Tôi tên là Lưu Hữu Thiện, tôi 16 tuổi, cao 1,78 mét, khá khỏe mạnh và thích chơi bóng rổ. Tôi vừa học xong năm thứ nhất trung học và hiện đang tận hưởng kỳ nghỉ hè ở nhà. Gia đình tôi thuộc tầng lớp lao động bình thường và sống trên tầng 4 của một chung cư cũ.
Cha tôi, Liu Daxiong, ngoài 40 tuổi, hiện đang làm việc trong một công ty ngoại thương. Ông có mức lương khá nhưng thường xuyên phải đi công tác.
Mẹ tôi, Di Hong, 37 tuổi, trông rất trẻ, dáng người hoàn hảo, tính cách dễ gần và chăm sóc gia đình rất chu đáo. Làm giáo viên trường tư thì không có gì đáng nói, vấn đề nằm ở ngôi trường tôi theo học. May mắn thay, mẹ tôi không dạy lớp tôi.
Cuối cùng là em gái của Liu Qinjun, người đang chuẩn bị vào đại học vào năm tới.
Đáng lẽ các bạn có thể tận hưởng một kỳ nghỉ dài, thoải mái và yên bình, nhưng nhà trường bất ngờ thông báo sẽ bù trước một tháng để cho học sinh một số kỳ nghỉ trong năm thứ hai hoặc năm cuối. Khiến một học sinh lớp 1 như tôi bị mất thăng bằng trầm trọng. Vì đây là trường nội trú nên học sinh sẽ ở trong ký túc xá trong thời gian học và không được ra ngoài khi chưa được phép, đồng nghĩa với việc tôi không thể về nhà trong giờ học. Tôi vừa đi ra ngoài vài ngày trước và sẽ quay lại sớm. Ồ…
Chỉ còn vài ngày nữa là tôi phải đến trường, và dù không muốn bỏ học nhưng hãy nhớ rằng mẹ tôi vẫn đang dạy ở đó nên việc nghỉ học là điều không thể.
Tối hôm đó, các thành viên đã có một khoảng thời gian vui vẻ. Trong bữa ăn, bố tôi thông báo rằng ngày mốt ông sẽ đi công tác Thái Lan trong một tháng. Chị tôi hào hứng nói với bố rằng mẹ sẽ chụp rất nhiều ảnh. Tôi không muốn bất cứ điều gì nếu có thể, tôi muốn đi Thái Lan với bố tôi. Mẹ cũng thận trọng nói sẽ lên mạng xem cần chuẩn bị gì cho bố. Đúng là đây không phải lần đầu tiên bố tôi ra nước ngoài nhưng tính cẩn thận, nghiêm khắc của mẹ tôi chưa bao giờ dao động. Người cha mỉm cười và không khí gia đình thật ấm áp.
Ăn tối xong, cả nhà ngồi xem TV thì Lão Lữ từ xa gọi đến. Nói xong mấy câu liền trốn vào phòng game. Mãi đến 11h tôi mới vào phòng tắm chuẩn bị đi ngủ. Khi tôi đi ngang qua phòng khách, mẹ tôi vẫn đang nói chuyện điện thoại với dì, tôi nghẹn ngào khi nhìn thấy nước mắt mẹ chảy dài trên gương mặt, không biết rằng tôi đang ở trong phòng khách. . Tôi muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra nhưng tôi không đủ can đảm để hỏi, điều đó có tùy thuộc vào tôi không?
Khi trở về phòng, tôi chỉ thấy mẹ khóc hai lần, lần đầu tiên là vào năm lớp 5 tiểu học, tôi trốn học để cãi nhau với giáo viên chủ nhiệm. Tôi kể lại chuyện đó với bố mẹ, khi về đến nhà, tôi thấy mẹ nhìn tôi khóc nhưng mẹ không mắng tôi. Mẹ tôi kể rằng bà từng là giáo viên chủ nhiệm và từng gặp phải một số học sinh thô lỗ nhưng họ đều là học sinh cấp 3 sắp trưởng thành và có chính kiến riêng. Đối với tôi, một học sinh tiểu học, cô ấy làm tôi nhớ đến những học sinh lạc lối. Bà khóc và nói rằng tôi đã phạm sai lầm lớn ở tuổi già như vậy. Tôi làm mẹ buồn và mẹ đã mất cả đêm giải thích, dạy tôi điều tốt điều xấu. Từ đó tôi thấy được những thay đổi, những kết quả xuất sắc khiến mọi người phải ngạc nhiên. Tôi biết rằng nếu không có những giọt nước mắt và bài học kinh nghiệm đó, tôi sẽ không có được ngày hôm nay. Lần thứ hai là khi bà tôi qua đời cách đây bốn năm…
Một đêm nọ, khi tôi đang dậy ăn sáng, mẹ tôi thông báo sắp có khách đến nhà. Tôi và chị tôi chợt hỏi: Ai?
Mẹ nói anh ấy là con của dì tôi, anh họ của chúng tôi. Bởi vì gần đây cô rất bận rộn, con trai cô đang học năm thứ ba trung học, điểm kém nên cô muốn gửi mẹ đi dạy kèm vì cô là giáo viên.
– Anh ấy tên gì vậy mẹ? Cô em tò mò hỏi… – Anh tên Tấn Thục! Mẹ trả lời. Tôi vẫn còn có chút ấn tượng về người anh họ này. Tôi gặp anh ấy khi còn nhỏ và anh ấy thường trêu chọc tôi.
Mẹ tôi nói với tôi rằng cả hai chúng tôi đều học cùng trường, bạn có thể làm gì để giúp đỡ anh họ của chúng tôi không? Tôi lắc đầu bất đắc dĩ và đồng ý…
Buổi sáng trước khi trường bắt đầu, cuối cùng các vị khách của chúng tôi cũng đã đến. Mẹ anh ra ga đón anh, hành lý của anh chỉ có một chiếc vali. Khi vào nhà, anh gặp tôi: “Em là Tiêu Thiện à? Trên đường về nhà, dì đã kể cho em nghe về những kết quả xuất sắc mà em đã đạt được, sau này xin hãy giúp đỡ em nhé”.
Tôi không biết tại sao, tôi không thích anh ấy lắm. Chẳng lẽ đây chính là người mà Tần Thư ức hiếp trước đây? Không chính xác những gì tôi nghĩ. Anh ấy cao, da ngăm đen, tóc ngắn và khuôn mặt mà tôi nghĩ là có thể chấp nhận được.
Tôi chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Xin chào.”
Tấn Thục lộ ra một nụ cười kỳ lạ.
Mẹ bên cạnh nói: “Tấn Thúc, con chắc đói rồi.” Cơm của dì đã nấu chín rồi, con đi rửa tay rồi ăn đi.
—— “Cám ơn dì.” Tấn Thục chỉ vào vali nói: “Dì, hành lý của con đâu?” – Để trong căn phòng nhỏ phía tây. – Ah? Tôi sững người một lúc.
Tôi chưa kịp nói gì thì mẹ đã bước tới nắm lấy hành lý của Tấn Thục và nhanh chóng bảo vệ hành lý phía sau.
——Dì tôi không dám làm phiền dì. Tôi sẽ tự làm… – Không sao đâu, tôi đi tàu cả ngày lẫn đêm mệt lắm. – Mẹ bước tới lấy vali. Mẹ dùng tay trái nắm lấy quai vali, dùng tay phải đẩy Tấn Thức ra bàn ăn. Anh vẫn bướng bỉnh bảo tôi để anh làm. – “Con trai, sao con bướng bỉnh thế?” Mẹ cố kéo vali mở ra nhưng ông cứ giữ chặt, còn nắm lấy tay mẹ định kéo tay mẹ ra khỏi vali nhưng nó cứ chuyển động..
Thấy hai người chán nản, tôi lắc đầu bước vào bếp.
Trong phút chốc, mọi người rơi vào nỗi cô đơn. Tay trái của Chen De trượt từ vai cô xuống khuôn ngực thanh tú của mẹ anh. Tấm chăn che ngực xinh đẹp rất nhạy cảm, bị véo, ấn chặt, mẹ gần như hét lên, theo phản xạ muốn rút tay trái ra nhưng lại bị tay phải của Trần Đức tóm được, cùi chỏ ấn vào một bên ngực của mẹ. Một dòng điện từ bộ ngực xinh đẹp truyền khắp cơ thể, kích thích não bộ, khiến người mẹ trong giây lát quên mất cách phản ứng.
Tấn Thục nhẹ nhàng xoa tay hai cái rồi nhanh chóng buông ra trước khi mẹ kịp tỉnh táo và rối rít xin lỗi:
– Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi… Tôi đã thô lỗ, tôi có lỗi…
Tôi bước ra khỏi bếp. Chuyện gì vậy? Tấn Thục rất không vui, mẹ tôi vội nói không có chuyện gì, chỉ là mẹ giẫm phải chân, nói xong liền đặt tay lên ngực, tôi cũng không để ý lắm.
Nhìn thấy vali vẫn còn ở trước cửa, tôi không khỏi mỉm cười: “Chỉ là một chiếc vali mà thôi.”
“Dì, để con làm.” Anh nghiêm túc nhìn mẹ rồi nói. Nhưng tôi cảm thấy hơi kỳ lạ. Mẹ nhìn Tấn Thục, chậm rãi gật đầu.
Trong bữa ăn, chị tôi chủ động hỏi Tấn Thúc nhiều câu hỏi nhưng mẹ tôi lại im lặng một cách đáng ngạc nhiên, không nói một lời. Ăn xong, anh vội vàng giúp mẹ rửa bát, trong khi em gái anh vui vẻ ngồi trên ghế sofa xem TV.
Buổi chiều, tôi đã chuẩn bị đầy đủ để đến trường điểm danh. Mẹ tôi đưa cả gia đình đến đó và chị tôi tốt nghiệp ở đây nên giống như đi thăm trường cũ vậy. Tân Thục đến tìm hiểu môi trường học tập thì mẹ cháu cho biết, Tân Thục chưa hoàn tất thủ tục nên tạm thời cháu chưa thể đi học. Tôi hỏi sẽ mất bao lâu và cô ấy chỉ nói sẽ nhanh thôi. Sau bữa tối ở căng tin trường, tôi phải tạm biệt họ. Tôi đứng nhìn họ giới thiệu mẹ tôi và em gái Trần Thức rồi ra về trong lòng vui vẻ nói chuyện.
Ký túc xá của tôi vẫn như năm thứ nhất, bốn người ở chung một phòng, sống một cuộc sống hạnh phúc, hòa thuận. Sau khi thu dọn đồ đạc và nằm trên giường tầng, lẽ ra họ phải về nhà. Tôi nghĩ tại sao mẹ tôi lại để Tấn Thục trong phòng tôi? Nhưng bây giờ họ đang làm gì ở nhà? Tôi không kìm được sự tò mò nên đã gọi vào số điện thoại nhà mình.
Điện thoại được kết nối reo lên, sau đó chị tôi nhấc máy.
– Xin chào, tôi là Trương Thiên! –Có chuyện gì thế, thiên thần nhỏ? – Không có gì đâu, chỉ là em nhớ nhà thôi… – “Đúng rồi.” Chị tôi trả lời: Em mới rời nhà có mấy tiếng thôi, còn nhiều việc quá, đi ngủ đi.
Chị tôi giận dữ trả lời. Tôi nghe thấy điều gì đó lạ nên thận trọng hỏi. Hóa ra mẹ cô bắt cô phải dạy kèm cho Chen Shi vào buổi sáng và buổi chiều cho đến khi anh đến trường, điều này giống như tước đoạt quyền tự do của cô, nhưng cô không thể bảo vệ được.
Có vẻ như mẹ tôi rất quý trọng Tấn Thức: “Tối nay cho con dạy kèm nhé?”
– Đúng vậy, nếu bắt được tôi cả ngày lẫn đêm thì anh sẽ chết. Cô ấy phàn nàn… – “Chị.” Tôi hỏi: “Bây giờ chị đang làm gì vậy?” – Mẹ đâu rôi? – Mẹ đang nói chuyện với anh họ trong phòng và họ đã trò chuyện rất lâu. – Ồ.
Nói xong tám câu nữa, tôi tắt điện thoại. Hãy thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ và chìm vào giấc ngủ trước khi bạn kịp nhận ra.
Bây giờ, trong phòng tôi. Mẹ và Trần Thị đang ngồi trên giường nói chuyện, mẹ có vẻ buồn bã: “Lúc trước nhìn thấy bố con, mẹ còn tưởng ông ấy là người tốt, không ngờ bây giờ lại như thế này, con không nên như vậy nữa. , bây giờ con là niềm hy vọng của anh, Trái tim của mẹ luôn hướng về con, con không thể để mẹ thất vọng, con biết không?
– “Con sẽ không làm mẹ thất vọng đâu mẹ ạ.” Tấn Thục nói rồi hỏi: “Dì. Chắc dì là người rất tốt phải không? – “Sao đột nhiên mẹ lại hỏi thế? – “Tôi chỉ ngưỡng mộ bạn thôi. Tấn Tú thì thào – “Ồ?” Mẹ tôi tò mò nhìn Tấn Thục: “Sao thế? –“Bởi vì anh ấy có thể làm cho một người vợ xinh đẹp như em hạnh phúc.” Trong mắt Tấn Đồ hiện lên một tia hắc ám: “Không giống cha ngươi, chỉ mang đến tai họa.” “
Mặt mẹ hơi đỏ lên, mẹ âu yếm chạm vào trán Trần Đồ và nói: “Thần Đồ, con là một cậu bé ngoan, mẹ tin sau này con sẽ giống mẹ, bây giờ con đã có niềm tin để học tập và nâng cao thành tích.” “TÔI ?
– “Con sẽ làm được.” Tần Thục kiên quyết nói: “Con nhất định sẽ chăm chỉ học tập để mẹ sống tốt.” – “Vậy con hãy cố gắng nhé!”
Tấn Thục nhìn nàng: “Còn dì, cháu cũng sẽ làm cho dì vui vẻ!”
Mẹ sửng sốt một lúc rồi bật cười. Cô học tập tốt xong rất vui vẻ, sau đó nhìn đồng hồ: “Đã muộn rồi, cậu nên nghỉ ngơi thật tốt. Từ ngày mai hãy chăm chỉ làm việc nhé, chúc ngủ ngon.”
Tần Hủ gật đầu: Ừ…
Mẹ nhìn anh lần cuối rồi đứng dậy rời đi. Tấn Thục nhìn theo bóng lưng của mẹ, dưới mái tóc trên vai mẹ là vòng eo thon thả, hông hơi hếch lên, lộ ra nụ cười tà ác… Trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ đen tối.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi học nhưng chẳng ai hào hứng cả. Tôi vẫn muốn ngủ đến 11 giờ. Lớp trưởng năm nay của chúng tôi là một phụ nữ xinh đẹp, tên cô ấy là Du Yan. Cô giáo tốt bụng của trường bước vào lớp với khí chất điềm tĩnh, cô mặc một chiếc váy hoa có tay, chiếc váy dài trên đầu gối khoảng 4 cm, khoe vóc dáng thanh tú. Thầy Du nhìn quanh lớp và chào, giọng nói ngọt ngào của thầy vang lên: “Xin chào các bạn cùng lớp.”
– “Chào cô Du.” Các học sinh cùng nhau trả lời. – “Bạn có thích kỳ nghỉ của mình không?”
Cả lớp đều phấn khích, có người nói rất vui, có người nói kỳ nghỉ quá ngắn… Tôi chỉ nhìn dáng người thon thả, làn da trắng mịn và thân hình săn chắc của cô ấy càng khiến cô ấy trông thanh lịch hơn. bục giảng. Để xoa dịu, thầy Du xua tay ra hiệu cho mọi người im lặng: “Tuy rằng chỉ là học bù nhưng đối với các em sắp bước vào năm thứ hai cấp ba, nó có ý nghĩa rất lớn. ảnh hưởng đến kết quả học tập của bạn trong năm tới, vì vậy đừng chủ quan và hãy cẩn thận hơn. Được rồi, hãy bắt đầu học thôi!
Tiếc là hôm nay tôi không mang theo sách nên cô ấy đã phát hiện ra. Vì thế mới có câu “Chiều nay tan học anh đón em ở phòng thầy”. Làm tôi thấy đau trong lòng. Thầy Du tuy đẹp như hoa nhưng lại nổi tiếng là người nghiêm khắc. Cô không phạt học sinh và hiếm khi chỉ trích các em. Đó chỉ là một bài học nhưng nó để lại cho mỗi học sinh nỗi sợ hãi dai dẳng.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.