Anh đã ly hôn và có con riêng, được gia đình bên ngoại nuôi dưỡng từ khi anh mới 2 tuổi. Anh ấy còn chơi bài, cá cược, tán gái nên ai cũng bảo tôi phải suy nghĩ kỹ.
Sáng nay tôi thức dậy mà lòng nặng trĩu, chất đồ đạc vào cốp xe rồi đến trường dù hôm nay không có lớp. Tôi 33 tuổi và bố mẹ tôi muốn giết tôi khi nhìn thấy nó. Bây giờ tôi đang chạy trốn khỏi dao, rìu và lưỡi của chính gia đình mình. Tôi không quan tâm, họ muốn nói gì, làm gì thì làm, tôi sẽ làm.
Tôi trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống, khó khăn về vật chất như bao học sinh nghèo, tôi ăn mì gói, cưỡi ngựa sắt hàng chục km đi dạy kèm. nói dối bạn bè vì tôi rất bận nên họ sẽ không tham gia các chuyến dã ngoại của lớp. Tôi chia tay mối tình đầu ở tuổi 22. Sau gần 4 năm bên nhau với biết bao sự cam kết và yêu thương, tôi bắt đầu cảm thấy chán nản và gần như mất tự tin, nhưng tôi không cho phép mình từ bỏ cuộc sống và cuộc sống. đã cố gắng dũng cảm đối mặt với cuộc sống. , thực hành tuyệt vời.
Sau khi tốt nghiệp, tôi được bố trí việc làm ngay, dù lương rất thấp nhưng tôi mừng đến rơi nước mắt. Tôi cố gắng quên đi những tổn thương trong lòng, vứt bỏ mọi kỷ niệm về anh, tập trung vào công việc giảng dạy. Rồi tôi gặp người này người kia khi tôi 25 tuổi và tạo cơ hội cho tôi tìm được nơi ở. Điều trớ trêu là người mình thích lại không thích mình, người mình không thích lại bám víu nên mình bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.
Cô thú nhận bị gia đình phản đối vì bạn trai có gia cảnh không tốt.
Hiện tôi quen một người 37 tuổi người miền Tây, nhân viên khách sạn, tôi đang dạy kèm cho con trai chủ khách sạn. Thực chất, đó chỉ là công việc phụ của anh, làm trong lĩnh vực môi giới bất động sản, anh không thể thoát khỏi cuộc khủng hoảng bất động sản gần đây và mất hết tiền. Chủ khách sạn trước đây đã hợp tác với anh nên nhờ anh ở lại khách sạn để giúp đỡ, mặt khác anh vẫn làm nghề môi giới bất động sản.
Anh ấy rất thích và nhiều lần rủ tôi đi uống nước nhưng tôi đều từ chối. Có lúc tôi đồng ý vì tôi có một người bạn đi cùng và anh ấy xin số điện thoại của tôi và liên lạc với tôi từ đó. Tôi thực sự bối rối khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh ấy, thực ra tôi chẳng có cảm giác gì cả, tôi chỉ cảm thấy mình đã 33 tuổi và cần phải kết hôn, sinh con và thoát khỏi một gia đình căng thẳng. Tôi sẽ cho bạn một cơ hội.
Khi người thân, bạn bè biết anh có hoàn cảnh khó khăn, đã ly hôn và có một đứa con riêng, được gia đình bố nuôi dưỡng từ khi anh mới hai tuổi, mẹ anh cũng không buồn hỏi thăm. 10 tuổi. Anh ấy còn chơi bài, cá cược, tán gái nên ai cũng bảo tôi phải suy nghĩ kỹ. Bạn nói với tôi rằng cờ bạc là để kiếm tiền và mọi người cùng làm việc rủ nhau chơi chứ không phải chuyên nghiệp.
Từ năm nay, anh đã chăm chỉ làm việc và dành dụm được hơn 100 triệu để mua một mảnh đất sau này dù có làm bao nhiêu công việc thì anh cũng sẽ dành dụm được rất nhiều tiền chỉ để giúp bố chữa bệnh. Anh rất yêu quý bố và thường xuyên gọi điện cho bố kể từ khi bố ốm, có khi khóc khi bố động viên bố giữ gìn sức khỏe và đừng suy nghĩ nhiều. Anh ấy còn cho tôi tiền để cho con anh ấy đi học cho an toàn.
Tôi về quê anh, gia đình anh không giàu có nhưng biết yêu thương nhau. Anh ấy nói sẽ làm việc chăm chỉ và kết hôn vào đầu năm sau, tôi đồng ý vì tin vào tình cảm và sự thay đổi của anh, tin rằng anh sẽ là một người cha tốt. Không biết bé nhà bạn có yêu thương mình không, công việc của bạn có ổn định lâu dài không? Nếu hứa được hai điểm này thì anh sẽ không phải bàn cãi có nên cưới em hay không?
Đột nhiên gia đình “đưa” một người đàn ông 37 tuổi đến và nhờ tôi làm quen. Nếu có thể, tôi sẽ cưới anh ấy vì anh ấy cùng quê, tính tình đàng hoàng và công việc ổn định. Kỹ thuật), điều quan trọng là anh ấy còn độc thân. Mẹ quyết định nếu cả hai anh em cùng tiến tới thì mẹ sẽ chọn anh. Tôi buồn vì không được nói chuyện với anh ấy hàng ngày. Tôi nói tôi nên để mình tự quyết định cuộc đời mình nhưng mẹ tôi không đồng ý, tôi sợ sau này tôi về sẽ gây đau khổ cho gia đình. Tôi 33 tuổi rồi, có còn mắc kẹt trong tình trạng này không? Nếu xuất gia, tôi vẫn có thể bảo đảm mạng sống của mình, nhưng còn danh dự của tôi và gia đình thì sao?
Hiện tại vợ chồng tôi đã nỗ lực rất nhiều để xây dựng tương lai và tôi cảm nhận được điều anh ấy cảm thấy: nghiêm túc (anh ấy đã thay đổi và chỉ thích kinh doanh) và chân thành (anh ấy luôn quan tâm), đưa tôi về nhà, giới thiệu tôi với nhau. và hỏi.
Tôi chỉ nói với gia đình rằng nếu anh ấy thực sự muốn liên lạc với tôi và tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hãy cho anh ấy số điện thoại. Nhưng gia đình tôi cứ nhất quyết đòi tôi phải thích và đồng ý cho số điện thoại để tôi liên lạc, nếu không sẽ lãng phí thời gian vì tôi sẽ không thích và sẽ gắt gỏng, xấu hổ. gia đình anh ấy. Tôi không hiểu tại sao bạn có thể nói như vậy? Ngày nay chúng ta gặp nhau và gọi nhau, tôi là giáo viên, tôi không biết phải làm sao?
Tôi tức giận đến mức tránh gặp gỡ, nói chuyện với mọi người, thậm chí không nhắc đến buổi hẹn hò mù quáng. Nhưng ngày nào về nhà anh cũng thì thầm, lúc nhỏ, lúc lớn, cho tôi nghe. Bực bội và quẫn trí, tôi không dám la hét, khóc lóc hay bảo đối tác của mình tìm hiểu. Tôi quá yếu đuối trước mặt mình để đối mặt với những gì gia đình nói, vì gia đình người yêu chưa đến cầu hôn nên tôi không chắc anh ấy sẽ cưới tôi.
Xin hãy giúp tôi cải thiện nó, cảm ơn bạn rất nhiều.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.