Du hành xuyên thời gian và không gian vào câu chuyện của Doremon

phần 1

Xin chào mọi người, tôi là một nhà khoa học và bây giờ tôi sẽ trở thành Nobita 15 tuổi trong câu chuyện mà mọi người đã đọc ít nhất một lần và tôi đang đọc câu chuyện này. Sét đánh làm tôi bất tỉnh. Đang lúc tôi đang bối rối chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì tôi nghe thấy một tiếng kêu rất quen thuộc…


– Nobita vẫn chưa dậy và sắp muộn học rồi…

Mỗi lần nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc trong phim Doremon, tôi sẽ chợt tỉnh giấc, xung quanh là những cảnh tượng rất lạ, một cuốn lịch hoàn toàn viết bằng tiếng Nhật và điều đặc biệt làm tôi ngạc nhiên là một chú mèo máy màu xanh xuất hiện để thu dọn hành lý của tôi. ..

—Nobita, sao cậu còn đứng đó thế?

Bị gọi là Nobita khiến tôi hoảng sợ. Tôi chạy vào phòng tắm và nhìn vào gương, tôi rất ngạc nhiên. Đây chính là thân hình của Nobita trong truyện. Ngoài đời tôi rất khác biệt nhưng lại có tính cách rất tốt và sau này kết hôn với người đẹp Hứa Ka…

– Nobita đi ăn rồi đi học… – Ừ, tôi sẽ ra ngoài ăn ngay…

Tôi nhanh chóng ăn xong chiếc bánh sandwich và chạy ra cửa định rời đi thì Doremon gọi tôi lại…

– Nobita, cậu quên kính rồi…

Nói đến chuyện đó, tôi chỉ…

Nhân tiện, Nobita bị cận thị khá nghiêm trọng, nếu không đeo kính thì cậu ấy không thể nhìn thấy. Nhưng tôi phải thừa nhận rằng Nobita quả thực bị cận thị, nhưng có thể bắn được súng như vậy thì thật tuyệt. Ừ, ngoài đời mình không bị cận thị nên đeo cho phù hợp với Nobita cũng không sao đâu…

– Cảm ơn, tôi đi đây…

Tôi chạy ra khỏi nhà, chuẩn bị rời đi thì phát hiện ra rằng mặc dù hình dáng của Nobita đã đến tuổi dậy thì nhưng cậu ấy vẫn có chiều cao khá ổn, còn tôi ở bên ngoài vẫn tương đối cao. Tôi nhìn lại và thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp mặc đồng phục sinh nhật…

– Chào Nobita, sao hôm nay cậu đi học sớm thế… – Chào Shizuka, có khi cậu phải đi học sớm, ngày mai cậu có thể về muộn được không… – Chào, cậu thật tốt khi làm điều này…

Khi chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện thì có thêm hai giọng nói nữa vang lên…

– Chào Nobita, sao hôm nay các bạn đi học sớm thế… – Chào hai bạn chaen xeko, sao các bạn không đến trường sớm hơn để tránh bị thầy mắng… – Nobita, các bạn làm bài tập xong chưa?

Khi tôi nghe điều này, tôi đã bị sốc. Chỉ mới chưa đầy một giờ tôi đã được dịch chuyển vào câu chuyện. Làm sao tôi biết rằng tôi vẫn còn bài tập phải làm? ? Tôi lập tức xem lại ký ức của Nobita ngay khi bước vào lớp, tôi đang bận làm bài tập và không để ý rằng cả lớp đang nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ. …

Đọc tiếp  Vợ yêu lớn cocks - phần 1

– Xin chào mọi người, hôm nay tôi sẽ kiểm tra bài tập hôm qua tôi giao cho các bạn…

Tôi nhắc đến từng cái một và kiểm tra một hồi thì thấy thầy gọi tôi đến hỏi…

—Nobita, sao hôm nay cậu làm bài tập giáo viên giao tốt thế?

Ồ, tôi đã làm quá sức rồi, những bài tập đó khó với Nobita nhưng lại dễ với tôi.

– Thầy ơi, chắc chắn cậu ấy đã mượn bài của Dexi để làm việc này, vậy thì sao… – Lúc đầu em cũng nghĩ vậy, nhưng khi so sánh hai bạn thì Nobita và Dexi đã làm một điều gì đó khác so với lần trước. tới chỗ Dekhi, nhưng Dekhi chưa kịp làm xong thì Nobita đã làm ra thành quả rồi…

Khi giáo viên nói rằng cả lớp đột nhiên nhìn tôi như thế này, đây chắc chắn không phải là Nobita thường ngày của tôi, và tôi cũng không biết giải thích thế nào nên thầy nói…

– Bây giờ chúng ta hãy quên chuyện này đi và bắt đầu bài học mới khi Chaien và Xeko quàng tay qua vai tôi và nói… – Này Nobita, cậu cho Đôrêmon làm bài tập à? Bài hát này làm mình nhớ đến Nobita và Đôrêmon nên mình nói… – Ừ, đúng rồi, có lẽ hôm qua Đôrêmon đã làm cho mình mà không nói với mình… – Chắc thế, Nobita, sao hôm nay Nobita giỏi thế nhỉ…

Tôi im lặng một lúc thì thấy một nhóm học sinh cấp 3 chặn đường chúng tôi, xeko có vẻ cảnh giác với họ…

– Chai En thật sự không ngờ chúng tới nhanh thế, giờ phải làm sao đây… – Nobita, cậu và xuka đi đi, xeko chắn đường… – Sao hai cậu lại nói cái gì đó tôi không biết ? Tôi cạn lời. Tôi không hiểu. Ba người ngạc nhiên nhìn tôi… – Cậu quên hôm qua rồi à Nobita…

Tôi rất sốc và ngay lập tức xem lại ký ức của Nobita, hóa ra hôm qua Nobita và Shuka đã bị họ chặn lại khi đi học về. Họ trêu chọc Shuka vì muốn bảo vệ Shuka nên đã ra ngoài đánh nhau, nhưng họ không làm vậy. t. và những đứa trẻ khác trong lớp đã cứu tôi, nếu không khi tôi đang nghĩ về chiếc thắt lưng, cả nhóm quay về phía Chain và Xie Ke và đứng trước mặt tôi, còn Xuka thì nắm tay tôi ở phía sau. …

Đọc tiếp  Vợ là cô giáo - Phần 1

– Nobita Suka, hai người đi nhanh lên, chúng ta… – Đi nhanh lên…

Xuka kéo tôi ra phía sau và khi chúng tôi bước đi, Chain và Xie Ke ở phía trước cũng bị đánh rất nặng. Chưa kể còn đánh bạn bè nữa mà bây giờ đang ở trong cơ thể Nobita, tôi bối rối không biết phải làm sao nên bọn họ tới đây.

– Cô gái xinh đẹp, hãy đến với chúng tôi, lũ rác rưởi này không thể bảo vệ được cô đâu…

Suka bị anh chàng kéo ra, vùng vẫy muốn trốn thoát nhưng bị anh chàng tóm lấy tay…

—Nếu cậu đi theo tôi, bạn của cậu sẽ được thả ra an toàn.

Suka đang định đuổi kịp gã thì tôi vừa nhảy lên đá gã đó bay đi rất xa… Giờ tôi đã làm chủ được cơ thể này.

– Hôm nay bạn đã đạt được số của mình rồi…

Tôi tung ra một cú đá 720 độ và giết chết cả ba người họ, nhưng trước khi họ kịp di chuyển, tôi đã hất họ xuống đất và để nhóm người đang chiến đấu với Zion và Zeke, Không chỉ họ, mà còn cả Zion Zeke và Suka choáng váng. , anh chàng lại đá tôi 180 độ nữa, tôi quay lại chỗ viên đạn bắn ra thì ra là Đôrêmon đeo súng hơi…

– Nobita, các cậu không sao đâu, các cậu đều chạy mất rồi… – Đôrêmon, sao cậu ở đây lâu thế… – Xin lỗi, mình phải quay về tương lai để lấy bảo bối của ngày hôm qua đi kiểm tra định kỳ nên Tôi đến muộn, bạn vẫn ở đây chứ?

Tôi quay lại và thấy Chain và Zeke có vẻ tức giận nên tôi nắm lấy tay Xuka và bỏ chạy, để lại họ bối rối…

– Này Đôrêmon, cậu có thấy vừa rồi Nobita đang làm gì không… – Mình thấy rồi, cậu ấy làm mình bất ngờ và bắt mình đứng yên tại chỗ như Đôrêmon đã nói… – Không chỉ vậy, sáng ra Nobita cũng làm xong tất cả bài tập về nhà mà giáo viên giao cho anh ấy tôi đã hoàn thành nó trong 5 phút, nhưng tôi không thể làm được nữa. Võ thuật, còn đánh bại bọn dối trá đen đủi, bạn thấy đấy, hôm qua cậu ấy bị chúng đánh, chỉ có Nobita mượn bảo bối của bạn mà thôi… – Thực ra hôm qua Nobita đã hỏi tôi về việc giúp đỡ bảo bối của Nobita. Ta biết võ công để bảo vệ Xu Ka, nhưng ta đã nói sau này sẽ không có bảo bối như vậy, cũng không có nơi nào cho ngươi mượn… – Có lẽ Nobita sẽ lấy tủ điện thoại, nếu… – Đúng vậy . Hôm qua tất cả các em bé của tôi đều được sửa chữa thường xuyên, nhưng làm sao cậu ấy có thể làm được… – Nhưng làm sao Nobita có thể biết Taekwondo, những kỹ năng đó chỉ có những người đã tập luyện hơn 10 năm mới có thể thực hiện được, còn cậu ấy thì tôi chưa bao giờ học võ. … – Tôi không nhịn được mà hỏi Nobita chuyện này… – Nói thật là nếu tôi bắt nạt Nobita lần nữa thì tôi không thể bắt nạt những kẻ đó trước đây được. Mạnh đấy, nhưng Nobita đã đánh ngã một số đứa xuống đất, có đứa còn ngất đi, đáng sợ quá… – Tôi không thể tin vào mắt mình, nhưng sau hôm nay Nobita cũng sẽ như những đứa khác. Bây giờ hãy đi tìm Nobita, tôi muốn cậu đi tìm về nhà đi. Tôi nắm tay Xu Ka đi dọc nơi mà Nobita đã từng đến… – Nobita, sao hôm nay cậu khác quá, như thể cậu là một người khác vậy. Làm tất cả những bài tập về nhà khó khăn, câu hỏi đặt ra là bạn biết cách chiến đấu với những kẻ đó, bạn là Nobita hay bạn đã che giấu tài năng của mình trước đây…

Đọc tiếp  Phở - Phần 1

Tôi không biết phải giải thích những gì Shizuka vừa nói, nếu tôi kiềm chế bản thân thì tôi đã không xấu hổ như vậy, nhưng tính cách của tôi là như thế này. Tôi ghét việc bắt nạt kẻ yếu bằng sức mạnh. ..

– Tất nhiên tôi vẫn là Nobita, người bạn vụng về của bạn, nhưng đây là con người khác mà tôi vừa mới mở ra… – Hi hi tôi tin bạn vẫn là bạn Nobita của tôi… – Ừ, về nhà sớm thôi, về nhà thôi, Shizuka Vừa về đến nhà, tôi liền chạy lên phòng và thấy Đôrêmon đang ngồi đó… – Nobita, cậu hãy giải thích chuyện xảy ra lúc chiều, tại sao cậu lại biết võ thuật? Tôi không biết trả lời thế nào nên giả vờ ngất đi, một lúc sau tôi giả vờ như không nhớ gì. , nhưng sao về nhà lại không nhớ ra… – Cậu còn nhớ chuyện xảy ra hồi chiều không, Nobita… – Tại sao Đôrêmon, cậu nói tôi không hiểu… – Được rồi, không có gì đâu…. ..

Tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi chắc chắn rằng Đôrêmon đã tin tôi và không nói gì, nếu không bây giờ tôi không biết phải nói gì với bố mẹ, chắc tôi sẽ rất khó xử. Trong cơ thể tôi hôm nay là một kẻ yếu đuối ngay từ đầu đã đánh tan nát một nhóm côn đồ, ai có thể tin được rằng tôi phải từ từ thích nghi với cuộc sống kiểu này mới có thể tránh được. …

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận