôi

Có thể xác định được chính cái căn bệnh suy tim của cô Phụng là nguyên nhân tiền đề đưa đường dẫn lối cho hai cô trò đến với nhau yêu nhau, ân ái cùng nhau, làm tình cùng nhau nhưng nếu cô khỏe mạnh thì cũng chưa chắc gì cô không yêu thằng học trò nhỏ hơn cô những mười chín tuổi. Sở dĩ như vậy vì hoàn cảnh cô lâu lắm rồi thiếu vắng tình cảm nữ nam cũng như tình yêu nhục dục xác thịt, một điều bình thường tất yếu của con người lại thêm vào đó là nỗi nhớ nhung hai thằng con trai sinh đôi yêu quý của cô ; bao nhiêu đó cũng đủ để cho cô thấm thuốc say sưa, quay cuồng theo điệu nhạc tình du dương, trầm bổng cùng thằng học sinh non nớt, khờ khạo. Bố mẹ và các chị của Lợi tuy cũng biết là nó bị kẹt ở nhà cô Phụng vì trời mưa lớn quá, không về được thế nhưng họ cũng không thể nào tưởng tượng ra nổi là nó lại đang được diễm phúc khám phá, thưởng thức và chiếm đoạt tấm thân tuyệt mỹ của cô giáo dạy Hóa ; một sự thật phũ phàng không ai có thể mà lường trước cho được. Ngẫm nghĩ cho cùng, thấy cũng ngộ vì trên thế gian này, tình yêu là cái duy nhất không bao giờ lệ thuộc vào sự phân biệt tuổi tác, địa vị, hoàn cảnh…; chỉ cần bắt đúng tần số rung cảm của trái tim của nhau là đủ để cho tình yêu thăng hoa lên ngôi hoàng đế thống trị cõi nhân gian. Lợi nhẹ nhàng khẽ luồn hai bàn tay xuống dưới tấm lưng mềm mại, nhỏ nhắn của cô Phụng đặng mày mò tìm cách tháo gỡ hai cái móc nhôm nhỏ cài hai sợi dây chiếc nịt vú của cô ra khỏi hai cái vòng khoen và trong lúc này, cô khẽ hơi nhỏm lưng cho thằng học trò dễ dàng hành động đồng thời âu yếm vòng hai cánh tay qua gáy Lợi, kéo ghịt nó xuống người cô. Trãi qua ba cuộc tình, đầu tiên là chị Đông, thứ hai là chị Sương và kế đó gần đây là chị Y Liên, Lợi thực sự tỏ ra chững chạc, rất người lớn, rành rõi nhưng dù sao đi nữa thì nó cũng hơi vụng về, lúng túng vì những gì cô Phụng ưu ái giành cho nó thật quá đỗi bất ngờ, lớn lao. Chính cái còn lụp cha lụp chụp của thằng học trò mới thực sự làm cho cô Phụng càng lúc càng hưng phấn, hoan lạc với hương tình vị yêu tuy cay đắng nhưng thật ngọt ngào, thú vị biết bao. Một tiếng phựt khẽ vang lên và khi ấy, chiếc nịt vú của cô đã không còn bó sát vào ngực, vào lưng cô nữa mà từ từ tuột lệch xuống dưới rồi Lợi chỉ cần cầm để lên trên cùng chổ với chiếc áo đồ bộ của cô ; với tâm trạng vừa rung động vừa phấn khích, nó ngồi dậy lần hai bàn tay cởi luồn chiếc áo thun trên người vòng qua cổ và đầu rồi sau đó, nó lần lượt co duỗi hai cánh tay rút ra khỏi hai ống tay áo. Lợi để áo thun lên trên áo đồ bộ và áo ngực cô Phụng rồi chỉ cần nhìn phớt qua, chưa gì nó đã vội vã cúi xuống thưởng thức hai gò bồng đào còn căng đầy nhựa sống, thật nõn nà, thật khêu gợi của cô giáo ; tuy đã có đến hai đứa con nhưng bộ ngực cô vẫn săn chắc, đầy đặn, không ngớt rung rinh, phập phồng liên tiếp nâng lên hạ xuống theo nhịp thở hổn hển, gấp rút chẳng khác gì hai hòn hỏa diệm sơn sắp sửa khai hỏa. Lúc này, thằng học trò mười ba tuổi đang run rẫy như người bị lên cơn sốt rét, vụng về và lúng lúng cúi xuống hé miệng ngậm rồi nút nhè nhẹ đầu núm vú bên phải của cô giáo Phụng cô đơn, buồn tủi tuy nhan sắc chưa tàn phai ; khi nó chỉ mới bắt đầu thôi cũng đủ làm cho cô Phụng rướn cả người lên, quằn quại và bàn tay trái cô không ngớt vò tới vò lui từng lọn tóc đen nhánh trên đầu thằng học trò tuy khờ khạo nhưng lại quá quỷ quái.

Vậy là đã qua một quãng thời gian rất lâu, tưởng chừng như là đằng đẵng mịt mù, diệu vợi, trong đêm mưa này, cô Phụng thật tình cờ được diễm phúc đón nhận tình yêu quay trở lại với cô từ một thằng học trò dễ thương, ngoan ngoãn, hiền lành, biết vâng lời ; cô hoàn toàn quên mất hẳn đi gã chồng bội bạc, khốn kiếp cùng hai cậu con trai bụ bẫm, thông minh của cô để mà vui vẻ, quan tâm đến cuộc tình mới đến của cô và cô đang ngất ngây, say sưa đón nhận lấy một cách cuồng loạn, phấn khích cùng cực tột độ. Cô Phụng và Lợi lúc này chẳng khác gì hai con thiêu thân đang cùng nhau nhắm mắt, lao mình vào ngọn lửa dục tình một cách mù quáng, mê mẫn và tuy hai cô trò chẳng hề có tội có lỗi chi cả nhưng hễ ai mà biết được hai cô trò bất chấp dư luận để yêu nhau như thế này thì chắc chắn là không ai có thể chấp nhận được và họ tất sẽ lên án hai cô trò một cách dữ dội, cay độc. Thiên hạ hoàn toàn không có gì có thể thông cảm cho được khi hai cô trò dám ngang nhiên vượt qua hàng rào cách ngăn quan hệ giữa sư phụ và đệ tử để cùng nhau hái trái cấm ăn lén ăn lút vội vội vàng vàng như thể là trái đất sắp đến ngày tận thế nên cả hai yêu nhau một cách hăng say, cuồng nhiệt. Trong lúc dùng miệng ngậm nút đầu núm vú phải cô Phụng, đương nhiên là Lợi không quên lần bàn tay phải lên mày mò, sờ soạng và nắn bóp bầu vú trái còn lại của cô một cách thích thú, sung sướng đến cùng cực ; có thể nói là tuy đã có đến ba người tình nhưng chỉ có cô giáo dạy Hóa thì nó mới thực sự có cảm giác hưng phấn tột độ vì không thể nào phủ nhận được cô Phụng là người phụ nữ không những tuyệt vời, nhiều gợi cảm mà lại khá hấp dẫn, lôi cuốn với nhiều nghệ thuật khiêu gợi sắc sảo, man dại như của một loài ma nữ. Cách nay gần bảy năm, hai bầu vú cô chính xác là nguồn sống mà hai thằng con sinh đôi của cô lấy để biến chuyển thành sinh lực bản thân mình bằng dòng sữa ngọt dịu của ; giờ đây lại trở thành nơi giải tỏa nỗi niềm ham muốn nhục dục cho thằng học trò học môn Hóa giỏi nhất của cô và tuy không còn một giọt sữa nào cả nhưng Lợi vẫn cứ mường tượng ra là như đang có vô vàn dòng sữa ngọt ngào từ trong bầu vú cô giáo cứ mãi miết tuôn tràn vào trong cổ họng nó. Vậy là không thể nào chối cải được nữa, cô Phụng và Lợi hai cô trò trong đêm mưa này thực sự đã trở thành người tình của nhau ; cả hai không còn là cô trò của nhau nữa và tuy lớn hơn thằng học trò những 19 tuổi song bởi cô nhỏ con nên nếu so sánh thân thể hai cô trò thì tương đương nhau, cô không trội hơn trò bao nhiêu cả. Nói thật, lúc đầu Lợi còn cảm thấy hơi sờ sợ vô cớ không đâu nhưng càng về sau thì nó càng bình tĩnh, thản nhiên, thậm chí còn rất táo bạo khiến cô giáo dạy Hóa của nó không khỏi ngạc nhiên lẫn thích thú vô cùng. Hiện tại, chồng cô Phụng đang ở Sài Gòn nên không thể nào biết được chuyện tình kỳ quặc của hai cô trò mà giả sử có biết đi chăng nữa cũng chẳng làm cho hắn bận tâm vì hai vợ chồng đã chính thức ly dị với nhau thì mạnh ai có cuộc sống riêng của người nấy, đâu ai có thể kiểm soát ai được nữa. Hàng xóm láng giềng, ai nấy đều chìm vào giấc ngủ say nồng trong đêm mưa to gió lớn nên chẳng ai hay ai biết gì cả là đang có một mối tình nên thơ, tuyệt đẹp xảy ra giữa cô giáo 32 tuổi và thằng học trò 13 tuổi ; gian nhà nhỏ bé, kín đáo của cô Phụng càng về khuya càng vắng lặng, càng tĩnh mịch mãi chứng kiến hai cô trò cuồng loạn yêu nhau. Hai cô trò như đều đã quên hết khái niệm thời gian cũng như không gian, cả hai chỉ còn biết có nhau với cuộc tình nồng thắm mà họ đang âu yếm trao tặng cho nhau với cả tâm tình. Chiếc đồng hồ tròn đặt trên đầu tủ buffet nơi gian ngoài lúc này đây chỉ đúng mười một giờ và nhịp tim tình ái của hai cô trò thực sự trở thành nhịp đồng hồ sinh học báo hiệu cho tình yêu của cả hai càng lúc càng đi đến hồi gay cấn, khốc liệt. Lợi đã dịch chuyển miệng, lần qua ngậm nút lấy đầu núm vú trái cô Phụng, còn bàn tay trái nó cử động mày mò, nắn bóp bầu vú phải của cô mà nó vừa mới nút chán nút chê ; coi như là đến giờ phút này đây, nó đã hoàn toàn làm chủ cô Phụng và gần như đã tìm hiểu, khám phá và chiếm đoạt trọn vẹn phần trên thân thể cô. Lại vụng về, lại lúng túng, nó lần bàn tay phải xuống sờ soạng rồi nhẹ nắm lấy lưng chiếc quần đồ bộ bông trắng cô đang mặc ; cô e thẹn, ngượng ngùng vô cùng mặc dù cô đã có ý nghĩ lường trước được sự việc này trong đầu nhưng sao cô vẫn không thể nào bình tĩnh, tự nhiên cho được khi nó đang thực sự xảy ra. Khi ấy, hai bàn tay thằng học trò đang từ từ nhẹ nhàng kéo hai ống quần cô giáo dạy Hóa hết phía trước rồi lại phía sau xuống khỏi cặp đùi săn gọn, hai đầu gối nhỏ nhắn, cặp giò thon dài và cuối cùng là hai bàn chân trắng muốt, nuột nà của cô. Tuy rất e dè, ngượng ngùng nhưng cô Phụng vẫn lặng yên, cô lần lượt co duỗi hết chân phải rồi đến chân trái để tạo điều kiện giúp cho thằng học trò cởi hai ống quần cô được dễ dàng. Trong cuộc đời cô, người thứ nhất được cô cho phép cởi quần cô ra là chồng cô bảy năm về trước và vì vậy cô mới có hai thằng con sinh đôi ; còn giờ đây, người thứ hai được cô cho phép lột bỏ 100% xiêm y cô lại là thằng học trỏ cưng của cô mới có mười ba tuổi, thật chẳng hiểu là sau này, không biết cô có…gì hay không thì chắc chỉ có trời mới biết. Tại tiệm thuốc Thiên Đăng lúc này tuy đã đóng cửa nhưng bà chủ quán vẫn chưa ngủ vì bà còn chờ ông chồng đi Sài Gòn lấy hàng trở về và đương nhiên bà không sao biết được là thằng bé khi nãy đến mua thuốc nhỏ giọt Cortonyl giờ đây đang cùng cô giáo của nó làm tình, ân ái trong căn nhà nhỏ cách đó chừng 300 – 400m. Với động tác khá khéo léo, nhuần nhuyễn, hai bàn tay Lợi đang khẽ nắm lấy hai bên lưng quần lót bằng thun voan màu hồng còn rất mới của cô Phụng và bắt đầu tuột lần, tuột lần xuống. Sự e thẹn, ngượng ngập bên trong cõi lòng cô giáo tuy cũng có nhưng càng lúc càng yếu dần, yếu dần đi trước nỗi niềm hứng tình, phấn khích nhục dục càng lúc càng vượt trội lên mạnh mẽ khiến cô run rẫy, chấp nhận và cô lại tiếp tục hết nghiêng người lại co duỗi hai chân để cho thằng học trò dễ dàng, nhanh chóng cởi bỏ quần lót của cô. Chẳng mấy chốc, thân thể cô đã hoàn toàn lõa lồ, tuyệt nhiên không còn mảnh vải nào để che thân cả còn Lợi thì đang thận trọng để chiếc quần đồ bộ cùng chiếc quần lót của cô lên mé trên đầu giường ; giây phút hệ trọng giờ đây đến cùng hai cô trò khi mà nó lần hai bàn tay tiếp tục cởi nốt chiếc quần đùi kaki xám vàng của nó. Đúng là thật không sao hiểu được căn nguyên vì đâu lại dẫn dắt ma đưa lối, quỷ đưa đường cho hai cô trò đêm nay trở thành người tình của nhau và lúc này đây, tuy không nói ra nhưng cả hai đều cùng hiểu rằng họ đang sắp sửa cùng nhau làm cái việc hệ trọng nhất mà tạo hóa từ xa xưa đến nay đã an bày cho con người để di truyền nòi giống. Vì con cu người tình nhỏ tuổi của cô Phụng cứ cạ cạ riết vào phần đùi non trắng ngần bên phải của cô nên cô cảm nhận được là “đồ chơi” của nó rất cứng, khá dài và to, không ngớt giựt giựt liên hồi. Đêm mưa này quả thật là đêm mưa sung sướng, tuyệt vời nhất của cô Phụng và Lợi ; gian phòng ngủ của cô phút chốc trở thành gian phòng hoa chúc của hai cô trò còn chiếc giường nệm là chiếc giường hạnh phúc của cả hai.

Đọc tiếp  dì của vợ

Cặp mắt xinh đẹp với hai hàng mi cong vút của cô giáo dạy Hóa cứ mãi nhắm nghiền, cô sung sướng khi thằng học trò cúi xuống hôn như mưa như gió lên má, lên môi cô ; cô háo hức đón nhận nó bằng cách choàng hai cánh tay ôm vòng lên sau gáy nó trong lúc nó run rẫy, lụp chụp trườn người tới từ từ leo lên tấm thân nhỏ nhắn, mềm mại như bông của cô. Lúc này ở nhà Lợi, sau khi xem Tivi xong, mọi người đều lần lượt đi ngủ và vì ai nấy cứ mãi nghĩ là nó đã về rồi đang ngủ trên lầu nên chẳng hề có ai thắc mắc, hoài nghi điều gì cả ; đương nhiên, họ không thể nào ngờ được rằng giờ này nó đang ở nhà cô Phụng, đang sắp sửa “làm chồng” cô…Thật vậy, lúc này trong hơi thở càng lúc càng hỗn hển, dồn dập và khác thường, cô Phụng dạng rộng hai chân còn Lợi đã hoàn toàn nằm được vào giữa hai chân cô ; rất vụng về, lụp cha lụp chụp, nó cố gắng áp sát con cu vào âm hộ cô, rà rà đầu khấc mày mò tìm kiếm âm đạo cô để chui vào. Dẫu sao thì cô Phụng cũng là cô giáo của nó nên với sự tôn trọng, yêu kính cô, mọi cử động nó đều tỏ ra hết sức nhẹ nhàng ; nó cố ý không tỏ ra mạnh bạo, vùi dập vì sợ cô sẽ bị đau đớn, tổn thương nhưng dù sao đi nữa thì khi đầu con cu nó vừa mới khẽ lọt vào âm đạo cô, cô đã phải nhăn mặt vì những cảm giác đau đớn dâng trào mạnh mẽ trong cô. Không phải là do Lợi không kích thích được cô, không phải là do nó không làm cho cô thêm hứng tình nhục dục vì bằng chứng là âm hộ cô Phụng đã tiết ra khá nhiều dịch nhờn sinh lý phụ nữ, một chất dịch đều có ở bất kỳ người phụ nữ nào để giúp cho âm đạo trơn ướt, giao hợp sẽ dễ dàng. Có lẽ, bảy năm qua là một quãng thời gian rất lâu đã phần nào làm giảm đi sự hưng phấn sinh lý cũng như khả năng giao hơp của cô chăng? Cô nấc lên tiếng rên khẽ khi ở dưới, con cu thằng học trò cứ càng lúc càng đi sâu dần vào bên trong âm đạo của cô cho đến lúc kết thúc là hai hòn dái nó hùng dũng gác hai bên cửa mình cô giáo. Bằng động tác khá thuần thục, Lợi bắt đầu nhấp nhỏm hai mông nâng lên hạ xuống liên tục để đưa đẩy con cu ; khi nâng lên có nghĩa là thụt cu ra, còn lúc hạ xuống thì có nghĩa là thọt cu trở vào lại âm đạo cô, có khi sâu tận đến tử cung cô Phụng. Trong lớp 8P3 có rất nhiều thằng học trò chuyên môn nói bậy như thằng Trang, thằng Phước, thằng Kiệu…vì chúng lõm bõm nghe người lớn nói chuyện nên phần nào chúng cũng biết về chuyện quan hệ nam nữ nhưng dù sao cũng còn lờ mờ ; chứ còn như Lợi thì mấy thằng kia chắc chắn là phải tôn nó lên làm sư phụ vì nó dám chơi cô Phụng – cô giáo dạy Hóa duy nhất đẹp người đẹp nết của trường phổ thông cấp II Phước Lễ A. Hai cô trò trên chiếc giường nệm trong căn nhà nhỏ bé cứ mãi miết, say sưa trong cuộc ân ái, truy hoan cùng nhau đến nỗi không hề biết mỏi mệt, chán chường là chi cả ; cả hai đang ngất ngây, cuồng loạn trao cho nhau vào cơ thể nhau “những chất hóa học”.

Theo kiến thức môn Hóa của Lợi, nó biết “phản ứng hóa học là quá trình biến đổi chất này thành chất khác, là sự kết hợp giữa chất này với chất kia” ; vậy thì liệu khi đi vào cơ thể cô giáo, “những chất” của nó có tác dụng với “những chất” của cô để tạo thành một phản ứng hay không? Đó không hẳn là mối quan tâm lo lắng của nó bởi vì dù sao đi nữa thì do nó vẫn là một thằng con nít không hơn không kém ; chẳng qua, nó chỉ biết hành động theo bản năng tự nhiên có sẵn mà tạo hóa đã phú cho và chỉ có thế mà thôi. Con cu Lợi chỉ lưa thưa có vài sợi lông nơi gốc hai hòn dái, còn cô Phụng thì xung quanh cũng như phía trên âm hộ cô là một lớp lông đen mịn khá dày và thành cơ âm đạo cô không ngớt co dãn liên tục, càng lúc càng bóp chặt ôm khít lấy con cu thằng học trò đang mạnh mẽ truyền tinh truyền giống cho cô. Lúc bấy giờ, cả hai người, cô cũng như trò đều không còn cảm giác ngượng ngùng, e dè như lúc đầu nữa mà trái lại, dường như có tư tưởng là “không còn gì nữa mà sợ mất”nên hai cô trò cứ mỗi một giây qua mau là lại càng dạn dĩ, cuồng loạn, say sưa, ngất ngây làm chuyện “vợ chồng” cùng nhau. Trong đêm mưa tầm tã, rả rích, từ chổ thiếu vắng tình yêu đã lâu không còn vổ về, mơn trớn cô Phụng nữa, vả lại vì rất cảm kích ơn cứu tử của Lợi giúp cô thoát khỏi cơn suy tim hiểm nghèo nghiệt ngã nên không hề chần chờ, băn khoăn điều gi cả, cô đã chấp nhận tự nguyện ngã vào vòng tay thằng học trò để rồi sau đó trở thành người tình, người vợ của nó tuy rằng nó nhỏ hơn cô những mười chín tuổi. Hai bàn tay cô lúc này vì không muốn thừa thải, chẳng biết làm gì nên cứ thế mà lần lên, cào tới cào lui trên tấm lưng nhỏ nhắn, gầy guộc của thằng học trò rồi vô tình, những móng tay nhọn của cô đã để lại những đường vết xước rướm máu đỏ tươi ; vậy mà Lợi thực sự chẳng hề cảm thấy đau đớn chi cả, trái lại nó càng cảm thấy thêm sung sức, phấn khích vô cùng. Nó biết cô Phụng cào nó không phải là do cô giận dỗi vi hành động nó xâm phạm cô ; đó là một bằng chứng sống động, hùng hồn thể hiện tình yêu dạt dào, vô bờ vô bến mà cô ưu ái ban tặng cho thằng học trò cưng của cô. Nó tuy giỏi giang nhưng có phần hơi lầm lì, ít nói nhưng giờ đây, cô thực sự phải công nhận là nó rất biết cách ân ái, làm tình và cũng lầm lì từ nãy đến giờ, nó luôn luôn mang đến cho cô một biển cảm giác sung sướng, khoan khoái mênh mông đến tận cùng. Do vậy nên đêm nay, với trận mưa dai dẳng bên ngoài, cô Phụng hoàn toàn không hề giấu giếm Lợi bất cứ cái gì cô có trên người, kể cả cái tiết hạnh của một người cô giáo, cô cũng chẳng hề ngần ngại gì mà trao tặng cho nó thưởng thức, chiếm đoạt. Vì còn nhỏ tuổi nên thời gian giao hợp giữa nó và cô khá ngắn ngủi, chỉ vỏn vẹn diễn ra trong vòng 5 phút ; giờ phút này đây, sau một chập trân người lên vì khoái ngất, con cu nó bắt đầu xối xả bắn những tia tinh dịch trắng đục như nước cơm và rin rít chẳng khác gì keo dán vào sâu tận âm đạo cô Phụng. Liền ngay sau đó, con cu nó thun nhỏ lại liền như trái ớt khô, mềm xèo như bún, ướt nhẹp như bị mắc mưa ; nó mệt nhọc rút cu ra khỏi âm đạo cô giáo rồi cùng cô mệt mỏi ngồi dậy trong cơn ngây ngất men tình hương yêu. Hai cô trò mặc quần áo vào và do lúc này trời đã tạnh mưa nên Lợi vội vã từ biệt cô, đạp xe trở về nhà ; nó không dám gọi cửa nên sau khi cất xe vào đường hẽm cạnh nhà, nó leo lên bậc tường Ty Xã hội rồi đu phốc lên hành lang lầu nhà nó. Cửa lầu thường là chỉ khép hờ nên nó vào nhà một cách bình yên. Đồng hồ ở nhà dưới vừa lặng lẽ điểm một tiếng…

Đêm hôm sau, tuy chẳng phải là ngày học nhưng thật chẳng hiểu vì sao Lợi lại không thể nào tự dứt bỏ được ý nghĩ muốn đến nhà cô Phụng ; thế là nó nói dối với bố mẹ là cô Phụng nhờ nó đến ngủ giữ nhà giùm cô tối nay rồi xách xe đạp chạy đến nhà cô. Cả ngày hôm nay, cô rất nhớ những gì tối qua cô và nó ân cần trao cho nhau nên khi nó đến, cô không tự chủ được ; trong nỗi niềm bồi hồi, xao xuyến, bâng khuâng, cũng trên chiếc giường hạnh phúc hôm qua, hai cô trò lại tiếp tục trao tình, yêu nhau một cách thắm thiết, nồng nàn. Đêm hôm ấy, Lợi thật dai sức, nó liên tiếp chơi cô giáo dạy Hóa những hai lần rồi nó ngủ lại nhà cô cho đến năm giờ sáng mới trở về nhà…Sáng hôm sau, cô Phụng không đến trường và duy nhất chỉ có một tờ đơn xin nghỉ việc do cô viết được cô Huệ dạy Sinh cùng trường mang đến trình cho Ban giám hiệu. Cô đành dứt tình với Lợi để về Long Khánh, không phải là cô không còn yêu thương nó nữa mà là cô không muốn tiếp tục cuộc tình tội lỗi với nó và một ngày nào đó, thế nào cũng bị nhân gian phát hiện…khi ấy thật chẳng biết ra sao?

Hết

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận