đáng nhớ
Lúc đó tôi mới mười lăm tuổi, là một thanh niên khỏe mạnh, nghị lực và năng động. Gia đình tôi rất giàu có ở Hội An, Quảng Nam nên mỗi bữa họ cho tôi ăn rất nhiều thịt, cá. Cha tôi là một võ sư, nổi tiếng với tài chữa bệnh nội khoa và bán thuốc đông y trên con phố lớn nhất thị trấn. Cha tôi đã dạy tôi võ thuật từ khi tôi còn nhỏ và cũng dạy tôi y học Trung Hoa, nên đến năm mười lăm tuổi, thể chất của tôi rất khỏe mạnh và đã thuộc lòng quyền anh Thiếu Lâm trung cấp cũng như tất cả các kỹ thuật và kỹ năng võ thuật. và đánh bại Ai đó lớn hơn anh ta mười tuổi vào thời điểm đó. Vì lo học võ hơn là học chữ nên năm mười lăm tuổi tôi chỉ học đến lớp tám và đứng hạng nhì trường Trần Quý Cáp ở Hội An. Bạn bè của tôi sợ tôi. Mọi người đều xu nịnh tôi và dựa vào tôi mỗi khi anh ấy cần tôi chiến đấu với anh ấy. Lúc đó tôi được biết đến với cái tên “Dung Judo”.
Trong kỳ nghỉ hè năm 1974, bố mẹ tôi gửi tôi vào Sài Gòn ở với dì của anh trai mẹ tôi. Dì tôi năm đó đã gần bốn mươi. Chồng của dì tôi, một sĩ quan trong Quân đội Việt Nam Cộng hòa, đã chết cách đây sáu tháng trong trận chiến kinh hoàng ở Bình Long. Cha mẹ tôi nhờ tôi chăm sóc, an ủi dì và chơi với hai đứa con của dì chỉ mới 8 và 4 tuổi. Tôi rất yêu quý các em này vì tôi là con một trong gia đình. Khi các em đến Hội An nghỉ hè cách đây ba năm, tôi đã dẫn em trai ra sông bắt chim, bắt cá. Hơn nữa, lúc đó bé mới được 1 tuổi, rất xinh xắn và vui tính, tôi đã ôm bé suốt ngày. Và dì của tôi rất dễ thương. Cô ấy trông giống hệt mẹ tôi, nhưng trắng hơn và cao hơn. Cô ấy vui vẻ và dù cô ấy ở đâu, nơi đó ngay lập tức trở nên thú vị. Cô và chú trông giống như sự kết hợp hoàn hảo giữa một giáo viên tiểu học xinh đẹp và một người lính vạm vỡ. Nhưng có một điều khiến tôi luôn khó chịu là cô ấy luôn trêu chọc tôi với những cô gái hàng xóm? Rất nhiều cô gái hơn tôi ba, bốn tuổi và đã thích tôi rồi. Nhiều lúc tôi rất giận dì nhưng khi thấy quá đáng, dì sẽ dừng lại ngay và làm hòa bằng cách đưa tôi đi xem phim hoặc đọc cuốn “Dòng sông Mavericks” cho tôi nghe. Mình học không giỏi nên đọc rất chậm! Giọng đọc của cô rất hay, rõ ràng và chậm rãi, tôi nghe đi nghe lại mà không thấy chán. Đôi khi nhìn đôi môi xinh đẹp đỏ tươi không tô son của dì, trong lòng tôi có một cảm giác lạ lùng. Tôi không hiểu tại sao! Tôi thường nằm trên nền gạch mát mẻ giữa nhà, ôm eo dì và nghe dì kể chuyện. Mùi hương trên cơ thể dì và hương bồ đề vương trên tóc khiến tôi vui sướng đến mức nằm xuống ngủ thiếp đi nhiều lần mà không hề hay biết. Thật yên bình làm sao! Chú tôi là một người lính tài năng. Ông đã chiến đấu chống giặc ở cả bốn vùng chiến thuật, đồng thời còn là sĩ quan huấn luyện judo và phỉ báng cho Sư đoàn Nhảy dù huy hoàng một thời. Chú tôi rất thân với bố và quý mến tôi vì chú biết tôi cũng yêu võ thuật như họ. Tôi đã học được nhiều động tác và phương pháp huấn luyện Judo từ chú tôi, bao gồm cả đòn quét chân Oguri, động tác xoay người Tucao, v.v. mà tôi rất quen thuộc. Ngày chú tôi hy sinh trong trận chiến, tôi mất hồn và khóc suốt vì nhớ chú. Tôi thấy thương cho dì tôi vì dì còn quá trẻ để bị bỏ rơi thành góa phụ như thế này. Bố mẹ tôi vào Nam đưa thi hài chú tôi về Nha Trang an táng vì chú thường nói đùa rằng muốn được yên nghỉ ở quê hương. Tôi nghe bố mẹ kể rằng lúc đó dì tôi buồn bã, không còn vui vẻ như trước nữa, dù bên cạnh luôn có hai đứa trẻ vô tư chơi đùa nhưng các cháu vẫn không hiểu rằng đây là sự kiện lớn nhất trong cuộc đời các cháu. sự mất mát. Kỳ nghỉ hè này tôi nhất định phải đi thăm dì và hai người họ hàng nhỏ của mình để an ủi họ phải không?
Mùa hè ở Sài Gòn thật khó chịu. Trời nóng và buồn, không giống như Hội An, nơi bạn vẫn có thể thở được vì gần biển. Tôi đi xe ba bánh có động cơ đến phố Trường Minh Giang và đi vào một con hẻm gần Đại học Phồn Tinh. Tôi đã rời học kỳ này mà không thông báo cho dì và gia đình. Tôi tương đối quen thuộc với đường sá ở Sài Gòn vì tôi đã đến đó cách đây vài năm. Con đường cụt ấy cũng có những ổ gà lởm chởm đầy nước sau một trận mưa rào bất chợt. Chiếc xe ba bánh cơ khí gầm rú, ném tôi lên xuống, muốn văng ra khỏi xe. Đến nơi, tôi xuống xe trả tiền rồi đứng trước cánh cửa sắt rỉ sét bấm chuông. Tiểu Hải chạy ra ngoài.
“Anh đang hỏi ai thế?
Anh ấy không nhận ra tôi vì anh ấy đã không gặp tôi hơn ba năm rồi. Tôi cười.
“Anh Dong Hae. Mẹ có nhà không?
Hải nghi ngờ nhìn tôi một lúc rồi hét lên rồi chạy vào nhà. Một lúc sau, anh bước ra cùng một người phụ nữ đang bế em bé. À, dì tôi đến rồi. Dù đã lâu không gặp nhưng tôi vẫn không thể quên được dáng người cao ráo của cô ấy. Cô có làn da trắng và mái tóc dài ngang vai. Dù đã già nhưng cô vẫn xinh đẹp như thiếu nữ. Nhưng nụ cười quen thuộc nơi khóe miệng đã không còn, thay vào đó là ánh mắt buồn bã, xa cách đến thấu lòng. Nhưng khi nhìn thấy tôi, cô ấy cũng mỉm cười. Cô bế đứa trẻ trên tay và mở cửa.
“Cậu bé dũng cảm! Tại sao cậu không nói trước với tôi?
Tôi mở cửa bước vào, ôm chặt dì. Lúc này cô ấy chỉ đứng ngang cằm tôi, không giống như ba năm trước tôi chỉ cao ngang tầm mắt cô ấy. Dì ôm tôi vào lòng. Bộ ngực dày và mềm áp sát vào bụng tạo cảm giác hồi hộp. Tôi ngửi thấy mùi thơm quen thuộc trên tóc dì. Tôi nhớ mùi này quá. Hương thơm nhẹ nhàng gợi lại nhiều kỷ niệm xưa. Dì chợt đẩy tôi sang một bên, đứng đó nhìn tôi từ trên xuống dưới.
“Con lớn nhanh quá Dũng. Bây giờ con cao bằng chú rồi.”
Dì vừa nhắc đến chú thì đột nhiên dừng lại. Tôi biết mẹ nhớ chú Duẩn, dù chú đã mất đã lâu. Tôi nói nhanh.
“Dì ơi, mẹ cháu đã chuẩn bị sẵn quà cho dì và các con rồi.”
Tôi đã mang rất nhiều sản phẩm của miền Trung về nhà mẹ. Maltose, đường phèn Quảng Đông, chè Huế, dầu hào Lan Cơ,.. Phòng khách nhỏ chứa đầy đồ chơi thủ công của hai đứa trẻ. Nhìn hai đứa trẻ bận rộn mỉm cười vui vẻ, tôi liếc nhìn cô tôi, chợt phát hiện ra cô đang nhìn tôi chăm chú. Khi cô ấy thấy tôi bắt gặp cô ấy đang nhìn trộm, cô ấy cúi đầu xuống. Sau này tôi mới biết vì tôi cao bằng chú và đã lâu không có đàn ông trong nhà nên mỗi khi chú về nghỉ hè, sự có mặt của tôi sẽ khiến dì nhớ về quá khứ. Tôi hỏi.
“Sao vậy dì? Mặt dì bẩn quá à?
Dì phá lên cười.
“Đúng, rất bẩn, rất xấu. Giống như Lệnh Hồ Xung.
Tôi đỏ mặt. Mỗi khi dì nhắc đến Linh Hồ Xung, tôi lại nổi cáu vì cô gái hàng xóm hơn tôi hai bậc có biệt danh là Doanh Doanh. Cô gái này thường đến nhà tìm tôi với lý do mua cam thảo nhưng tôi cứ tránh mặt. Nhưng lúc này tôi không còn giận dì nữa mà chỉ cười.
“Haha, tôi mới nhắc nhở anh, con gái Doanh Doanh tháng trước lấy chồng, anh ấy ở nhà khóc với bố mẹ, người nhà cô ấy gả cô ấy cho một ông già người Hoa bên kia đường.
Dì cũng cười.
“Đó là vì anh ấy yêu em.”
Khi đến đây tôi cảm thấy rất cô đơn vì trước đây tôi chưa hề yêu ai cả. Đôi khi không hiểu sao các cô gái cứ gửi thơ, quà cho tôi nhưng tôi vẫn thờ ơ, bất động. Nhiều cô gái phải thừa nhận mình đẹp chẳng kém các nữ chính trong phim Trung Quốc? Ví dụ như Tiêu Thanh, con gái của một ông bố già gốc Hoa, cưới Doanh Doanh, một cô con gái nhỏ. Đôi khi tôi tự hỏi tại sao tôi không thích ai cả. Khi tôi cố hình dung trong đầu khuôn mặt của một cô gái có thể sánh bước bên nhau dọc sông Thu Bồn, kỳ lạ thay, khuôn mặt của dì tôi lại hiện ra rõ ràng. Tôi chợt ngậm miệng lại.
“Nhưng con chỉ yêu dì thôi, dì ơi!”
Tôi nói mà không suy nghĩ. Tôi không biết điều gì đã khiến tôi nói như vậy. Chúng tôi im lặng và không nói gì thêm. Rồi cô ấy nhìn tôi dịu dàng và nói.
“Mẹ biết con yêu mẹ như mẹ. Mẹ cũng yêu con nhiều lắm.
Dì bước tới và ôm mặt tôi bằng đôi bàn tay lạnh giá. Những ngón tay nhỏ nhắn mảnh khảnh của anh vuốt tóc trước trán tôi, hôn nhẹ lên trán tôi rồi đứng dậy.
“Vào thay quần áo đi. Thế tối nay dì dẫn con đi ăn đầu cá đen bọc bánh tráng. Ngon lắm, nhanh lên, vì sẽ lâu lắm đấy.”
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.