cuộc nổi loạn của cô gái ngoan

Tôi mở cửa xe điện và bước vào. Tôi bước thêm một bước nữa trước khi bước vào. Tiếng nhạc bên trong đã chói tai. Nhịp tim của cô không phải vì lo lắng mà vì âm nhạc đang tác động đến não cô và điều khiển mọi cơ quan bên trong…

Xe điện hít một hơi thật sâu trước khi bước vào màn đêm hỗn loạn.

***

Tiếng nhạc, tiếng thở của người và khói thuốc khiến chiếc xe điện ngột ngạt. Cô mở to mắt dưới ánh đèn nhấp nháy điên cuồng để tìm Sue, người chủ trì bữa tiệc sinh nhật ồn ào này.

—Hehe—— Su lắc đầu nhiệt tình, Trâm nắm lấy tay cô.

– à! Xin chào, người bạn tốt của tôi, bạn có đó không? Quà của tôi đâu?

– cái này! Chúc mừng sinh nhật bạn!

– Wow…sao lớn thế? Cảm ơn! —Nói, Su nắm lấy cổ áo Trâm và hôn lên má Trâm.

–Thật là kinh tởm!

– Ôi chúa ơi? Hôm nay mình đã giới thiệu hết chỗ rồi, tất cả người quen của mình với anh Bình, thích anh nào thì cứ nói nhé. Làm cho bạn đẹp nhất đêm nay!

Trâm lắc đầu nhìn xung quanh khung cảnh mờ ảo. Mọi người dường như đều là ma.

– Làm ơn đưa nó cho tôi!

Su cau mày:

– Cái quái gì vậy? Nếu sau hôm nay tôi không tìm được ai thì tôi sẽ biết! Bạn sẽ độc thân trong bao lâu?

Sau đó, Trâm chưa kịp phản bác thì Su đã chạy ra đón thêm vài người bạn khác, cô sợ nếu tiếp tục nói chuyện sẽ cãi nhau với Trâm và làm bạn bè đau lòng. Sue quan tâm đến người khác nhưng không biết cách an ủi họ. Khi đến lúc phải thuyết phục, cô ấy bỏ chạy.

Trâm không ham bay như Sue mà quan tâm đến tương lai và suy nghĩ chín chắn. Sống một mình với chỉ một vài người bạn, trong đó có Sue – họ quen nhau từ năm lớp sáu. Sue thấp bé nhưng hung dữ, giỏi bắt nạt bạn trai trong lớp, viết thư tình cho các bạn lớp trên và người bảo vệ xe điện, cũng như bằng những hành động và sự quan tâm.

Hôm nay là sinh nhật cô, cũng đã 8 tháng kể từ khi Trâm chia tay mối tình đầu.

Trâm chộp lấy chai bia và tìm một góc yên tĩnh nhất có thể, cách xa đám đông đang lắc lư cuồng nhiệt theo điệu nhạc. Nhưng số phận lại không để cô ra đi…

– Đó có phải là xe điện không?

“Ôi mẹ ơi!” – cô thầm thở dài trong lòng.

– Là tôi đây Uyên, lâu quá rồi, tôi không nhận ra em nữa à?

“Bạn có biết đó là hãng thông tấn di động lớn nhất sáu tỉnh phía Bắc!”

– Ừ, sao cậu không để ý thấy Uyên ngày càng xinh đẹp nhỉ! – Xe điện ấm áp.

– Ơ, cậu lại khen tôi nữa à! – Cô gái “Tin” cười rạng rỡ – dạo này thế nào rồi? Bạn đã tốt nghiệp chưa?

Đọc tiếp  Tân nói từng yêu anh rồi rời xa anh mãi mãi

– Còn một học kỳ nữa mà em vẫn đi học và làm việc bình thường. Chuyện gì đã xảy ra với những đám mây đen?

– Tôi xong rồi, tôi đi làm đây. Ồ, Trâm chia tay anh đẹp trai đó rồi à? Phí thời gian. Nghe nói sau này anh đã có người yêu mới?

–À…tôi không để ý lắm– Trâm cười cay đắng. Thực ra, cô luôn sợ có ai đó chạm vào nỗi buồn sâu thẳm trong tâm hồn mình.

Tám tháng qua, Trâm đến trường, đi làm, đi chơi như thường lệ, ngay cả hai người bạn thân nhất của cô là Su hay Min cũng chưa bao giờ thấy Trâm rơi một giọt nước mắt. Cô thường lén để nước mắt lặng lẽ rơi xuống gối vào ban đêm, không giãy dụa, chỉ im lặng chịu đựng nỗi đau, để rồi sáng hôm sau coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Mỗi ngày, Trâm quên đi một chút, dần hình thành kháng thể đối với nỗi nhớ Nguyễn. Một tháng, hai tháng, ba tháng trôi qua… Những kỷ niệm đẹp trong lòng Trâm dần phai nhạt, bóng dáng Ruan không còn hành hạ những giấc mơ của cô nữa… Gần đây, đôi mắt cô vẫn ánh lên niềm vui. Nhưng sâu thẳm trong lòng Trâm vẫn là một nỗi đau chỉ dâng lên mỗi khi có ai đó nhắc đến Nguyên.

– Tôi cũng đã xem Facebook của anh chàng, anh ta vẫn đẹp trai nhưng đã yêu người mới… – “Tin tức” liên tục xảy ra – Tại sao lúc đó họ lại chia tay?

– Bạn có muốn nhảy không? ——Xe điện quay đầu lại hỏi một câu không liên quan, khiến “truyền thông” bối rối.

– Ahh… không… haha… Tôi nhảy không giỏi lắm!

—Vậy tôi sẽ ra ngoài một lát.——Chiếc xe điện nghiêng chai bia về phía đám đông mờ ảo trong ánh sáng, rồi nhanh chóng bước đi với một nụ cười.

Không thể trách “truyền thông” như cô ở ngoài đời thích trêu chọc nỗi đau của người khác. Về cơ bản, xe điện cũng phải quen với tình huống này thôi. . Trượt đến bàn, Tô bưng một ly rượu đầy, uống hết một hơi, uống thêm ly nữa, lại uống thêm ly nữa. Su không ngăn cản bạn mình, cô chỉ đứng đó nhìn vào ánh mắt lo lắng của người yêu rồi thì thầm:

– Để anh ấy say rồi tôi sẽ đưa anh ấy về nhà một lát. Anh ấy đã kìm nén nỗi đau bấy lâu nay và cần một chất xúc tác để giải tỏa nó, nhưng nếu cứ giữ mãi trong lòng, tôi sợ anh ấy sẽ chết nhanh thôi. !

Trâm có khả năng uống rượu tốt nhưng uống nhiều và uống liên tục khiến cô say khướt. Cô quàng tay qua cổ Su và ép Su uống đi uống lại. Trước đó Su đã uống quá nhiều, hai cô gái say khướt bước lên sân khấu, vừa nhảy vừa la hét theo nhạc. Mọi người trong khán giả đều phấn khích, lắc lư điên cuồng theo nhịp điệu nhanh của âm nhạc và cùng nhau hét lên. Càng uống càng say, càng uống càng say…

Đọc tiếp  Người Bạn Của Bố – Truyện Ngắn Kích Thích

Ba giờ sáng, buổi biểu diễn thật sự kết thúc, khách mời lần lượt ra ngoài, có người ngã xuống sàn nhảy. Lúc này, Su đã bất tỉnh còn Bình không còn ý thức, một tay đẩy Su, tay kia ôm Trâm. Trâm mỉm cười nói với Bình:

– Anh Bình cẩn thận đưa Su về nhà, em… về nhà đi!

– Tôi có thể tự về nhà được không? Hoặc gọi taxi?

– Tôi…ừ…có thể về nhà và đi…cưỡi xe máy của mình. Xin chào!

Bình không thể tranh cãi với Trâm được nữa, lưỡi anh đã dính vào rồi nên phải bế Sư lên taxi về nhà. Xe điện loạng choạng ra lấy xe, tìm được con ngựa, định mở cốp xe lấy mũ bảo hiểm ra nhưng chìa khóa không tra được vào. Xe điện tức giận chửi:

– Chết tiệt!

Sau đó, anh ta cong chân và đá chiếc xe tội nghiệp thẳng đứng khiến anh ta ngã nhào. Cô cố gắng hết sức để nâng chiếc xe lên nhưng nó vẫn không chuyển động. Tay chân Trâm mềm nhũn, em ngồi dưới đất vùng vẫy như trẻ con đòi quà.

– Tôi có thể giúp gì cho bạn?

Trâm ngẩng đầu liếc nhìn một anh chàng đẹp trai như Hà Quân Tường, rồi cúi đầu lẩm bẩm:

—Say rượu và ảo giác!

– Bạn có phải là bạn của Sue không?

Xe điện lại ngẩng đầu lên, anh đẹp trai nhìn cô nở nụ cười rạng rỡ.

– Cậu nghiêm túc đấy à?

Đức nhìn quanh rồi nhìn Trâm đầy khó hiểu.

– Ý tôi là cậu không bị ảo giác phải không?

– Haha – Dirk cười – Không! Tôi sẽ đứng dậy và đi.

Anh đến gần Trâm và đưa tay ra. Không chút do dự, cô nắm lấy tay anh, để anh kéo cô lên. Nhưng đôi chân của Trâm đã yếu và em không thể đứng dậy được nữa. Đức nhanh chóng đưa tay lại ôm Trâm vào lòng.

Chiếc xe điện đè lên vai anh, một mùi hương đàn ông vừa lạ vừa quyến rũ xộc vào mũi anh. Tám tháng qua, cô đã lâu không thân cận với ai, rượu đã dâng lên đỉnh đầu, khiến bản năng phụ nữ dâng cao. Đột nhiên cô khao khát một bàn tay vuốt ve biết bao! Cô ghé vào tai anh thì thầm:

– Bạn có biết không? Tôi không phải là cô gái dễ dãi, nhưng tối nay, tôi cần một người đàn ông!

Đức hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đỡ Trâm xuống xe và gọi taxi…

***

Chiếc xe điện bóp nhẹ từ phía sau rồi bừng tỉnh như một giấc mơ…ngọt ngào và ấm áp quá. Trâm hơi quay người lại, nheo mắt nhìn ánh sáng chói chang ngoài cửa sổ, vội rúc vào cổ anh để tránh bị chói mắt, rồi cười khinh thường. Vòng tay ôm lấy cơ thể cô, Trâm chậm rãi di chuyển ngón tay trên cơ bắp săn chắc trên lưng cô và hít một hơi thật sâu mùi hương của anh vừa nam tính vừa quyến rũ vô cùng!

Đọc tiếp  Câu chuyện của ông Chen

Chờ đợi!

Có câu hỏi nào…?

Trâm mở to mắt, lùi lại một chút, suýt lăn khỏi giường.

– Đây là ai vậy? Đây… cái quái gì thế này?

Cô cúi đầu, không thể kìm được tiếng hét. Cô và anh chàng đẹp trai vẫn đang ngủ trần truồng.

Đức bị tiếng hét của Trâm đánh thức, anh dụi mắt ngái ngủ, rồi ngạc nhiên thấy Trâm đứng bất động trước mặt mình. Phải mất vài giây não Trâm mới có tín hiệu trở lại, cô kéo chăn đắp kín người. Động tác này khiến cơ thể cường tráng của Dirk ngã xuống giường. Trâm đỏ mặt vội quay đi. Mọi chuyện trở nên ngớ ngẩn.

Đức mỉm cười quay lưng về phía Trâm vẫn còn thức:

– Cậu không nhớ gì à?

Trâm không nói gì, cô lục lọi quần áo và tua lại cuốn băng ngày hôm qua. Sau khi mặc quần áo, cô vẫn chưa nghĩ ra được điều gì. Trâm ngồi xuống cuối giường, dần nhớ lại lời thì thầm bên tai anh, cô đỏ mặt đứng dậy định bước ra khỏi cửa.

– Bạn đã có biện pháp gì chưa?

Dirk khịt mũi buồn ngủ.

– cái này! – Xe điện còn rung chuyển hơn nữa.

Anh ấy vẫn chưa di chuyển. Cô tức giận, bò lên giường và ngồi lên người anh.

– Này, cậu đã có biện pháp gì chưa?

——Không… Đức nheo mắt nhìn Trâm chờ phản ứng tiếp theo. Không ngờ cô lại tát anh một cái, buột miệng nói:

– Chết tiệt!

Nói xong, cô chật vật trèo xuống rồi lao ra khỏi cửa, bỏ lại anh trên giường kinh ngạc nhìn. Cô gái này quả thực có khí chất xuất chúng, từ xa xưa hiếm có người dám đánh vào mặt Dirk, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Khi xe điện đón cô tối qua, hóa ra cô đã ngủ trong vòng tay anh rất lâu. May mắn thay, hôm nay cô không phải đến trường. Anh ta là một người lạ, đẹp trai và có vẻ rất quyến rũ. Tôi không biết mình đã tương tác với bao nhiêu người. Cô lo lắng cho sức khỏe của mình, lo lắng về hậu quả, cộng thêm xấu hổ vì những lời nói với anh tối qua nên cô tức giận. Việc tát anh thực sự là điều bất ngờ, Trâm cảm thấy mình đã đi quá xa.

Anh uể oải lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô, biết cô vẫn chưa tỉnh.

– Xin chào…bạn có phải…?

– Bây giờ nói cho tôi biết, anh chàng đẹp trai như Hà Quân Tường này là ai?

– Cái quái gì vậy…! Sáng nay cậu đang nói vớ vẩn gì vậy?

Trâm kể lại sự việc từ đầu đến cuối khiến Sư ở đầu bên kia ngồi bật cười:

– Tôi chưa từng thấy ai như anh, chắc là sợ lắm. Đừng lo lắng, anh ấy…”sạch”…hahahahahaha…

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận