Một buổi chiều tháng mười hai…
Một thành phố nhộn nhịp và náo nhiệt…
Và một câu chuyện mới sắp bắt đầu. Chúng ta chưa biết đó là niềm vui hay nỗi buồn, nhưng mọi số phận trong đó vốn dĩ đều chưa trọn vẹn…
Giữa tiếng nhạc du dương, một giọng nói ngọt ngào lọt vào tai Nan:
– Em bắn đầy mồm anh… – Hehe, anh nhịn được một tuần rồi…
Nan đưa tay chạm vào khuôn mặt mập mạp của “số 16”. Cô gái nuốt hết mọi thứ trong miệng và trừng mắt nhìn anh.
– Vào bồn tắm đi để tôi tắm. – Được rồi đi thôi. – Vậy để tôi dọn dẹp cho cậu.
Mặc áo vào, Minami đứng bất động trong khi cô gái cài cúc áo. Nan nhìn xuống bộ ngực phập phồng mà mình vừa nhào nặn không thương tiếc. Anh hôn nhẹ lên trán cô.
– Tôi có thể biết tên bạn được không? – Vâng, Hamey. – Bấm số.
Nam mở khóa điện thoại và đưa cho cô gái. Hammy cầm lấy và bấm một dãy số.
– Tối nay tan làm về ăn tối với anh nhé. – Vâng, cuối tuần này chúng ta không thể đi chơi được. —Nhưng khi nào nó sẽ xuất hiện? – Vâng, tôi làm việc này vào thứ Ba và thứ Năm hàng tuần. – Thế thì đến chơi với tôi nhé.
Hami thậm chí còn không hiểu tại sao mình lại chuyển từ ăn sang đi chơi nhanh như vậy.
– Có chuyện gì thì nhắn tin cho tôi trước nhé.
Nam lái chiếc Vinfast Lux SA 2.0 dù đã gần 22h cuối tuần nhưng đường phố vẫn đông đúc người qua lại.
Bên kia đường, hai cô gái xinh đẹp vừa uống sinh tố vừa bàn tán không ngừng về việc mát xa.
——Nếu một ngày bạn trai của tôi dám đặt chân vào những nơi này, tôi sẽ chết. —Ta nói vậy nhưng ai không đi thì làm được gì? – Nhưng điều gì khiến họ yêu quý đến thế? ——Mọi người đều có đôi chân dài, và họ đã đến bến tàu vào buổi chiều. – Bạn có làm chuyện này thường xuyên? – Tôi nghe nói việc này không phải lúc nào cũng được thực hiện, nhưng nó giúp họ thoát ra ngoài được. Đầu tiên là bằng tay, sau đó là miệng. Sau đó đi tắm và thế là xong. – Vậy thì không có gì phải chờ đợi cả. – Tại sao bạn không thể làm gì ở nhà? – Chuyện bình thường thôi, ngày mai chồng tôi muốn làm gì thì làm. Nhưng sự thô lỗ đã chết đối với tôi. —Bạn đã bao giờ làm những việc đó chưa?
Tuyết quay sang bạn mình, lập tức bối rối.
– Chưa…
Mây đen trả lời ngắn gọn. Trên thực tế, trước khi đưa cho người tình cũ một nghìn lượng vàng, anh ta đã yêu cầu cô thực hiện oral sex nhưng cô từ chối. Sau này, quá trình khám phá các trang web người lớn khiến cô cởi mở hơn và…tò mò hơn.
Biết bao giờ câu chuyện của hai người phụ nữ mới kết thúc. Nhưng thật không may, trong gia đình Nam chỉ có một người phụ nữ nên câu chuyện cô kể sắp kết thúc, với một thời khắc quyết định.
– Trong tháng này, nhóm của cô Yan sẽ hoàn tất việc mua lại Trung tâm tiếng Anh VAR, nhưng mọi người phải quay lại nhóm. Chỉ có Yến dự định ở lại chạy nên mẹ bảo tôi sang đó để giúp Yến ổn định mọi chuyện, rồi hai đứa lên kế hoạch VAR cho năm sau.
Nan có vẻ trầm tư, nhưng điều cô đang nói không phải là chuyện kinh doanh mà là cô Yan, một người mà anh không muốn gặp chứ đừng nói đến làm việc cùng.
– Yến có thể tự mình quản lý trung tâm nhỏ đó. Con còn phải giúp bố… – Không!
Nan chưa kịp nói xong thì mẹ cô đã ngắt lời.
– Bố sẽ sắp xếp việc đó. Về phần mẹ, tôi không muốn con mình ở đó mãi. Sáng nay mẹ tôi nói với Yan và các cô, các chú trong ban giám đốc rằng sau khi làm xong các thủ tục, Yan sẽ thông báo là tôi phải đi làm ngay. – Vâng, vâng thưa cô. Đây không phải là những điều nhỏ nhặt!
Tuy nhiên, kể từ khi ngồi trong căn phòng lớn nhất trên tầng 7 trụ sở VAR, Nam chưa bao giờ có thời gian uống một tách cà phê. Trung tâm tuy chỉ có 6 chi nhánh ở thành phố nhưng còn hỗn loạn hơn cả công ty vận tải khổng lồ cạnh nhà bố tôi. Một ngày nọ, anh và Yan xuất hiện vào sáng sớm, đường phố vắng tanh và việc ra đi là chuyện bình thường. Nhưng cũng phải nói rằng tư duy kinh doanh bẩm sinh cộng với khả năng và kinh nghiệm của Yan đã giúp họ xử lý khối lượng công việc khổng lồ như vậy một cách tương đối suôn sẻ. Nan ngồi xuống ghế bành.
– Thưa cô, lát nữa chúng ta đi ăn gì đó nhé.
Đây dường như là lần đầu tiên Nan chủ động lên tiếng ngoài công việc.
– Ăn vịt quay uống nước trái cây nữa à?
Nam im lặng. Câu hỏi tu từ tưởng chừng như bình thường của Yan khiến Nan choáng váng. Nan cẩn thận nhìn quanh để chắc chắn rằng không còn ai ở tầng này.
– Bạn vẫn còn giận tôi à? – KHÔNG. không có gì? – Tại sao… – Không có gì. Tôi chỉ hơi mệt thôi. – Vậy để sau… – Ừ. Bạn và tôi có cần gì ở bạn không?
Nam gần như nhảy ra khỏi ghế và bay ra ngoài cửa sổ. Rõ ràng là anh ấy đang quan sát rất cẩn thận. Không có ai khác ở đây ngoại trừ anh ấy và Yan. Đột nhiên một cô gái xuất hiện.
– Tôi, đó là ai…
Nam vừa dứt lời, Yến giật mình quay lại nhìn cô.
– Bạn ở đâu…?
Vẻ mặt vui vẻ vốn có của cô gái đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự lo lắng: Có lẽ mình đã xuất hiện không đúng lúc. Nhưng anh vẫn cố tỏ ra ngầu.
– Đúng. Tôi tên Uyên, tôi làm việc ở phòng hành chính. – Bạn là người mới ở đây? – Dạ đúng rồi chị ạ. Mình xin dạy nhưng đối tác bảo chưa sắp xếp được nên tạm thời giúp một số công việc hành chính. Tôi thấy mình vẫn đang làm việc ở tầng trên nên lên xem bạn có cần gì không. – À, tôi sắp xong rồi, giúp tôi với.
Cô gái không nhận ra sự cay đắng trong lời nói của Yan. Anh bước tới chỗ Nan và nhẹ cúi đầu.
– Vâng, Nam, em có cần anh giúp gì không? – Bạn có biết tên? – Vâng, tôi hỏi bác bảo vệ xe ở tầng dưới là của khách hàng hay của ai thì nó nói xe của Nam ở trên lầu. – Thế cậu có biết tên mình không?
Yan hỏi mà không có lý do.
– Vâng, tôi là cô Yến. Tôi đã nhận công việc này ngày hôm qua và bạn đã yêu cầu tôi lên xuống nhiều lần.
“Cô gái này cũng thông minh đấy”, Yan nghĩ thầm. Sau khi Nan bình tĩnh lại, anh ấy cũng nói:
– Thôi, tôi không cần gì cả. Hãy tiếp tục phát huy. – Đúng. Bạn có đói sau khi làm việc muộn không? Hay tôi nên mua cho bạn thứ gì đó?
Sự nhiệt tình của cô làm dịu đi khuôn mặt nghiêm khắc của cô. Cô đặt tập tài liệu sang một bên và vui vẻ nói:
—Hãy nghỉ ngơi và đi ăn gì đó nhé. Em yêu… em bé nào cơ? – Vâng, Unn. – À, bé Uyên, chúng ta cùng đi nhé. – Tôi… – Đi thôi, đi với anh, tôi e là không đi với gã đó.
Yến mỉm cười…
–Còn gì nữa, tại sao bạn lại sợ tôi? Bạn đã làm gì mà đi quá xa vậy? – Tự hiểu biết. dừng lại. Vô Nhan. Hãy để xe của bạn ở đây và chia sẻ nó với tôi. – Đúng. Hoặc để tôi dắt xe đi rồi về nhà lấy xe sau nhé. – Được thôi em à. Đi nào!
Nam đóng cửa lại, chồm tới nói với Yến.
– Lên xe đi, lát nữa anh đưa em về nhà…
Diệp Phàm không nói thêm gì nữa, đi về phía thang máy.
Ba người tới một nhà hàng Trung Quốc. Nan gọi gần chục món, thứ nhất là để lấy lòng Yan và những cô nhân viên mới dễ thương, thứ hai là vì anh đói, rất đói. Ba người ăn uống rất ngon miệng và vui vẻ. Càng trò chuyện, tôi càng cảm thấy ba người chúng tôi rất hợp nhau, cả bữa ăn tràn ngập tiếng cười. Suốt chặng đường, Uyên lo lắng không biết bữa ăn sẽ như thế nào và sẽ ngồi ăn như thế nào. Vì biết đây là hai ông chủ lớn nhất công ty, bà Zhen là “chị cả” tên Huo, còn Nam là “Thái tử của tập đoàn”. Bây giờ… cô ấy đã quên tất cả những điều này. Ngồi cùng cô trong bữa tối là các anh chị em, thanh lịch và vui tính. Zhen hỏi cô rất nhiều về công việc, Nan ăn ba chiếc đũa và đưa cho cô một chiếc đũa khác. Ăn xong Yến nhờ Uyên từ ngày mai đến giúp Yến một lát rồi sắp xếp công việc theo ý muốn của Uyên. Tất nhiên, Yan gật đầu liên tục. Nếu Yan yêu cầu chuyển cô đến bộ phận dọn dẹp bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ vui vẻ đồng ý. Niềm “tự hào” được ngồi ăn cùng “lãnh đạo lớn” khiến cô cảm thấy phấn khích và thích thú. Cô hét lớn “trả phòng” khiến cả hai đều sững sờ quay lại nhìn cô.
– Vâng, của anh là 1.250.000 đồng…
Wuyan gần như hạ cánh khẩn cấp ngay lập tức. Cô vẫn còn chút lý trí, nhớ ra trong giỏ chỉ có một tờ tiền 500.000, còn lại một ít nữa nên không thể lấy được con số này.
Yến và Nam cố gắng không cười khi nhìn Uyên. Họ không xem xét liệu cô có đủ tiền hay không vì ngay từ đầu họ đã không cho cô trả tiền. Chỉ có tiếng hét “ồn ào” của cô mới thực sự thu hút sự chú ý của cả cửa hàng.
Nam rút ví đưa cho người phục vụ tờ tiền 3,5 triệu, tỏ ý không cần tiền lẻ. Trong khi đó, Uyên vẫn ôm chiếc túi trong vô thức. Yến đưa chén tình vào đầu cô bé:
– Về nhà thôi chị.
Uyên theo sau lái xe về nhà, trong đầu cô vẫn còn suy nghĩ về đêm sôi động này. Thắt dây an toàn và kiểm tra email cũng như tin nhắn trên điện thoại của bạn.
– Cô ấy trông cũng rất hấp dẫn…
Yan nói trong khi mắt vẫn dán chặt vào màn hình.
——Đây là cái gì, tại sao ngươi lại xúc phạm ta như vậy? – Không có gì nhảm nhí đâu, chỉ là sự thật thôi. – Giống như tôi…
Nan nói chưa dứt vì chợt không biết dùng từ gì để miêu tả mình. Hơn nữa, Nghiêm cũng là em gái anh, lớn tuổi hơn anh và đi trước anh một bước trong công việc, nhưng quan trọng nhất là anh rất tôn trọng cô. Yến đã gắn bó với nhóm được gần chục năm. Sau khi làm việc gần ba năm, Zhen trở thành trợ lý riêng của mẹ Nan Lan, giúp bà giải quyết phần lớn công việc, bao gồm làm việc nhà và chăm sóc Nan Lan. Đối với Nam, giọng nói của Yến cũng có thể coi là giọng của mẹ, bởi dù anh có không quan tâm Yến nói gì thì một lúc sau mẹ cũng sẽ gọi cho anh và nói những điều tương tự, những điều tương tự.
Nhưng Yan rất thông minh và hiếm khi mang lại cho Nan Lan cảm giác rằng cô phải tuân theo mong muốn của mình. Mỗi khi muốn Nan làm việc gì, lời nói của cô luôn khiến anh hiểu rằng mẹ anh cũng muốn làm điều đó, dù anh biết bà không có thời gian để ý đến những việc nhỏ nhặt của anh. Bao năm qua, Nan luôn coi cô như người chị lớn trong gia đình, có thể thay mẹ giúp đỡ anh nhiều việc, đặc biệt là vấn đề tiền bạc. Mỗi khi cần tiền chỉ cần nhắn tin cho Yến là tài khoản của anh sẽ sáng lên ngay lập tức. Dù không nhiều như bố mẹ cho nhưng Yan biết bao nhiêu là đủ nên Nan không cảm thấy “cần thiết” ngày hôm đó.
– Tôi sẽ đưa cậu về nhà. Bạn đi General hay về Quận 7?
Hóa ra có một phòng riêng ở trụ sở tập đoàn Yan vì cô thường xuyên làm việc muộn và họp muộn nên một căn hộ nhỏ đầy đủ tiện nghi đã được bố trí cho cô. Có những lúc cô ở đó cả tuần vì… khi về đến nhà, cô chỉ có một mình, và đó cũng là căn phòng đó.
– tùy bạn!
Yến hạ kính xuống, gió lạnh thổi vào mặt, mái tóc dài tung bay. Yan cố gắng ló mặt ra và chấp nhận mọi sự lạnh lùng. Đôi mắt cô ấy nhắm nghiền lại. Cái lạnh dần dần truyền xuống cổ cô và lan sang… Nan.
– Lạnh quá chị ạ.
Nam đi chậm lại để giảm gió. Cái lạnh làm anh rùng mình. Zhen đóng kính lại, vuốt tóc, xoa lòng bàn tay rồi áp lên má cho ấm.
– Hoặc chúng ta đi Vũng Tàu.
Lần thứ hai, chiếc SUV dừng lại.
– Lần này cũng thế à?
Sự im lặng của Yan khiến câu hỏi của Nan trở nên vô nghĩa. Khi đó Nan không cần câu trả lời nữa. Đây là bằng chứng rõ ràng nhất cho thấy lời nói của Yan thường có giá trị tương đương với mệnh lệnh của anh ta và không hơn thế nữa.
Chiếc xe phóng nhanh về phía đường cao tốc. Trên xe có hai người với hai tâm trí, nhưng giờ cùng một đích đến. Họ không biết liệu ở đó có hơi ấm đang chờ đợi họ hay không, hay trời vẫn lạnh lẽo như trước. Đêm nay chắc chỉ có một người ngủ ngon thôi Uyên!
… còn tiếp…
Cảm ơn các bạn đã đọc truyện trên website tuyensextv.me, trước khi rời khỏi trang vui lòng click vào bất kỳ banner quảng cáo nào để truyện được cập nhật nhanh hơn nhé! Sau khi nhấp vào, hãy nhớ xem quảng cáo vài giây trước khi đóng quảng cáo.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.