Chiều nay Hà Nội không lạnh lắm, ngồi một mình tôi chợt nhớ đến cái nóng mùa hè năm 2010, khiến tôi thấy sợ, nhất là ngày diễn ra trận chung kết World Cup giữa Tây Ban Nha và Hà Lan. trong giây lát tôi suýt tè ra quần. Vấn đề là như thế này:
Hôm xem trận tứ kết giữa Hà Lan và Brazil, tôi chán nản vì Brazil thua đến mức mất trí và ông già tôi lúc đó đã nói:
—Kỳ nghỉ hè kết thúc. Chúng ta hãy về quê thăm bà ngoại vài ngày.
–Ừ, tôi sẽ không về nhà. Hiện tại ở nông thôn đang bị cúp điện. Trời nóng quá và tôi phải đi vệ sinh. (Ngoài ra, quê hương của tôi là Xing’an. Mùa hè năm đó, mọi người đều biết ở nông thôn có bao nhiêu lần mất điện. Nhưng quê tôi ở xa trung tâm thành phố nên việc mất điện cũng hạn chế.)
Tôi quyết định không về nhà nhưng ông lão nhất quyết đòi. Sáng hôm sau tôi thu dọn hành lý và lên xe về nhà. Lúc đầu, tôi sống với chú vì bà tôi sống cùng chú ở một thị trấn nhỏ. Ý tôi là, vốn định đi chơi trận chung kết World Cup ở nhà chú rồi về, nhưng chú đẩy mạnh quá nên phải chạy xe vào làng một lúc rồi chiều mới về. (Vì từ thị trấn tới làng tôi cách đó 13 km).
Vừa ra đến cửa, tôi nổ máy lái xe vào thì một con chó đen từ góc vườn lao ra nhảy xuống xe, rất may tôi đã nhảy ra khỏi đường, nếu không thì tôi đã gặp tai nạn. để vào trong xe. Vắc-xin phòng bệnh dại. Trong lúc bám vào xe, tôi nhờ bà ngoại giúp đuổi con chó nhưng phải rất lâu bà mới bắt được. Đỗ xe ở nhà, tôi bảo nàng:
– Bạn nuôi chó gì mà không bán, nếu nó cắn người thì phải bồi thường.
– Cô ấy mới sinh con nên tôi vẫn giữ như vậy nhưng thường thì khá hiền.
– Tôi là người duy nhất ở nhà, vậy bạn và tôi ở đâu?
– Anh ấy sống ở ngoài đồng với hai đứa con và bà của chúng. Họ chỉ về vào ban đêm và đôi khi còn ngủ ở đó. (Lưu ý: Bà và dì không thích nhau như “mẹ chồng con dâu”).
Tôi bưng dưa hấu đến bảo cô thắp hương rồi ngồi trò chuyện, làm việc khác. Mình cũng muốn ra ngoài chơi nhưng bác bảo vệ (chó cái) đã đứng trước cửa nên chỉ biết ngồi ngoài nhìn ra ngoài mà không biết phải làm sao. Ăn trưa xong, tôi nằm trên sàn đá cho mát. Thời tiết nóng nực và không có điện, sau ba giờ tôi không thể ngủ được và ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đang ngủ thì nghe thấy bà gọi dậy ăn tối, tôi giật mình nhìn đồng hồ đã hơn sáu giờ.
– Thôi, sao cậu không đánh thức tôi sớm hơn, chắc tôi sẽ không ăn nữa, phải vào trong thôi.
– Ối, mỗi năm về một lần chỉ ở lại ăn với bà rồi ngủ ở đây thôi, có gì mà vội thế? Vậy sao cậu không xuống nhà gặp chú cậu?
Tôi không nói được gì nên ngáp dài và nói:
–Bà ơi, bà giúp con ôm con chó đi, con đi rửa mặt cho mát. Trời nóng quá!
Đang ngồi ăn, tôi hỏi cô:
– Ở quê tôi có bị cúp điện vào ban đêm không?
– Cũng lỗ nhưng chúng tôi có người bơm từ 9h tối đến 6h sáng hôm sau.
Tôi thầm hạnh phúc vì được xem trận chung kết World Cup. Cô ấy ăn xong trước, còn tôi là người duy nhất ngồi ăn, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh quê lúc chạng vạng. Đang ăn thì có tiếng xe máy từ ngoài ngõ nhìn ra, hóa ra là dì tôi và hai đứa em, một đứa học lớp ba và một đứa mới hơn một tuổi.
– Bà ơi, khi nào Hồng mới về?
–Sáng nay tôi mới về. Dì và hai chị em ngồi ăn.
Cô ấy đi lấy bát khác rồi ngồi ăn cùng tôi, vừa ăn vừa hỏi chỗ này chỗ kia. Chồng tôi là chú tôi vào thành phố làm việc một thời gian rồi thỉnh thoảng về nhà tôi. Ăn tối xong tôi ngồi uống trà, chỉ có mình tôi uống trà vì phải thức khuya xem bóng đá.
– Hồng tắm cho anh bình tĩnh lại phải không? dì tôi nói.
– Ừm, tôi vừa lau nó rồi. (Tôi sợ chó nên mới nói điều này)
Dì lấy quần áo đi tắm một lúc rồi vào phòng nói:
– Trí sẽ ngủ với Hùng hôm nay.
– Đúng! Terry trả lời nhanh chóng.
Terry và tôi ngủ cùng nhau trên một chiếc giường ở nhà phụ, còn bà tôi ngủ trên một chiếc giường khác. Người dì và con gái bước vào phòng ngủ. Tôi không ngủ được vì uống quá nhiều trà, thỉnh thoảng tôi lấy điện thoại ra xem giờ. Khoảng 1 giờ sáng, tôi rất muốn đi tiểu nên đành đứng dậy ra vườn tiểu tiện, nhưng con chó nằm ngoài cửa nên tôi không dám.
Cô ấy đang ngáy, tôi không dám đánh thức cô ấy nên tôi bật đèn điện thoại di động, vào phòng đánh thức cô ấy rồi mở cửa. Ngay khi tôi chiếu đèn lên chiếc giường nơi dì tôi đang ngủ, một cảnh tượng vô cùng thú vị hiện ra trước mắt tôi. Cô ấy đang mặc một chiếc quần jean cạp trễ nhưng không cài cúc (có lẽ cô ấy muốn thoải mái hơn), nhưng tệ hơn nữa là cô ấy không mặc nội y nên lông mu của cô ấy sẫm màu và mượt. Giật mình, tôi tắt đèn điện thoại, tim đập thình thịch, tôi nín thở quên mất cảm giác muốn đi tiểu.
Bình tĩnh lại khoảng 5 giây, tôi bật đèn soi vào người cô ấy, tôi thấy cô ấy vẫn đang ngủ, tôi muốn giơ tay chạm vào cô ấy nhưng lại sợ. Vào lúc đó, cảm giác muốn đi tiểu lại xâm chiếm tôi và tôi quyết định kiềm chế nó một cách nhẹ nhàng. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm vì tôi sắp tè ra quần nên phải lay cô ấy dậy và tôi hơi ngạc nhiên khi cô ấy chợt cảm thấy nửa tỉnh nửa mê và vòng tay ôm lấy tôi. Cô ấy tỉnh dậy và buông tay tôi ra. Đúng lúc tôi định hét lên thì cô ấy nuốt khan:
– Là tôi, là Hồng.
– Ôi Chúa ơi, tôi sợ quá.
– Cháu rất muốn đi tiểu, dì ạ, nhưng cháu sợ chó nên không dám ra ngoài. Làm ơn mở cửa cho tôi.
– Ừ, để tôi mở cửa. Đúng lúc đó cô ấy để ý đến chiếc quần của mình, nhanh chóng kéo khóa, cài lại nút và mở cửa cho tôi. Giải quyết xong vấn đề, tôi đi xem bóng đá nhưng vẫn thấy hồi hộp, nghĩ sáng mai sẽ nói chuyện với dì thế nào. Nhưng những gì xảy ra tiếp theo quá bất ngờ đến nỗi tôi thậm chí không thể mơ về nó, mặc dù tất cả chỉ là trong tâm trí tôi.
Lưu ý nhỏ: Dì tôi khoảng tầm 30 tuổi, tôi không biết chính xác nhưng chắc khoảng 33, 34 gì đó. Người ta nói “một cô thì hốc hác, cô thứ hai thì mắt lác”, nhưng đối với dì tôi thì có lẽ là do công việc nên cô có dáng người rất mảnh khảnh, làn da trắng ngần và khuôn mặt trắng trẻo. và mông, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta muốn véo. Hãy ngừng mô tả nó và đi vào vấn đề.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy sau khi ngủ được một lúc (vì thức khuya xem chung kết WC). Sau khi dọn dẹp giường, dì tôi bưng bát bánh tráng lên nói:
– Tôi ra ngoài, đánh răng, rửa mặt rồi vào nhà ăn sáng.
– Ăn xong tôi đánh răng.
– Ừ, ăn súp đi, ở quê là vậy, không thể ăn phở như ở Hà Nội được.
– Không, tôi luôn bỏ bữa sáng trước khi đến trường và hiếm khi ăn phở.
Dì, anh trai và tôi ngồi ăn trong khi bà ngoại chuẩn bị đi chùa (vì hôm đó là ngày rằm). Ăn tối xong, cô xách bát đũa ra giếng rửa, tôi theo cô ra ngoài để tránh tiếng chó gầm gừ. Dì rửa bát còn tôi rửa mặt cạnh dì.
– Buổi sáng ở quê không khí trong lành, khác hẳn Hà Nội.
Dì nói:
– Ừ, nhưng quê mùa bây giờ buồn lắm, thanh niên nào cũng lên thành phố làm việc cả.
– Đúng.
– Lấy cho tôi một xô nước.
– Đúng.
– Có được không dì?
– Ừ, thế là đủ rồi.
Tôi ngồi xuống đối diện dì tôi và dì nói tiếp:
—Đêm qua anh làm tôi sợ chết khiếp. Tôi tưởng anh là kẻ trộm.
Tôi không muốn nhắc lại chuyện tối qua, chỉ vậy thôi, cho đến khi cô ấy đột nhiên nhắc đến chuyện đó và tôi có chút xấu hổ.
—Có phải vậy không dì? Nhưng đừng nói với ai nhé, tôi xấu hổ lắm.
– Không có gì phải xấu hổ cả. Dì mỉm cười nói.
— nhưng cô ấy cũng làm tôi sợ, và tôi hơi ngạc nhiên khi cô ấy đột nhiên dang tay ra và ôm tôi.
– Tôi tưởng Trí muốn ngủ chung giường với tôi, nhưng lúc đó tôi chưa tỉnh hẳn.
Hai chúng tôi im lặng một lúc rồi tôi nói:
– Đáng lẽ tối qua anh không nên đánh thức em dậy.
– Chuyện gì vậy? Cô ấy hỏi, nhìn tôi và mỉm cười.
—Bởi vì tôi cảm thấy rất xấu hổ khi nhìn thấy bạn. Tôi vừa nói vừa quỳ xuống.
– Vậy cậu đã thấy gì?
Tôi sửng sốt trước câu hỏi của cô ấy, tim đập thình thịch, không biết trả lời thế nào nên liều lĩnh.
– À… tôi không biết nữa. Tôi vẫn đang nhìn xuống.
– Hồng có bạn gái chưa?
Tôi ngước mặt lên nhìn dì:
– Ừ, không phải đâu, tôi rất ngại với con gái và hôm qua là lần đầu tiên tôi gặp họ… (tôi vô tình nói gì đó)
– Bạn đang nhìn gì đó? Dì mỉm cười.
– Đây là nơi phụ nữ thuộc về.
Tôi cúi đầu xuống, cả dì và tôi đều không thể nói gì thêm. Một lúc sau, tôi đứng dậy, tựa người vào thành bể nhìn thấy cô ấy đi ra ngoài. Tôi hỏi:
– Bạn đi đâu?
– Cô đi chùa một lát, hôm nay là ngày trăng tròn.
Sau khi cô ấy đi được một lúc, tôi hỏi:
– Không biết dì có biết không?
– Những gì bạn cần biết?
– Đây là chuyện đã xảy ra tối qua.
– Có thể bạn chưa biết, vậy khi nào tôi nên ra Hà Nội?
– Vài ngày nữa thôi dì.
–Vậy ở nhà với bà ngoại chơi mấy ngày rồi lên thôi.
Cô ấy bước vào bếp và tôi lập tức đi theo.
– Đợi em với dì.
– Cậu vẫn sợ chó à?
– Đúng.
– Bạn đang làm gì thế?
– Mẹ bật ấm nước lên và trong nhà không có nước.
– Tôi không dám uống nhiều nước nữa vì sợ tối nay lại buồn.
– Tối nay không có gì phải lo cả, lúc nào cậu muốn đi vệ sinh cứ gọi cho tôi.
– Thật sao vậy dì?
– Đúng. (Dì nói lớn rồi cười)
– Nhưng lên lầu đi, dưới đó nóng lắm, ngồi đây làm gì?
– Tôi đang ngồi đây nói chuyện với dì tôi.
– Nói chuyện và đổ mồ hôi như thế này. (Dì cười)
– Không vấn đề.
– Vậy hãy nói về bất cứ điều gì bạn muốn…
Tôi gãi đầu không biết nói gì nên mạo hiểm:
—Tôi không biết phải nói gì, câu chuyện tối qua cứ quay cuồng trong đầu tôi.
– Chuyện gì đã xảy ra tối qua vậy?
– Vâng, tôi không thể quên từng khoảnh khắc, và tôi đã định làm điều đó, nhưng… (Tôi liều mạng tấn công cô ấy để xem cô ấy làm thế nào)
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt rất nghịch ngợm và hỏi:
– nhưng tại sao?
—Khi bạn hỏi tôi câu hỏi này, tôi thật khó trả lời. (Tôi tấn công mạnh hơn).
Cô mỉm cười hỏi:
——Vậy quyết tâm này là quyết tâm kia, ngươi còn có thể nhịn cái gì nữa?
—Tôi biết, nhưng tôi vẫn hỏi. Lần đầu tiên nhìn thấy nơi đó, tôi cảm thấy toàn thân nóng bừng, tim đập nhanh, trong lòng không khỏi tò mò. (Tôi chơi bài ngửa mặt)
– Vậy tại sao bạn không “cứ” đi tiếp và dừng lại?
Tôi thực sự sốc, không ngờ câu chuyện lại diễn biến nhanh đến vậy. Thế là xong, tôi sẽ làm ngay.
– vì lúc đó tôi phải đi tiểu nhiều lắm (hơi thô lỗ các bạn ạ) sợ các bạn phát hiện ra thì tôi sợ chết mất.
– Thế tối qua cậu không làm gì à?
Tôi sẽ cố gắng trả lời thành thật:
– Ừ, tôi vừa ngửi thấy thôi. (Tôi cúi đầu không dám nhìn mặt cô ấy).
Đột nhiên, dì tôi vỗ nhẹ vào vai tôi một cách đau đớn:
– Quá bẩn!
– Không có bẩn đâu, chỉ có mùi thơm thôi. Hôm qua cậu tắm bằng xà phòng gì mà thơm thế?
– Vậy chúng ta có thể làm gì khác hoặc chỉ ngửi nó thôi?
– Anh còn muốn tôi làm gì nữa? Tôi căng thẳng đến mức suýt tè ra quần.
– Thật sự?
– Vẫn như vậy hay bạn còn muốn tôi làm gì nữa? (Tôi nhìn dì với ánh mắt tò mò và hỏi dì)
Cô không nói gì, quay về phía đống lửa và mỉm cười.
– bạn đang cười gì vậy?
– Vậy nếu tối qua bạn không ở nhà, bạn có dám quan hệ tình dục không?
– “Cái gì”?
—Vẫn giả vờ.
Có lẽ đến đây là hết, nhưng tôi sẽ nói thêm điều này:
– Nếu anh đưa nó cho tôi, anh sẽ đưa nó cho tôi chứ?
– Tôi không biết.
– Tại sao bạn không biết? (Tôi nói với giọng cầu xin)
– Cho đến lúc đó hãy ngoan nhé. Thôi về nhà đi nhóc.
Tôi bối rối không biết phải nói gì nên theo dì về nhà. Nhưng trong thâm tâm tôi chắc chắn rằng nếu tôi làm lại lần nữa thì cô ấy sẽ ổn thôi. Nhưng cho dù có Jinsha, tôi cũng không dám làm ở nhà, vậy phải làm sao?
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.