Tôi sinh ra và lớn lên ở một thành phố biển. Trường cấp 3 không chỉ dạy bạn chăm chỉ học tập và thi đại học mà còn dạy bạn cách phấn đấu hết mình để không bị người khác bắt nạt.
Tôi cũng vậy, hồi đó lớp tôi có 45 mạng, và tôi có 25 mạng khi vào đại học ở Hà Nội…
Năm 2005 một cuộc sống mới bắt đầu.
Vào Hà Nội nội trú thật sự rất vui. Năm đầu tiên tôi học rất giỏi, tất cả các môn đều được 7,0.
Nhưng đến cuối năm thứ hai, mọi chuyện đã khác. Giống như bao bạn trẻ cùng tuổi, tôi lao vào game, làm việc thâu đêm, ngủ ngày đêm.
Lúc đó tôi đang chơi Thiên Long Bát Bộ (server Chính Dương Thụ), còn đang là sinh viên, để kiếm tiền nhóm chúng tôi quen nhau và chơi với nhau như anh em, từ già đến trẻ. có một người trong nhóm tên là anh Đức, ý tôi là, anh ấy được gọi là chú vì chắc anh lớn hơn ông già tôi, chơi game như đập phá đồ đạc, rồi tối đi làm về là về nhà. , đăng nhập vào game rồi ngồi xem.
Bạn có trách nhiệm giúp tôi nâng cấp và tôi sẽ xử lý đá quý và vật phẩm…
Nhiệm vụ của tôi là nhận tiền từ Đức gửi về để mua đá quý, vật phẩm cho nhân vật…
Và câu chuyện bắt đầu từ đó.
Anh gửi về rất nhiều tiền, nhưng mỗi lần không nhiều (tôi nghĩ anh sợ vợ không dám gửi hết), nên tôi phải đến ngân hàng giao dịch rất nhiều…
Từ đó trở đi, tôi trở thành khách quen của phòng giao dịch ngân hàng đó và quen cô ấy…
Lúc đầu tôi chọn ngồi ở quầy của cô vì cô rất xinh, rất cao, cao khoảng 1m65, còn người đi guốc đi cạnh tôi chắc cũng cao tầm đó…
Kể từ đó tôi đã có được số điện thoại và số Yahoo của cô ấy.
Câu chuyện bắt đầu:
Tôi cứ chơi game vào ban đêm và phớt lờ mọi thứ xung quanh. Đến năm thứ ba, tôi có bạn gái…
May mắn thay, bạn gái của tôi không phải như tôi nghĩ đâu các bạn ạ, chuyện này tôi sẽ kể sau…
Một ngày nọ vào giữa năm cuối đại học của tôi…
Cô ấy bất ngờ nhắn tin cho tôi trên Yahoo khi tôi đang chơi game…
– Gần đây tôi không đến ngân hàng phải không? – Không, chú tôi gần đây không gửi tiền cho tôi. – Anh cho em ngủ, anh lười nằm nhắn tin, em cũng thức khuya… – Anh chơi game, haha, anh là sinh viên, anh thức khuya và ngủ suốt ngày nên chồng em cũng vậy không ghen đâu, đúng không… – Ừ, sao chúng ta không ngủ chung rồi ghen này này…
Bằng cách này, tối nào tôi và chị cũng nói chuyện với nhau qua Yahoo, còn ban ngày tôi cũng nói chuyện với người yêu như thường lệ…
Bây giờ tôi sẽ bỏ qua vấn đề người yêu, nếu không bạn sẽ nói điều này thật vô lý.
Tôi có một giải pháp, tôi sẽ nói với bạn sau! nói với tôi sau…
Rồi một ngày cô ấy nhắn tin cho tôi và nói rằng cô ấy buồn vì chồng cô ấy là chủ thầu xây dựng và một người khác và cô ấy đã đưa bọn trẻ về nhà…
Tôi an ủi cô ấy và cố gắng nói chuyện với cô ấy để xoa dịu nỗi buồn, nhưng cô ấy đột nhiên gọi điện và bắt đầu khóc. Tôi im lặng và nghe cô ấy khóc. Khoảng ba bốn phút sau, cô ấy ngừng khóc rồi lại nhắn tin.
Chiều mai cô ấy rủ tôi đi uống bia và tôi đã đồng ý hehe…
Chiều hôm sau, cô ấy hẹn gặp tôi ở tầng hầm nhà Lê Duẩn (ai ở Hà Nội cũng biết, điều đó vẫn buồn cười).
Tôi đến trước để tìm bàn và cố gắng chọn một góc khuất của khu vực ngồi trên sàn (tôi đã tính toán hết rồi).
Cô ấy đến và bước vào cửa hàng và thay vì bộ đồng phục ngân hàng xấu xí, cô ấy mặc một chiếc váy xòe màu đen với áo ren quanh cổ và cô ấy rất cao nên khi nhìn thấy cô ấy, tôi chỉ biết há hốc mồm…
–Tướng quân, ngài vẫn chưa thấy tôi à? Nhưng miệng của bạn có mở như thế này không? – Toàn nhìn thấy cô ấy trong bộ đồng phục, nhưng chủ yếu nhìn thấy cô ấy khi cô ấy ngồi chứ chưa bao giờ nhìn thấy khi cô ấy đứng… – Thôi đi anh, em đi lấy nước mà anh không nhìn em (nó). hóa ra cô ấy bắt gặp tôi lén nhìn mông bạn nhiều lắm) – Tôi không nhìn… – Không phủ nhận, nhưng sao bạn lại ngồi đây, mặc đồng phục ngắn khóa kéo thì ngồi thế nào? ——Anh thích thoải mái dựa vào em nên em chọn bên này. Anh có thích dựa vào em không? Bắt chéo chân)… – Gọi đồ ăn… – À, tôi không biết gọi món gì, tôi không bao giờ ăn ở những nơi này, tôi chỉ đi đến quán bia… – Tôi để việc đó cho bạn.
Gọi món xong cô gọi liền mấy món (mình mượn bạn cùng phòng trước khi đi để tỏ ra tự tin nên cũng không quá phức tạp).
Cô ấy còn gọi thêm một chai rượu nữa…
– Tôi có thể uống nó được không? Tôi chỉ thích uống thứ này thôi, nhẹ nhàng và dễ chịu… – Anh không sao đâu vì tôi không giỏi uống rượu, tôi say và không kiềm chế được bản thân… – Cùng xem cảm giác không kiềm chế được bản thân là như thế nào ..
Hai chị em đang ngồi ăn uống trò chuyện đủ thứ trên trời thì bỗng dưng chị kêu mỏi lưng quá. thì tôi không biết galang là gì).
Cô ấy chuyển đến chỗ tôi đang ngồi, khi kể cho gia đình nghe thì câu chuyện bắt đầu buồn hơn. Cô ấy lấy chiếc Nokia N72 (lúc đó khá VIP) cho tôi xem ảnh gia đình, ảnh chồng, ảnh con…
Chồng cô ấy trông rất đẹp trai và cao hơn tôi vì anh ấy cao hơn cô ấy rất nhiều, khoảng 78-80 mét…
Mình thấy buồn vì cuộc sống bận rộn sau khi đi làm của mình đó mọi người (nhân tiện các bạn cũng nên lưu ý đừng vì công việc mà bỏ bê gia đình nhé.)
Tôi uống thêm một lon coca nữa và cần đi tiểu nên tôi bảo cô ấy đợi rồi chạy vào phòng tắm thì thấy cô ấy đang khóc…
Theo bản năng, tôi dừng lại ngồi đối diện với cô ấy và ngồi cạnh cô ấy…
– Đã bao lâu rồi? —Hai năm địa ngục, buồn bã như mẹ, đi làm, về nhà đón con, chăm con, đêm nằm một mình trong giá lạnh…
Tôi nắm tay cô ấy…
– Mọi chuyện sẽ ổn thôi, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ nguôi ngoai (câu an ủi cổ điển) – Bạn định làm gì đây? – Anh ấy chưa ly hôn, anh ấy là thành viên trong gia đình, là con nuôi của chị gái tôi.
Sau đó cô ấy lại khóc và mascara của cô ấy bị nhòe và tôi đã kéo cô ấy lại và hôn cô ấy!
– Về nhà đi, em mệt rồi, em đã bỏ anh khi môi chúng ta chạm nhau…
Ừ, về nhà đi, tôi sẽ gọi điện và trả tiền…
– Không, tôi trả, tôi không có tiền, tôi với chị cứ cãi nhau rồi lại gần gũi với tôi…
Rượu và hơi thở khiến không khí trở nên nóng nực dù đã bật điều hòa và cửa hàng vắng tanh…
Cuối cùng, cô ấy đã trả tiền.
– Bây giờ vẫn còn sớm, cậu có muốn về sớm không? – Ừm mình ra quán cà phê mẹ sẽ đón và cho ăn và mình nhắn với mẹ là hôm nay mình sẽ về muộn và cậu biết mình có thể ngồi ở đâu… – Thôi nào, mình biết một cái đó. đẹp nhưng hơi xa, hoặc bạn có thể đỗ xe máy ở công viên Thống Nhất và tôi sẽ đưa bạn đến đó.
Sau đó mình ra công viên đậu xe đây. Hehehe.
Tôi ngồi trên lưng cô ấy và cô ấy ngồi nhẹ nhàng phía sau tôi, cô ấy mặc váy xòe và không cần phải ngồi nghiêng, tôi vẫn thấy cô ấy phòng thủ chắc chắn nhưng không khoanh tay trước ngực như những người khác tiến về phía trước.
Tôi đi vòng quanh Tôn Đức Thắng rồi ra phố Thanh Niên, dọc đường tôi cứ nói về quán này quán kia, họ hát lãng mạn, vui tươi đến mức nào, khiến cô luôn ngạc nhiên vì hình như cô rất ít khi đến đó. Bảo tàng và những thứ tương tự…
Khoảng 20 phút, tôi và chị dừng lại ở đường Yên Phụ ở Cổ Ngư, quán cà phê nằm trên tầng 5 của một khu chung cư cũ, cầu thang đi lên khá lắt léo và hẹp…
– Anh sẽ để em đi sau… – Đừng lo, để anh đi trước, anh muốn đi dạo và anh sẽ giúp em nếu em ngã, anh mặc váy ngắn nhưng anh sẽ giúp em. luôn cảnh giác và cảm thấy an toàn…
Hóa ra cô ấy mặc quần culottes, bên trong quần ngắn, cùng màu đen nên tôi không biết…
Đường vào T5 quanh co, đi qua hàng loạt nhà người khác, mỗi lần đến tôi thường tò mò nhìn nhà họ. một số vấn đề…
Sau đó vào T5, một không gian mở với các bàn cách nhau. Nhìn ra Hồ Tây…
Không có khách hàng khi chúng tôi đến và các nhân viên vẫn đang đuổi ruồi.
Gió thổi rất lạnh và chỉ phát ra một âm thanh…
– Wow, ngầu quá, view đẹp quá… – Chưa hết đâu, cậu uống gì thế?
Sau khi tôi và chị gọi món xong, tôi bất ngờ nắm tay chị dẫn lên cầu thang. sự bành trướng.
Đây là điểm cao nhất của nhà hàng, từ hướng Tây bạn có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh, nhìn ra trung tâm hồ và đường chân trời. T6 không có bàn như thường lệ, chỉ có 4 dãy bàn xếp 4 góc, có ghế cao để ngồi như quầy bar. Tôi dẫn cô ấy đến góc xa nhất và ngồi xuống…
Lúc đó đã là cuối hè, khi tôi và chị gái đến nơi thì trời đã tối hẳn…
–Lãng mạn quá. Lâu rồi tôi không ngắm hoàng hôn. Bạn có thường đưa con gái đến đây không? Ai biết một góc như vậy? – Không, tôi hay ngồi đây với bạn thân, nhà bạn ở Dương Quang Hàm. Bạn có thích quán này không? –Ừm, yên tĩnh, lãng mạn, đúng tâm trạng của anh, em thật tốt bụng…
Cô nhân viên mang đồ uống đến và cô nhấp một ngụm sinh tố việt quất…
– Wow, đồ uống chán quá và hơi chua… – Cái gì cũng có ưu nhược điểm mà buồn hay nhớ nhà thì tìm đến đây…
Tôi nắm tay cô ấy và nhìn đi chỗ khác. Cô ấy chống cự một chút và cố gắng rút tay lại, nhưng tôi không cho phép, nên cô ấy chống cự…
– N có người yêu chưa? Tôi im lặng, như một sự đồng tình, vì tôi không muốn lừa dối cô ấy… – Sao anh lại nắm tay cô gái kia? Bạn có cảm thấy tội lỗi không? – Em đã khóc một chút… – Anh và em đang ngồi đây, đây là một không gian khác, một cuộc sống khác, một cuộc sống tự lập anh muốn nghe em nói, em muốn ngồi lặng lẽ và thở cùng em!
Cô ấy tựa đầu vào vai tôi!
– Anh già, hơn em 7 tuổi, N, anh có chồng, có con, chúng ta không thể là nhau, con cái…
Tôi ôm cô ấy và ngửi tóc cô ấy, mùi thơm quá. Tôi ôm cô ấy thật chặt và cô ấy đã khóc. Tôi ôm cô ấy như thế cả tiếng đồng hồ và kể cho cô ấy nghe những câu chuyện về bản thân và cuộc đời tôi. Không khóc, cô ấy trở nên thông minh hơn và cười trước những câu chuyện của tôi…
– Ở bên anh vui lắm, em cười suốt.
Tôi hôn cô ấy, lần này tôi hôn thật sự, môi tôi áp chặt vào môi cô ấy, như sợ mất đi một tình yêu ngọt ngào, cô ấy cũng làm như vậy, cô ấy mút lấy môi tôi…
– Thôi, hôm nay thế thôi, cậu đã đi quá xa rồi!
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.