Đụ Vợ Thầy – Phần 1

phần 1
Website đã được chuyển sang tên miền mới: tuyensextv.me Nếu bạn muốn gửi truyện thì chỉ cần gửi qua email. [email protected] Xin vui lòng!

Hiện nay việc đổi giới tính lấy điểm rất phổ biến. Điều tương tự cũng xảy ra ở trường đại học tôi theo học.


Bình thường chuyện này xảy ra với con gái nhưng tôi là nam sinh và không ngờ mình lại rơi vào tình huống trớ trêu như vậy.

Tuy nhiên, các cô gái hơi bất lợi nhưng đối với bản thân tôi, tôi không thể hạnh phúc hơn. Câu chuyện của tôi bắt đầu như thế này:

Khi mới vào trường, em là học sinh gương mẫu, tham gia đầy đủ các hoạt động tập thể và học giỏi. Tuy nhiên, chỉ trong vòng hai năm, tôi dần suy sụp vì môi trường bên ngoài.

Lớp học của tôi thưa thớt dần và đến cuối năm thứ hai, tôi vẫn còn nợ vài lớp. Không phải là tôi không học được lớp mà là tôi nợ quá nhiều lớp.

Thầy dạy tôi chỉ hơn tôi 8 tuổi, hình như là người khó gần nhất trong khoa, mới lấy vợ nhưng lại cực kỳ khó hòa đồng.

Cuối học kỳ, tôi mang một số quà đến nhà anh để tích điểm. Mọi chuyện bắt đầu xảy ra. Tôi được chào đón không chỉ bởi giáo viên mà còn bởi vợ ông.

Thoạt nhìn, anh ta rất lịch sự và chào đón anh ta một cách thích hợp. Trò chuyện một lúc, tôi được biết vợ thầy là nhân viên kế toán của một công ty gần trường tôi. Thầy tôi tên Vinh và vợ thầy tên Hoa, nghe tên hai vợ chồng rất hòa âm và có vần.

Đi sâu vào câu chuyện này, tôi cũng muốn hỏi:

– Tôi thông cảm, dạo này tôi bận quá nên còn nợ một số môn, để xem có thể giúp được gì cho bạn nhé!

– Nếu có vấn đề sao không nói trước với tôi?

– Anh cũng muốn gặp em nhưng bận quá không có cơ hội gặp em, anh thông cảm nhé!

– Nhưng tình huống này đã được các thầy cô và bộ phận đào tạo xem xét và tôi sẽ cố gắng giúp đỡ nhưng tôi không thể hứa trước được điều gì.

Nhìn thái độ lịch sự của anh mà tôi tức giận. Trò chuyện một lúc, tôi gói quà rồi rời đi. Không ngờ anh ấy lại từ chối và đẩy thẳng túi quà về phía tôi.

Thái độ độc đoán như vậy thật không thể chịu nổi. Tôi đã phải xin lỗi và lấy lại món quà. Đêm đó tôi gọi cho trưởng khoa.

Không ngờ không phải anh từ chối giúp đỡ mà là anh đã làm tôi thất vọng. Tôi về nhà với tâm trạng rất buồn.

Cuối cùng tôi đã tìm ra cách để trả thù cô giáo này. Tuy nhiên, con đường còn dài và Chúa không sẵn lòng giúp đỡ con người.

Làm nhân viên phục vụ trong một nhà hàng. Nhà hàng cũng khá sang trọng nên tiền boa của tôi cũng hợp lý. Thật bất ngờ, một đêm nọ, tôi được gọi phục vụ một bàn chỉ có khách nữ.

Khi đến đó đưa thực đơn thì tôi mới biết đó là vợ thầy, tên Vinh, ngày tôi đến không nhìn rõ nhưng hôm nay nhìn kỹ lại thì thấy dáng người của cô ấy rất cao. thơm ngon.

Ngoài ra, hôm nay tôi đã trang điểm nên trông tôi rất đẹp. Đặc biệt trong ánh mắt tôi thấy có chút buồn nhưng cũng có chút khinh thường.

Đọc tiếp  Bác chủ nhà - Phần 1

Tôi biết họ là người quen nhưng đi chơi với quá nhiều người khiến họ phớt lờ tôi. Nhìn khuôn mặt đó tôi chỉ muốn đẩy cô ấy xuống đất và cưỡng hiếp cô ấy.

Vẫn giữ thái độ ôn hòa, tôi cầm thực đơn đến quầy để đầu bếp chuẩn bị trước khi lấy ra và đi sang bàn khác. Một lúc sau, bất ngờ vợ thầy rủ tôi ra ngoài kiểm tra.

Cô ấy gợi ý cho tôi rất nhiều và nhẹ nhàng hỏi:

– Bạn làm ở đây sao không đi học?

– Mình trượt nên phải học lại bài, nhưng sao bạn và các bạn lại ở đây?

——Anh ấy cũng nên chú ý đến chủ đề của mình. Các học sinh đang yêu mến anh ấy, nhưng anh ấy lại phớt lờ bạn!

–Haha, đừng suy nghĩ như anh ấy nữa, tôi đã học được điều đó từ anh ấy và tôi biết điều đó, vì vậy khi bạn không vui hãy đến cửa hàng.

Cô mỉm cười nhẹ rồi gật đầu rồi cùng bạn bè đi ra ngoài. Không ngờ, vừa quay người lại, đôi giày gỗ của cô đã vướng vào thảm và cô ngã ra ngoài.

May mắn thay tôi đã ở đó để giúp cô ấy. Vô tình, tôi chạm nhẹ vào ngực cô ấy bên ngoài áo.

Tuy là sự tiếp xúc bất ngờ nhưng khiến tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc lúc đầu không để ý nhưng cảm giác mềm mại đó khiến tôi vô cùng hạnh phúc. Cô ấy cũng ngượng ngùng nắm tay tôi, đứng dậy nói:

– Cảm ơn em, thật may mắn khi có em, nếu không em đã ngã rồi!

– Không sao đâu chị, không có gì đâu.

——Lúc này chủ quán bước ra, tưởng mình có chuyện gì đó, nhưng khi nhìn thấy mình giúp khách hàng tránh bị ngã, chủ quán rất vui mừng.

Tối hôm đó tôi được phép về sớm, lúc đang đi loanh quanh chuẩn bị về thì thấy cô ấy đi chiếc SH chạy trước quán.

Thấy cô ấy theo thói quen đứng đó, tôi vẫn mỉm cười nói:

–Chị ơi, chị lại đến ăn tối à? Lớp học của tôi kết thúc. Vào đi, sẽ có người phục vụ bạn!

– Không, tôi chỉ đến gặp bạn, tôi vừa ăn sáng và tôi chỉ muốn cảm ơn bạn đã giúp đỡ tôi buổi sáng.

Tôi hơi bất ngờ vì chồng khó tính như vậy còn vợ lại rất chu đáo, tôi mỉm cười nói lại.

–Chuyện nhỏ thôi chị ơi. Cảm ơn chị cũng không phải chuyện lớn đâu. Chị đi với em nếu mọi người hiểu nhầm thì em chết!

– Không sao đâu, chúng ta lên xe rồi anh và em đi uống chút gì nhé.

Tôi hơi lưỡng lự nhưng vẫn lên xe để cô ấy chở tôi đến đó. Nhìn tấm lưng xoăn và mái tóc xoăn quyến rũ của cô ấy, tôi đã yêu cô ấy.

Dù đã lập gia đình nhưng sản phẩm của họ vẫn rất ngon. Tôi để ý thấy bộ ngực của cô ấy vẫn đầy đặn và tròn trịa, được quấn chặt trong chiếc áo phông mỏng. Ngồi ở phía sau, mùi nước hoa thoang thoảng tỏa ra khiến tôi rất phấn khích.

Chỗ phình ra trong quần của tôi đã dựng đứng lên nhưng tôi phải kiềm chế và không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào của sự dư thừa.

Đọc tiếp  Vô tình trộm cắp với thầy dạy piano – chuyện tình cực đoan (cuối cập nhật chương 35)

Đến một quán cà phê khá sang trọng, tôi và chị lên tầng hai ngồi ở một góc bí mật trò chuyện.

Bây giờ tôi có thể quan sát cô ấy rõ ràng hơn. Mũi cũng tương đối cao, gò má cũng tương đối cao, dù không trang điểm trông cô cũng khá hồng hào.

Người xưa có câu “Mặt đỏ dâm, nước dâm”. Tôi tưởng chị này cũng dâm nên chỉ để tôi nhìn rồi nhẹ nhàng nói:

– Vậy tại sao bạn không thử học lại thay vì đi làm bồi bàn?

– Tôi phải tìm thứ gì đó để ăn trong khi chờ lớp mới, nếu không tôi sẽ đói lắm. Tôi đã đợi lâu quá rồi.

—Tính cách của anh ấy là như thế này, anh ấy có nguyên tắc trong mọi việc. chán đến chết!

—Haha, tôi vẫn phải chịu đựng, nhưng bạn và cô giáo vẫn ổn!

——Không thành vấn đề, cô ấy nhìn có vẻ vui vẻ, nhưng thành thật mà nói, tôi chán ngấy, làm sao tôi có thể chịu nổi loại người này!

– Không thể nào mà tôi không chịu được, tôi đoán đó là đặc điểm.

– Tôi không biết chăm sóc vợ, tôi còn có thể làm gì nữa?

Tôi nhận thấy đây là cơ hội tốt để đáp trả lại người thầy khó tính nên nhẹ nhàng an ủi thầy.

– Thôi, nếu nghĩ vậy thì cứ chịu đựng một chút thôi, nhưng không sao đâu. Chỉ cần thử và gia đình bạn sẽ hạnh phúc. Nếu bạn có điều gì khó nói, cứ thoải mái nói chuyện với tôi.

——Ồ, thật may mắn khi có bạn, haha, tôi nghĩ nói chuyện như vậy cũng thích hợp, nhưng tôi quên mất rằng hôm đó tôi không hỏi tên bạn, tôi thậm chí còn không biết. Nó!

– Ồ, em tên là Nan chị ạ! Tên bạn là Hoa, tôi nhớ rất rõ.

Thấy tôi nhớ tên cô ấy, cô ấy cũng mỉm cười. Nhìn nụ cười của cô ấy, tôi đoán cô ấy cũng là một người phụ nữ dâm đãng.

Sau khi trò chuyện một lúc, tôi xin phép rời đi. Trên đường về nhà, tôi cũng vạch ra kế hoạch chăm sóc cho người phụ nữ chán chồng này. Ngày hôm sau tôi vẫn đi làm và thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho cô ấy.

Những tin nhắn tuy bình thường và vô nghĩa nhưng đều là thăm hỏi và chăm sóc cô ấy, thấy cơ hội sắp đến, tôi xin nghỉ vài ngày rồi lặng lẽ nhắn tin cho cô ấy: “Cô He, tôi cần cô giúp đỡ. “Tôi có thể làm được. Uống gì không?

Thấy tôi hỏi, cô ấy cũng nhắn tin lại: “Có chuyện gì vậy?” Thấy cô ấy cắn câu, cô ấy lại nhắn tin: “Em ốm nặng, để anh mua thuốc cho em”.

Tôi vừa gửi tin nhắn thì cô ấy đã gọi ngay cho tôi và nói:

– Tại sao bạn Bệnh?

Tôi đọc địa chỉ và nói:

– Cậu làm phiền tôi nhiều quá.

Những lời nói tử tế của tôi khiến cô ấy vui vẻ nên cô ấy cúp máy và đi mua thuốc cho tôi.

Tôi nghĩ có lẽ chỉ là cuộc viếng thăm giữa những người bạn bình thường, có thể không nhất thiết phải có cảm xúc gì.

Chờ một lúc, có tiếng gõ cửa, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

– Tôi là Nam, bạn có nhà không? Chị Hứa đến rồi!

Tôi có vẻ hơi mệt, đứng dậy mặc áo vào rồi nhẹ nhàng mở cửa, vừa mở cửa vừa nói:

Đọc tiếp  Liệu tôi có thể vượt qua lời nguyền của số phận?

– Tôi xin lỗi vì đã làm điều này, tôi xin lỗi.

–Không sao đâu, không có gì đâu, giờ chúng ta là người quen rồi. Được rồi, đây là thuốc tôi mua cho cậu, uống theo hướng dẫn, còn có một ít trái cây và sữa, uống có thể nhanh chóng hồi phục sức lực.

Khi tôi nhìn, cô Huo lấy một đống đồ đặt lên bàn của tôi. Tôi thấy cô ấy làm điều đó và nói lại.

–Thật sự xin lỗi, tôi chẳng làm gì khác ngoài làm phiền bạn. Nếu bạn vẫn mua nhiều như vậy, làm sao tôi dám nhận?

– Ăn uống lấy lại sức rồi muốn nói gì thì nói. Vậy bạn đã ăn gì chưa?

Tôi mỉm cười nhẹ lắc đầu. Cô Hoa trừng mắt nhìn tôi nói:

—Này, nếu bạn bị bệnh và không ăn uống, làm sao bạn có thể khỏi bệnh?

Nói xong chị Hoa cũng kích hoạt SH mua cháo cho tôi. Tôi thầm yêu cô Hoa, người rất tốt với tôi nhưng tôi không biết mình đang lừa dối cô để thực hiện một âm mưu hèn hạ. Một lúc sau, bà Huo cũng quay lại.

Cô bưng bát ra, rót cháo cho tôi và mời tôi ăn. Dù được chăm sóc nhưng tôi vẫn cảm động trước cử chỉ ân cần của cô.

Tôi đói quá, chẳng bao lâu tôi đã ăn hết bát cháo cô mang về. Cô nhìn tôi mỉm cười nói:

– Ăn đi, uống thuốc rồi nghỉ ngơi! Hãy ngừng đi làm và ở nhà vài ngày.

– Đúng! Em biết rồi chị ạ!

Sau đó tôi đi lấy thuốc rồi ngồi nói chuyện với cô ấy. Không ngờ chị Hoa cũng là người đa cảm, buồn bã, cảm thấy có lỗi khi lấy phải một người chồng quá cứng nhắc. Tôi an ủi cô ấy và nhẹ nhàng nắm tay cô ấy.

Không ngờ bàn tay của người phụ nữ đã có chồng lại mềm mại đến lạ. Thấy tôi ôm như vậy, cô ấy cũng cười nói:

—Loại đàn ông này chắc chắn sẽ tán tỉnh nhiều cô gái cùng trường!

——Ai quan tâm, chị ơi, em còn chưa chăm sóc cơ thể của mình, làm sao có thể chăm sóc cơ thể của người khác?

Trò chuyện một lúc, cô Hòa cũng ra về không quên chào tạm biệt tôi. Tôi tiễn cô ấy ra khỏi cửa và cảm ơn cô ấy vì tất cả những gì cô ấy đã làm cho tôi. Khi vào trong, tôi lấy đồ của cô ấy ra, tự ăn rồi quay lại làm việc.

Sau một ngày làm việc, cô Hòa gọi lại cho tôi để kiểm tra, tôi trấn an cô rằng tôi đã khỏe hơn nhiều. Khoảng một tháng sau, tôi lại thấy cô ấy bước vào một nhà hàng với vài người đàn ông, vẻ mặt nghiêm túc.

Tôi vẫn tỏ thái độ kỳ lạ và phục vụ cô ấy. Đến lúc phải trả tiền, cô ấy cố boa cho tôi thêm một chút rồi nháy mắt thì thầm với tôi.

—Tối nay tôi sẽ đợi bạn ở cửa nhà hàng. Đi chơi với em gái cậu một lát nhé!

Tôi mỉm cười nhẹ và gật đầu nhẹ. Cô Hòa cũng mỉm cười bước ra xe cùng khách. Sau giờ làm việc, tôi ra ngoài và đợi.

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận