Cô Mai

Phần 1

sáng thứ bảy. Dù tối qua tôi đi chơi muộn với Quyên một chút và sáng nay cũng lười kéo dài thời gian ngủ nhưng tôi vẫn không thể nhắm mắt được. Vẫn đắp chăn, tôi đưa tay kéo dây rèm ra, nhìn ra ngoài cửa sổ khu vườn mùa thu buổi sáng sớm.

Bên ngoài, mọi thứ mờ ảo trong làn sương mù dày đặc. Khu vườn rộng lớn trồng đầy hoa và cây ăn quả, nhưng bây giờ không thể nhìn thấy gì rõ ràng. Nhưng tôi vẫn nhìn thấy khung cảnh mờ mịt, sương mù. Nhìn thôi đã thấy ớn lạnh rồi. Chỉ nhìn thôi cũng có cảm giác lạnh lẽo. Khung cảnh mờ ảo, huyền bí hiện lên lãng mạn. Bên ngoài không còn nghe thấy những âm thanh thông thường như tiếng chim hót, tiếng lá xào xạc.

Có lẽ do tôi cử động nên nệm Hong Kong rung lên nên chị Quyên cũng tỉnh dậy. Nhưng cô nhắm mắt lại và nói bằng miệng:
– Bạn có nhớ Khánh không?

Tôi hơi ngạc nhiên vì Quyên vừa hỏi tôi đang nghĩ gì. Khánh chỉ nghỉ có năm ngày thôi nhưng đối với tôi đã là bốn ngày rồi. Đêm qua là đêm cuối cùng chúng tôi gặp nhau trước khi anh về đơn vị ở rừng Pleiku.
– Em nhớ anh quá, xách ba lô lên và đi cùng anh nhé…

Lady Forgot một lần nữa nói chính xác những gì tôi mong đợi. Nhưng đêm qua trong bữa tiệc, Khánh đã ôm chặt tôi trong một bản chậm và nói một điều khiến tôi choáng váng:
– May mắn thay, anh ấy đã bị bóp cổ, thoát khỏi giấc ngủ và chúng tôi trở thành vợ chồng. Nhưng có lẽ đây là điều mà tôi chưa bao giờ mơ tới. Và bây giờ…điều đó quá khó…tôi…

Thanh đột nhiên dừng lại, không tiếp tục. Anh đưa tay vuốt mái tóc trên lưng tôi, nghiêng đầu về phía mặt tôi. Tôi cảm thấy đau đớn, cay đắng đè nặng tâm hồn. Nhưng bạn phải dũng cảm, giống như sự kiên cường của cô gái trong thời chiến, luôn cảnh giác, mỉm cười và theo đuổi cho đến khi bài hát chậm buồn kết thúc.

Từ lúc đó chúng tôi giống như phiên họp bạn bè, im lặng giữa tiếng ồn ào. Có lẽ họ đã đủ can đảm để giả vờ ồn ào để quên đi lũ nhóc đang ẩn nấp trong War Without Borders. Chiến tranh có thể diễn ra trong nhà bếp, nhà vệ sinh, chợ, nhà thờ, cánh đồng và đồi ngựa. Điều này có nghĩa là người ta có thể chết ở bất cứ đâu, không phải trên chiến trường. Từ lúc đó, Khánh đối với tôi như một cái bóng, mờ ảo như khung cảnh sáng nay. Vì anh sẽ ở đó, nhưng chỉ trong chớp mắt, anh sẽ ra đi, và tình yêu của tôi dành cho Khánh sẽ trở thành một sợi chỉ rất mong manh, lấp lánh trong gió, có thể đứt bất ngờ như bản tin chiến tranh trên đài phát thanh hàng ngày. .

Điều này thật kỳ lạ! Biết được điều này, tôi không thể ngừng nghĩ về anh ấy. Có lẽ là Khánh, nhưng cũng có thể là tôi. Tôi và Khánh không yêu nhau. Từ khi tôi 16 tuổi. Mối quan hệ này rất mơ hồ cho đến khi tôi trở thành giáo viên còn anh trở thành sĩ quan. Mỗi khi đi nghỉ về, Khánh dành phần lớn thời gian ở một mình với tôi. Lần nào tôi cũng hứa nếu Khánh yêu cầu điều gì tôi sẽ không từ chối, kể cả việc kiểm soát cơ thể.

Đọc tiếp  Khách sạn – Bông Hồng Nhung

Tôi nghĩ, và không biết điều này có đúng không, ý định của Khánh trong kỳ nghỉ cũng là để đòi lại vinh dự “khủng” này. Nhưng ở Khánh lại có một vẻ quý phái và nam tính trái ngược. Đáng lẽ anh phải cầm đũa, gắp một miếng thịt thơm ngon đưa vào miệng nhai ngấu nghiến thì lại dừng lại nửa chừng, trở thành người hầu. Khánh nữa. Tôi nói nghịch lý vì trong thời chiến ai cũng sống vội vã và yêu thương như điên. Còn Khánh là quý ông người Hoa mặc dù tôi gián tiếp mời anh ấy để anh ấy thoải mái tận hưởng. Nhưng Khánh đã dừng lại. Dừng lại một cách đáng thương và dễ dàng. Bởi như Khánh đã từng nói:
——May mắn thay, anh ấy bị thương và được giải thoát khỏi giấc ngủ, để chúng tôi trở thành vợ chồng.

Ngoài ra còn có những lời Khánh nói một cách khó chịu như: “Nếu không bị thương thì có lẽ em đã chết rồi. Tôi đã là góa phụ rồi. Tôi đọc về Khánh hai ngày trước khi cả hai chúng tôi cùng nghỉ tại nhà Kim ở Chợ. Khách sạn Lon Nguyễn. Có vẻ như cả hai chúng tôi đều đã sẵn sàng nên Khánh đậu chiếc Vespa trước cửa khách sạn, rồi nắm tay tôi bước lên những bậc thang rực rỡ sắc màu.

Khánh nói với người quản lý:
-Cho tôi một phòng.
Thuyền trưởng hỏi:
– Ông chủ phải suy nghĩ bao lâu?
Khánh nhìn tôi vài giây rồi trả lời:
– Ừ, vài giờ…
Rồi anh lại nhìn tôi. Dù đã chuẩn bị sẵn nhưng ánh mắt của Khánh khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng. Vì anh nhìn tôi như thầm hỏi:
– Một vài giờ, đủ chưa?

Anh nắm tay tôi để trấn an. Một phần khác cũng khiến anh tự tin hơn về lần đầu táo bạo của mình.

Cơ thể tôi nóng bừng như lên cơn sốt. Tôi cảm thấy như mình sắp phạm tội. Tội lỗi thật lớn. Tôi xấu hổ với chính mình, với cái nhìn của người quản lý, và đặc biệt là với cặp đôi đứng đằng sau tôi đang chờ nhận phòng.

Cặp đôi nào cũng vào đó tìm phòng để giải quyết vấn đề tình dục nhưng sao tôi lại thấy ngứa ngáy khắp người, nhất là khi Khánh lớn tiếng nói: “Được rồi, mấy tiếng thôi…”

Khánh nói thẳng quá. Tôi không biết mỗi lần quan hệ tình dục mất bao lâu. Nhưng sau khi nghe được vài lời, dường như chúng tôi đang trách mọi người rằng mình thật khốn nạn.

Khánh trả tiền, lấy chìa khóa, nắm tay tôi và hướng dẫn tôi một cách bất cần. Anh bước đi lúng túng, lúng túng khiến tôi gần như khép chân và ngã về phía trước. Tôi có cảm giác rằng ngoài anh quản lý ra, hai ba cặp nam nữ phía sau cũng rất chú ý đến tôi và Khánh. Tôi có cảm giác như chúng tôi là hai tên trộm bị đem ra đường cho công chúng xem.

Đọc tiếp  Tôi tâm sự chồng sắp cưới ghen tuông với tình cũ của tôi vô cớ

Nếu tôi không yêu Khánh và không tò mò muốn hưởng thụ khoái cảm nhục dục với Khánh thì tôi sẽ buông tay Khánh rồi chạy ngay ra đường gọi taxi trốn. Có hàng chục bậc thang mà tôi không thể bước lên được. Tại sao lại cao như vậy? Tại sao bước đi của tôi lại nặng nề như vậy? Khi tôi khuất sau góc cầu thang, khuất hẳn khỏi tầm mắt của mọi người đứng bên dưới, tôi nắm chặt tay Khánh:
– Xấu hổ quá Khánh ơi! thật đáng xấu hổ!

Tiếc thay, dù bản thân anh cũng chẳng hơn gì tôi nhưng Khánh vẫn quay lại, ôm thật chặt và an ủi tôi.

Phòng 216. Không khí lạnh và mùi hôi trong phòng mang lại cho tôi một cảm giác lạ lùng. Khánh nhẹ nhàng đẩy lưng tôi vào rồi khóa cửa lại. Thú thật, tôi và Khánh không biết phải làm gì tiếp theo. Anh ta thể hiện rõ sự tự do của mình, nhưng trông có vẻ vụng về và hung hãn. Đây giống như vai chính đầu tiên của chàng ca sĩ trẻ. Khan ngồi xuống và kéo tôi ngồi cạnh anh. Năm ngón tay anh đan vào tay tôi, siết chặt:
– Bạn có thể giúp tôi tự tin hơn được không?
Tôi im lặng vì thương xót Khan, người đã nhờ tôi giúp anh ta giảm bớt cảm giác tội lỗi.
-Tôi có thể nói điều gì đó để giúp bạn bình tĩnh lại được không?

Tôi vẫn im lặng, quay lại kéo mặt Khánh xuống và trao cho anh một nụ hôn say đắm, điều mà tôi chưa từng có kể từ ngày yêu nhau. Môi Khánh vừa chạm vào, dù anh không cử động nhưng tôi cũng tự động ngã xuống nệm ôm lấy Khánh mà hôn. Có lẽ động thái của tôi khiến anh ấy yên tâm vì tôi đã hợp tác.

Đây không phải là nụ hôn đầu tiên Nhưng đó là một nụ hôn, Khánh áp sát vào ngực tôi, tôi nằm bên dưới, hai tay ôm lấy tóc anh. Đèn trong phòng rất sáng nên tôi nhìn thấy Khánh rất rõ, rất gần, rất thân thương, rất con người… Thông thường, chúng ta chỉ dám ở trong bóng tối của rạp chiếu phim, bóng tối của đường cao tốc và bóng tối dưới gầm cầu thang. cây đa Hôn nhau bên trong… Tôi nghe thấy hơi thở của Khánh trở nên gấp gáp khác thường. Bàn tay anh vòng qua lưng tôi, chặt chẽ, tham lam và cuồng nhiệt. Anh ấy rời môi ra và nhìn tôi như thể đang dò hỏi, như thể anh ấy muốn điều gì đó.

Việc còn lại có lẽ anh phải làm ngay, không chút do dự, nam tính. Chẳng hạn, anh phải cởi áo tôi một cách duyên dáng và lịch sự. Nhưng Khánh không làm điều này, hoặc không dám làm. Bộ ngực của tôi, bộ ngực cương cứng của tôi. Nó phồng lên như hai quả bóng bay đầy. Tôi muốn bàn tay anh chạm nhẹ vào nó, đôi môi anh hôn nhẹ nhàng, để xoa dịu nỗi đau ham muốn và khao khát mà hàng trăm đêm tôi đã mơ một mình trên chiếc giường cô đơn. Tôi không đi chơi, không ngoại tình, tối nay tôi giao mọi việc cho Khánh. Lòng trung thành đương nhiên không cần phải học từ ai hay từ sách vở. Bản tính con gái tôi đang phát triển như một nụ hoa ở ngoài, chỉ khác là trái tim tôi dành cho Khánh nặng nề đến nỗi tôi nghĩ nếu trên đời này không có Khánh thì tôi sẽ không còn ai để yêu.

Đọc tiếp  Hãy tin tôi, tôi luôn bênh vực chồng mình trước những lỗi lầm của anh ấy

Khánh vẫn nhìn tôi, không chỉ để nhìn mà còn để suy nghĩ, không phải vì em mà vì tôi:
“Kết hôn thời chiến, trở về!”

Tương lai của tôi đen tối như mực tàu, ẩn trong tóc, trên trán, trên môi, tim Khánh như thắt lại. Anh hôn lên má tôi một cái. Rồi anh dùng mũi chứ không phải môi để hít mùi hương trinh nữ trên da mặt tôi.

Tôi chợt cảm thấy Khánh muốn bỏ chạy, không muốn đi thêm mấy “cầu thang” nữa. Anh ấy bỏ chạy vì tầm nhìn đen tối, còn tôi muốn lao về phía trước, cam kết và cống hiến vì tầm nhìn đen tối. Cả hai đều có ý nghĩa. Bởi vì Khánh, bây giờ anh không đưa cho tôi thì ngày mai tôi sẽ đi, anh có thể đưa cho ai đây? Nghĩ vậy, tôi dùng một tay cởi cúc áo trước ngực, đẩy Khánh một chút rồi kéo gấu áo sang một bên, để ngực thò ra sau áo mời Khánh.

Khánh mở to mắt không nhìn vào ngực tôi. Khánh hiểu rằng không phải vì tôi là gái điếm mà vì quá yêu anh nên tôi làm như vậy. Khánh cũng hiểu có điều gì đó vô hình đang thôi thúc tôi làm điều này, giống như lửa đốt cháy hàng rào và tôi phải bỏ chạy. Anh nhìn tôi như số phận tội lỗi của cô gái lúc khó khăn. Rồi Khánh sà xuống dùng mũi hôn lên mặt tôi say đắm, không để ý đến hai ngọn núi lửa đang chực chờ môi mình.

Quá tức giận và đau đớn, tôi lại dũng cảm đứng dậy, vươn tay ra sau, cởi cúc áo rồi kéo xuống, để lộ bộ ngực đào đầy gợi cảm. Hiếu Khánh thiếu can đảm nên tôi kéo mặt anh ấy xuống, bắt anh ấy nhìn vào ngực mình, hôn, cắn và mút. Thấy tôi tuyệt vọng như thiêu thân gặp lửa, Khánh càng chết lặng.

Tôi nhắm mắt vội nói với Khánh:
– Hôn ngực tôi đi!
Anh hôn nhưng không hôn với dục vọng hay tình yêu, anh hôn tôi vì sự tôn trọng và sợ làm trái tim tôi tan nát.
– Thôi đi!
Khan mím môi. Anh hôn tôi nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như một giấc mơ nhưng tôi lại mong đợi anh sẽ mãnh liệt và điên cuồng. Tôi nói lớn:
–Bạn có thể mạnh mẽ hơn được không?

(Hết Phần 1, mời các bạn theo dõi Phần 2)

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận