Vợ tôi vừa nghỉ thai sản được 6 tháng thì nhận được quyết định điều động lên vùng núi, cách nhà chỉ 2 giờ đồng hồ.
Trường không có ký túc xá, chỉ có một nhà kho dùng làm phòng khách nơi giáo viên Pingyuan giảng dạy.
Xã nằm ở vùng núi và không có sóng wifi, 3G hay điện thoại. Chúng tôi chỉ có thể sử dụng mạng lưới của Viettel. Thường xuyên bị mất điện, mất nước vào ban đêm và không có đèn đường.
Từ khi đi dạy, vợ tôi dù không phải là hoa hậu hay người mẫu nhưng vẫn xinh đẹp, đáng yêu như bao cô gái khác trong xã. Tuy không phải là ngày tặng quà của tôi nhưng những món quà mà người dân miền núi tặng cũng rất thiết thực như xà phòng, dầu gội, sữa tắm.
Lúc đầu tôi không để ý nhưng khi nhận quà, vợ tôi thường cho tôi xem quà của ai, mặc dù tôi không biết người đó là ai. Tôi cũng không tán tỉnh hay nhắn tin với bất kỳ ai ngoài bạn bè và công việc.
Cho đến một ngày, tôi vô tình nhìn thấy một hộp quà có viết dòng chữ anh Duẩn tặng tôi trên đó. Chỉ là một chai sữa tắm thông thường.
Anh Duẩn đã giúp đỡ vợ tôi từ ngày đầu tiên cô ấy đi học, mỗi lần tôi đến thăm, anh đều sang nhà anh uống rượu. Anh ấy có nước da ngăm đen, cơ bắp và cao lớn vì làm nghề nông. Anh ấy có tính cách hiền lành và hơi chăm chỉ, giống như một người đàn ông miền núi.
Anh thường giúp vợ tôi thay đèn trong phòng, lợp lại tường nhà tắm, hay khi mấy thanh niên trong xã vào phòng trêu chọc, vợ tôi đều nhờ anh sang bảo vệ.
Vợ tôi mới đi dạy được ba tháng, tôi có khối lượng công việc nặng nề và phải đi lại nhiều. Bình thường khi ở nhà tôi đón vợ vào chiều thứ sáu nhưng tuần này tôi bận đến sáng thứ bảy nên vợ tôi phải ở lại đó. Tôi bảo cô ấy ở lại đây tối nay và mai tôi sẽ đón cô ấy, đó là đêm đầu tiên vợ tôi ở đó một mình vì đồng nghiệp của vợ tôi là cô Thương nhờ bạn trai đến đón. Vợ tôi rất sợ ma, đám thanh niên trong làng hay đến trêu chọc tôi, nên tôi nhờ đội bảo vệ ở lại phòng bảo vệ trường học cho tôi tối nay để cho vợ tôi yên tâm. tốt hơn. Vì anh thường về nhà và ngủ với vợ vào ban đêm thay vì ở lại trường.
Tối hôm đó, vợ tôi đi tắm và nhờ anh đứng xa chỉ cho cô ấy phòng tắm vì cô ấy sợ ở một mình. Thứ nhất, vì đêm đó trăng tròn và mấy ngày nay núi sáng, thầy cô ở trong. Phòng tắm tạm thời chỉ dùng tấm kim loại mát lạnh, trong bóng tối thì không sao, nhưng hôm nay lại có tác dụng ngược, vợ tôi cởi áo, rồi quần, rồi áo ngực và quần lót, mọi cử động và cơ thể đều lộ rõ. Dưới cái nhìn chăm chú của anh, vợ tôi không hề biết đến sự tồn tại của “Tuấn”, nhưng không thể nhìn rõ, mờ ảo dưới ánh trăng và tôn mát lạnh. Mỗi động tác xả nước, gội đầu, kỳ cọ cơ thể, vẩy nước lên tấm tôn, anh có thấy kích thích gì không?
Tắm xong, vợ thay bộ đồ ngủ bằng lụa, vì anh Duẩn mà vợ mặc cả nội y và áo ngực màu xanh chuối, nhưng thường ở nhà vợ sẽ cho cô ấy cởi đồ. Phòng bảo vệ rất gần phòng vợ tôi ở nên tối hôm đó, vợ chồng Atuan ngồi cùng nhau trò chuyện, vì trước đó họ chỉ gặp nhau để nhìn nhau, mỉm cười hay giúp đỡ, đây là lần đầu tiên hai người họ dưới ánh trăng trên cao nguyên Ngồi xuống nói chuyện.
Lúc đầu vì còn ngại ngùng nên trò chuyện chỉ là những câu hỏi đáp ngắn gọn, dần dần họ hỏi thăm nhau về sức khỏe gia đình và trò chuyện đủ thứ trên trời dưới đất… Trời đã gần khuya. Anh ta:
“Tối nay Tuấn không thể về nhà ngủ với vợ vì em! Anh không biết phải làm gì để bù đắp cho em…”
Anh mỉm cười đáp:
“Thỉnh thoảng cô giáo mời em ngủ với cô một bữa cũng không sao đâu cô giáo… Nếu cô Diễm cần gì thì cứ nói với em, em sẵn sàng rồi cô giáo…” (thật thà)).
Sau đó cả hai nhìn nhau, cười một lúc lâu rồi trở về phòng. Đêm đó không có chuyện gì xảy ra nhưng nó tạo tiền đề cho mối quan hệ tương lai của vợ tôi…
… Bạn đang đọc truyện “Con Đường Vợ Ngoại Tình”, nguồn: https://truyen3x.pro
Sau đêm đó, vợ tôi và anh Tuấn thân thiết hơn nhưng suốt tháng sau đó, tôi vẫn thường xuyên đón vợ, còn cô Thương ở lại trường mỗi tối với tôi. Cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ tháng thứ 4, kể từ ngày đầu tiên vợ tôi bắt đầu đi dạy. Tháng 11, trên núi đêm nào cũng mưa gió, gió rét buốt. Giống như lần trước tôi gọi điện nhờ anh Duẩn giúp đỡ.
Vì là xã miền núi nên thường xuyên có các dự án tình nguyện tặng quà cho trẻ em và người nghèo, trường mẫu giáo nơi vợ tôi dạy cũng tham gia. Là cô giáo mới xinh xắn, đáng yêu, vợ tôi cùng vài cô con gái của trường được đưa về một xã cách trường 3km để nhận quà. (Trưởng thôn).
Thứ Tư 3 giờ chiều:
Vợ tôi đã đến xã và thay mặt nhà trường phát biểu cảm ơn đoàn tình nguyện và cấp xã, thôn. Vì lần đầu tiên phát biểu trước đám đông nên vợ tôi rụt rè, từng chữ run lên trong cổ họng, nhưng những người đàn ông phía dưới nhìn không chớp mắt khi vợ tôi nói xong thì vỗ tay rất nhiệt liệt. Đúng, vì ở xã này vợ tôi dễ thương, xinh xắn, trẻ trung hơn các cô giáo khác. Cô ấy là người Kinh thứ ba sau cô hiệu trưởng và Thương. Hôm đó vợ tôi mặc áo dài hồng, cao ráo, giẫm phải cô. gót chân cao 5 phân. trước sự nhút nhát của cô ấy. Khi cô nói, gió núi buổi chiều thổi qua, thổi bay vạt áo choàng của cô, để lộ chiếc quần vải lanh có họa tiết quấn quanh cặp mông to, khiến cô vô cùng gợi cảm.
Vợ nói xong mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ngồi xuống, ngượng ngùng không dám nhìn ai vì sợ nói xấu, thu hút sự chú ý của nhiều người đàn ông xung quanh.
Đến 16h30, thời tiết bắt đầu nổi gió, mây đen kéo đến. Các tình nguyện viên phải tạm dừng biểu diễn vì sợ mưa và vội vàng phát quà. Dọn dẹp và xem các tình nguyện viên rời đi.
5h30 chiều, trời bắt đầu mưa to, trời tối sầm, mất điện. Vợ tôi mặc áo dài, không có áo mưa, không biết làm cách nào để về phòng. quý ông. Nhưng vì là người lạ và là lần đầu gặp nhau nên người vợ rất sợ hãi và quyết định đi bộ về phòng dưới mưa. Đúng lúc các cậu bé đang cầu xin thì nhân viên bảo vệ trường Atuan bất ngờ xuất hiện. Hóa ra anh ta đang lau bàn ghế phía sau vì tiếng kêu cứu của tôi. Vợ anh rất vui khi được gặp anh, nhưng vì trời không mưa, đi qua xã mà không mang áo mưa nên hai người cùng nhau chở chiếc xe mơ ước của anh Duẩn để chở gỗ, trong lòng cô ghen tị. Trời tối, không có đèn điện, 3 cây số đến trường cũng đủ để cả hai chúng tôi ướt sũng.
7h tối: Vợ tôi về phòng, gió thổi mạnh, cả hai chúng tôi đều rùng mình. Cô ấy nhìn anh Duẩn, lạnh cả người nhưng vẫn như một người đàn ông đứng ngoài mưa. không dám vào phòng.
Phòng của vợ tôi giống như một căn phòng cho thuê ở thành phố, chỉ có một chiếc giường gấp nhỏ, một tấm nệm, một chiếc mùng, một chiếc chăn, còn lại là một căn bếp nhỏ để đồ đạc cá nhân của vợ tôi. treo quần áo. Phòng có cửa ra vào và cửa sổ lớn bốn cánh, toàn bộ bằng kính, bên trong có song sắt. Mục đích ban đầu là dùng làm nhà kho nên được sử dụng tạm từ ngày vợ chồng bà Thương chuyển đi. TRONG. . Vì là nhà vệ sinh nữ nên nội y được treo ngoài trời.
“Chỉ là cúp điện thôi, anh Duẩn vào cũng không thấy gì,” vợ tôi thầm nghĩ, “nhưng nếu đèn bật lên thì chắc mình cũng không dám mời.”
Quần áo ướt sũng, không có nến, trong phòng tắm cũng không có trần nhà nhưng cũng không thể không thay quần áo, chỉ có ánh sáng trên màn hình điện thoại di động mà tôi lại vô tình để Tuấn vào phòng trốn. Trời mưa, để tránh lạnh, bây giờ tôi lại đuổi anh ra ngoài, thật kỳ lạ. Sau khi chắc chắn rằng ông Duẩn sẽ không nhìn thấy gì, vợ tôi nhanh chóng cởi cúc áo và nhanh chóng tuột quần ra. Không biết anh ta. Bộ ngực to đầy đặn. Nhưng chỉ riêng việc này thôi đã khiến cả hai ngượng ngùng, đèn màn hình vụt tắt, anh Duẩn nhanh chóng quay người lại, vợ tôi vội lấy bộ đồ ngủ che người, còn vợ tôi tiếp tục thay quần áo.
Thay quần áo xong, người vợ bật đèn pin điện thoại di động thay vì đèn màn hình, định nói chuyện với anh Duẩn cho đến khi mất điện hoặc mưa tạnh, nhưng lúc này cả hai đều đang lo lắng về chuyện vừa xảy ra. xảy ra nên họ ngồi im không nói, không dám nhìn nhau. Đột nhiên điện thoại của vợ tôi reo lên. Tôi hỏi:
“Sao vậy, ngủ được không? Không sợ à…” Không quên hỏi thăm thầy Đoàn xem thầy có ở trường không, để vợ khỏi sợ? Vợ tôi đồng ý nhưng không nói cho tôi biết là anh Duẩn đang ngồi cạnh phòng cô ấy. Tôi chúc cô ấy ngủ ngon rồi cúp máy vì còn phải chuẩn bị báo cáo gửi cơ quan.
Bên ngoài trời vẫn đang mưa, đèn trong phòng nhấp nháy, hai người ngồi bất động, trong đầu có nhiều suy nghĩ.
7h45 tối, đèn trong phòng chợt bật sáng, phá vỡ sự im lặng giữa hai chúng tôi. Lúc này, màu sắc của chiếc quần lót trong phòng vợ tôi hiện rõ, không biết là của vợ tôi hay của tôi. của chị Thương. Khi đập vào mắt anh, bộ quần áo lót sặc sỡ bị mưa ướt sũng, vợ tôi nhanh chóng thay rồi ném xuống sàn, người anh hưng phấn nhưng không dám làm gì, một phần cũng vì vậy. Trời đã ướt vì mưa từ chiều và run lên vì lạnh.
Người vợ nhanh chóng nói: “Được rồi, có điện rồi, về nhà thay quần áo đi, đừng để bị ốm. Thay quần áo xong hãy đến phòng bảo vệ ngủ. Bật đèn lên, đừng sợ đêm mưa.” .”
Ông Duẩn vội đứng dậy, dẫn đầu xe, lẩm bẩm:
“Dạ, cô Diễm, tôi sắp về rồi.” Nói rồi anh chạy ngay đi với bao suy nghĩ trong đầu.
Đêm đó, mọi người trằn trọc trong phòng, lần thứ hai anh nhìn thấy thi thể vợ tôi. Lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ ngực đầy đặn của cô.
Đối với vợ tôi, đây là lần đầu tiên một người đàn ông (trừ tôi) nhìn thấy thi thể của cô ấy, một người đàn ông không phải là chồng cô ấy, cô ấy không biết về sự việc đêm trăng trong phòng tắm. Cô ấy cũng có rất nhiều cảm xúc khó tả. Lòng. Đêm đó trời tiếp tục trút mưa xuống xã miền núi.
Thứ Năm 6 giờ sáng:
Vợ tôi đêm qua không ngủ được nhiều, một phần vì cô ấy ở một mình và một phần vì những gì xảy ra đêm đó. Ông Duẩn cũng vậy, chỉ có điều ông tỉnh táo vì body đẹp hơn vợ rất nhiều. Rời đi nhanh chóng.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.