Hàng năm vào tháng 7 âm lịch, tôi lại nhớ đến ký ức cả đời về một cuộc ngoại tình, một cuộc tình với một cô gái trẻ không phải là vợ tôi. Tuy năm nay tôi không còn trẻ nữa nhưng tôi đã bốn mươi rồi, chưa đến năm mươi. Tóc tôi cũng bắt đầu mọc nhiều sợi bạc, lông mi dài xoăn thưa thớt, lông mày cũng dày và đen nhạt. Đó cũng là biểu hiện của một người đàn ông sắp qua tuổi thanh xuân và giờ bắt đầu trở thành ông bà của những đứa con tương lai của mình.
Vợ tôi tên Sương Mai, cô ấy kém tôi bốn tuổi, là mối tình đầu của tôi khi còn là “học sinh” ở một ngôi trường nông thôn. Chúng tôi yêu nhau và kết hôn khi Song Mai được hai mươi tám tháng tuổi. Ngày vợ tôi sinh con cũng là ngày tôi làm điều có lỗi với vợ, tôi chính thức có quan hệ tình cảm với một cô gái tên Nhật Năng. Cô ấy cũng bằng tuổi vợ tôi, nhan sắc cũng hoàn hảo, không thua gì Song Mai là bao. Vấn đề duy nhất là Nhật Năng còn đi học nhưng vợ tôi không đi học vì vợ tôi muốn làm người vợ tốt với tôi và là người con dâu hiếu thảo với bố mẹ nên việc học của cô ấy chỉ dừng lại đến năm lớp mười. . Tôi đứng ngoài hiên nhìn những hạt mưa tháng Bảy rơi nhẹ trên nền gạch đỏ. Những giọt mưa rơi làm tôi nhớ sâu sắc kỷ niệm ấy…
…Các bạn đang đọc truyện “Mưa đen” Nguồn: https://truyensexnunglon.com
…trở lại mùa mưa ấy…
Đang đi trong thành phố đầy gió và mưa, tôi tình cờ nhìn thấy một cô gái trẻ xinh đẹp trạc tuổi vợ tôi. Cô ấy mặc một chiếc áo dài màu trắng vì trời mưa ướt đẫm nên chiếc áo dài trắng rất mỏng và ướt. . mảnh đồ lót. Cô gái có mái tóc dài ngang lưng và đội một chiếc mũ vải mềm có vành rộng hơn một chút và vành rộng hơn một chút. Tôi thấy nữ sinh này bị ướt vì mưa nên muốn đưa cho cô ấy một chiếc ô, không phải vì tôi chú ý mà chỉ vì muốn cô ấy không bị lạnh, và chiếc ô nhỏ này có thể giúp cô ấy ấm lên một chút. Ở đâu. Tôi nói nhỏ vừa đủ cho hai người nghe:
– Này cô học trò! Tại sao em lại đi dưới mưa như thế này khi về nhà, không có nhiều người cầm ô của anh để che mưa cho em!
Nghe tôi nói, cô ấy có vẻ xấu hổ, mặt đỏ bừng, hai tay ôm chặt chiếc cặp da màu nâu trước ngực. Tôi chợt nghĩ: “Chắc cô gái này xấu hổ vì bị hở quần lót trước một người đàn ông như mình.” Giọng cô gái run lên vì lạnh, cô nhẹ nhàng trả lời:
– Đúng! Cảm ơn ngài! Nhưng…bạn có phải là cậu bé đến từ nơi khác không? Bởi vì tôi thấy…tôi thấy bạn lạ lắm! – Ồ! Sao bạn đoán giỏi thế! Quả thực, bạn đến từ một nơi khác! Anh là sinh viên năm thứ 2 trường Đại học Cần Thơ, quê ở An Giang. Hôm nay mình ra ngoài bắt xe đi An Giang mà trời mưa xe bên đó không chạy nên mình phải đi bộ ra bến xe Cần Thơ!
Cô bé nhìn tôi mỉm cười. Khuôn mặt lúm đồng tiền ấy cười thật duyên dáng. Sự phá cách ở đây là do nét mặt của nữ sinh rất giống vợ tôi chứ không hề phá cách như “soái ca Thiên Bông và cô Hằng Nga”. Cô gái nhìn tôi mỉm cười hỏi:
– Thế tại sao anh lại quay về An Giang? Bạn có thể cho biết thêm về bản thân bạn được không? – Ồ! Cũng không có gì! – Vậy hãy nói cho tôi biết…tại sao bạn lại quay lại An Giang? – À…vì hôm nay…hôm nay vợ tôi sinh con nên tôi… –Hả? bạn nói như thế nào? Bạn đã sinh con chưa? Bạn vẫn còn là sinh viên, tại sao bạn lại kết hôn và làm cha?
Cô gái nghe tôi kể vợ tôi đã sinh con, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, ánh mắt như muốn nói: “Sao nhìn cô ấy như học giả lại tàn nhẫn đến vậy?”. Tôi cũng dùng vài câu nói của đàn ông miền Nam để xoa dịu suy nghĩ, bối rối của cô:
– Ừm! Quả thực, anh sắp được làm cha! Anh kết hôn năm ngoái và có con vào năm nay. Tôi nghe mẹ kể rằng vợ tôi sinh được một đứa con trai. – Ờ… Nhưng anh còn đang đi học, sao anh lại… Ồ, còn vợ anh, cô ấy bao nhiêu tuổi rồi? ——Vợ anh kém anh bốn tuổi, cô sinh năm 1985, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi. – Ah? Ôi chúa ơi! “Thình thịch thịch”…bạn thật dũng cảm! Cô ấy mới mười sáu tuổi, bằng tuổi tôi mà anh làm cô ấy có thai, anh không sợ phạm pháp sao?
Tôi chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nữ sinh này đã đập tay vào ngực tôi như trống trường! Anh ấy còn trề môi nhìn tôi như đang thắc mắc nên tôi giải thích:
– Ồ! Vì ở quê tôi người ta “kết hôn” rất sớm! May mắn thay chúng tôi yêu nhau trước, nếu không chúng tôi đã bị ép kết hôn ở tuổi mười tám. –Hahaha… Hahaha… Sao không nhanh cưới vợ đi… Đi tìm hoa hút mật như ong bướm? – Ờ…cái này…
Tiếng cười giòn tan của cô ấy khiến tiếng mưa trở nên nhỏ hơn, hơi ấm của cơ thể giữa cô gái và tôi dường như tỏa ra nhiều hơn. Cô ấy cũng biết tôi khó nói nên không trêu chọc tôi bằng nụ cười đó nữa mà dường như đang dò xét tôi nhiều hơn bằng ánh mắt tinh tế. Tôi thực sự không biết phải giải thích thế nào vào lúc này. Vừa gặp cô ấy. Cô ấy nhích người lại gần tôi, để cơ thể nam nữ chạm vào nhau, cách nhau hai lớp quần áo để chiếc ô có thể che được những hạt mưa. Cô ấy nhìn tôi và nói:
– Ừm! Nhân tiện xin hỏi bạn tên gì? – Ồ! Anh tên Lựu Ngọc, biệt danh là ncamtinh, sinh năm 1981, năm nay anh hai mươi tuổi. Tên của bạn là gì? – Vâng, tên bạn là gì? Tôi tên Nhật Năng, biệt danh là “Chú lợn con”. Tôi sinh năm 1985, năm nay tôi mười sáu tuổi. – Ôi tuyệt! Sao thân hình cân đối và đẹp thế, em gọi là Lợn… – Hi Hi Hi… Ừ, bạn bè đặt cho em biệt danh này vì em thích ngủ trong lớp quá! Năm tháng trôi qua, tôi lớn lên, cái tên Heo vẫn ở mãi trong tôi. Này này này… – Ồ! Nên nó là! Nhưng biệt danh Piggy cũng rất dễ thương đấy! Xin chào xin chào xin chào…
Hai chúng tôi vừa đi vừa cười, nhưng cơ thể chúng tôi luôn sát vào nhau không tách rời, vì lúc này tôi và lợn cùng chung một chiếc ô nhỏ. Những hạt mưa ngọt ngào rơi trên đầu ô rồi chảy xuống cạnh cánh tay tôi vì tôi muốn cho Nhật Năng thêm bóng mát. Trên đường từ trường đại học đến bến xe Cần Thơ, đột nhiên một chiếc ô tô sang trọng dừng trước mặt chúng tôi, sau đó một bà già bước xuống xe và nói với Tiểu Trúc:
– Này con gái của ta! Tại sao con không đợi mẹ đón ở cổng trường rồi đi mưa như thế này? Hơn nữa, cô còn giấu mẹ mối quan hệ của mình với bạn trai! Nhật Năng, cô không sợ thanh niên này sẽ dụ dỗ hay chiếm đoạt sao?
Tôi nghe những lời dài dòng của mẹ lợn con mà tôi không thể đứng yên vì mắt tôi mờ đi và không thể nhìn rõ. Lợn con nhìn mẹ tôi và nói:
– Mẹ! Anh ấy rất trung thực! Nhưng anh ấy đã là một người đàn ông rồi, không còn là con nữa, vì anh ấy là một người cha! – Cái gì? Này con gái, ta đã nói rồi mà! Tên này chắc hẳn đã lén lút lừa gạt con gái người khác, khiến cô có thai rồi ép cô lấy mình, nhưng không có ai còn là sinh viên, đã có vợ con. – Ờ… sao cậu lại nói thế… thở dài…
Tôi thở dài chán nản, chú heo con nắm lấy tay tôi và nói: “Đừng trách mẹ nhé!”. Chú heo con buông tay tôi ra, theo mẹ vào trong xe rồi ngồi xuống. Tôi nhìn thấy và đi xa hơn một chút trong mưa, nhưng chiếc ô tô sang trọng vẫn chạy theo phía sau, bấm còi: “Tin đi Ding…” Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra nên dừng lại và quay lại. nhìn đi. Đột nhiên, Mẹ Lợn lăn xuống cửa sổ, hơi nghiêng đầu nói:
– Này, anh bạn trẻ? Hãy lên xe buýt và tôi sẽ cho bạn chút thời gian để đến bến xe buýt, được chứ? – Ừ, nhưng… – Này, lên xe đi ncamtinh, nhưng còn gì nữa? – Ồ? Con gái, con gọi ncamtinh là ai?
Tôi chưa biết phản ứng thế nào thì cánh cửa phía sau mở ra và Piggy kéo tôi vào. Vừa lên xe, mẹ nó bắt đầu tăng tốc vì tôi bất ngờ bị kéo vào, thân bò tới ôm, áp nhẹ vào con lợn. Chuyển động và tư thế áp sát vào con heo đất không thoát khỏi tầm mắt của cô ấy, vì tôi thấy đôi mắt cô ấy đang nhìn tôi qua gương chiếu hậu ở giữa. Thấy vậy, tôi ngồi xuống như bình thường, tuy cử động sạch sẽ, gọn gàng nhưng tôi vẫn va phải vú lợn. Cô ấy nhìn thấy bàn tay tôi vuốt ve bộ ngực tròn trịa của cô ấy, nhưng Xiaozhu không đẩy tay tôi ra mà chỉ mỉm cười với tôi và viết gì đó lên tờ giấy trắng mà cậu sinh viên lấy ra.
Dù Heo viết gì thì đối với tôi nó giống như một lá thư, vì nó viết rất cẩn thận và không vội vàng. Trước mặt tôi, phía xa xa, bến xe Cần Thơ dần hiện ra. Lợn Mẹ cũng dừng xe yêu cầu tôi xuống xe đi vào. Trước khi mở cửa xe, Tiểu Trúc nhét vào túi tôi một tờ giấy trắng viết bằng mực tím, vì tôi đang vội nên không để ý tờ giấy trắng đó là gì. Bé Heo đã nói:
– Này ncamtinh! Khi lên xe về An Giang, nhớ mở tờ giấy trắng tôi đưa cho. tạm biệt! – Ừm! Tôi biết. tạm biệt!
Sau khi lên xe, tôi ngồi vào một hàng ghế trống và bắt đầu mở tờ giấy trắng ra và đọc những gì con lợn viết bên trong. Tôi mở nó một lần, rồi hai lần và dòng chữ bắt đầu xuất hiện. Xiaozhu viết trên một trang thư: “Anh ncamtinh! Người xưa nói số phận do trời định. Dù em đã có vợ và sắp có con nhưng Xiaozhu vẫn mong tình cảm của chúng ta sẽ như nét mực tím trên này tờ giấy trắng : “Càng nhiều nét thì tờ giấy càng thơm. Giống như Người chăn bò và Chuknu, bên nhau mãi mãi. Tiếp theo là địa chỉ và tài khoản mạng xã hội, cả người quen Yahoo! Messenger.”
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.