Tác giả: Raduy
Ly đá đen cuối cùng đang đến gần bình minh…
Đêm qua chân tôi đầy tàn thuốc lá…
Trong lòng tôi đã trải qua một đêm giông bão, rồi tôi đứng dậy và trở về…
Thời tiết Sài Gòn khô hanh sáng sớm có chút gió làm lòng người u ám hơn bao giờ hết… Thời tiết như vậy chưa bao giờ khiến lòng người dễ chịu đến thế…
Bạn biết không, tôi quên xin số điện thoại của anh ấy để liên lạc với anh ấy…
Cảm giác gặp lại bạn bè sau nhiều năm xa cách chẳng có gì là thân thiện, anh cảm thấy xa cách và lảng tránh như một người xa lạ chưa từng gặp mặt.
Tôi đi ngủ với cái bụng cồn cào vì không nuốt nổi thứ gì.
Vô cùng nhàm chán.
Ngủ úp mặt để vượt qua một ngày dài.
Và rồi anh ta quay trở lại làm việc, một nhân viên lễ tân rách rưới, suy sụp…
Hôm nay tôi không hứng thú với công việc lắm, không muốn tập luyện, không muốn tiếp khách…
Tôi chỉ mặc kệ tất cả, nhấp một ngụm đá đen đắng nghét… để tâm trí lang thang một chút theo từng hơi thuốc…
Anh Dương tới (chủ khách sạn gọi Vy cho tôi):
– Ông Dương.
– Chuyện gì vậy?
– Giá chính xác của đứa bé hôm qua là bao nhiêu?
– 7 triệu một cốc.
– Vcl, sao bạn đặt 3 món rồi lại cắt cho mình 500?
– Không có em bây giờ có lẽ anh ấy đang ở tù, ba tuổi thì sao?
–Ồ, tại sao cậu lại mang một bà già như vậy đến đây?
Tôi cố tình thăm dò thêm.
– Bà đó già rồi, đầu bà già rồi, bà mới 95 tuổi mà đã già rồi.
phun!
Tôi chợt phun hết chỗ nước vừa uống ra, nhìn ánh mắt mọi người, tôi bật cười.
– 95 Châu Á.
– Ôi cái gã điên này, trông già quá. Bạn đẹp thế nào?
– Có lẽ không phải phong cách của tôi.
– Những loại người bạn? Hấp và bắt đầu làm việc.
Nghe có vẻ như tôi đang muốn nói rằng tôi là người nói nhiều nhưng sự thật là tôi cố tình nói quá nhiều để có thêm thông tin. Và mỗi lần phải nhổ răng ra, tôi đều không nói một lời.
– Nhưng chờ đã, cho tôi cả số điện thoại của anh ấy nữa, khi VP đến tôi sẽ không gọi cho anh đâu…
– Có một người phụ nữ xin số điện thoại của cô ấy, không được.
– Tôi có phải gọi cho tôi mỗi khi có khách hàng không?
– Cứ gọi cho tôi, nhưng cô gái đó thường không gọi.
– Tên nó là gì?
– Nhi khoa.
Hà hà! Đó là nó. Nếu bạn không phải là sếp của tôi thì bạn còn quá trẻ so với tôi nên tôi sẽ tha thứ cho bạn. Vì tôi không muốn mất việc…
Trong lòng thầm nghĩ nhưng lại không dám nói ra…
Chúng ta nên làm gì bây giờ? Nghĩ thì dễ nhưng thực hiện lại khó đến vậy?
Hãy để đèn sáng nnnn!
Điện thoại di động đột nhiên đổ chuông.
Một số chưa biết được gọi.
– Bạn đang làm việc đó phải không?
Một giọng nữ.
– Đó là ai.
– Đoán.
– Tôi biết rồi, có chuyện gì đó không ổn!
Tôi đang cố gắng không tỏ ra quá tò mò…
– Chúng ta đi uống nước nhé.
– Ai sẽ làm việc đó cho tôi?
– Vui lòng gửi anh Dương và cho lễ tân số điện thoại.
– Chết tiệt, cậu vẫn còn có một người đàn ông. Động vật hung dữ.
– Gâu gâu.
– không đùa.
–Diii.
– Chính xác thì điều gì đang xảy ra vậy! Bạn đã bị sa thải?
– Tôi nhấc nó lên.
– Chăm sóc tốt cho mẹ nhé, con không dính váy đàn bà đâu.
– Không, tại sao cậu lại ngu ngốc đến mức gọi cho tôi?
–Vậy thì ra ngoài đi!
– bạn nhớ.
– Ra khỏi đây?
Giận Vy qua điện thoại…
Anh Dương chuyển lời, tôi cúp máy.
– Anh ơi sao ở đây ồn ào như chợ mèo vậy?
– ha! Ồn ào như chợ mèo…tôi có thể mua giỏ ở đâu…
– Trong miệng bạn có một ý tưởng.
=))
… Bạn đang đọc truyện “Đừng Làm Gái Điếm” Nguồn: https://truyenxphatrinh.com
cắt!
Tôi chỉ giả vờ là một chàng trai mạnh mẽ nhưng tôi thực sự tò mò, và sự tò mò của tôi chắc chắn tốt hơn những người khác rất nhiều vì anh ấy là bạn thân của tôi!
Nếu không, anh ấy sẽ cẩn thận giữ khoảng cách với tôi, nhưng nếu tôi cư xử bình thường, anh ấy sẽ cảm thấy tôi vẫn là bạn anh ấy, không phân biệt hay tò mò.
Hãy để đèn sáng nnnn!
Điện thoại lại reo.
– Đi thôi, tôi buồn lắm.
– # – @ – (@× `$¶! ‘) `($|)`¶
– Bạn điên à?
– Cho tôi hỏi, tôi không biết phải nói sao, ngày nghỉ phép hàng tháng của tôi đã qua rồi.
– Nghỉ ngơi đi mẹ, mẹ đang làm gì thế?
– Xin chào, gần đây mọi chuyện thực sự tồi tệ.
– Vệ chết rồi. nhanh lên.
Tạm biệt! Tôi bình tĩnh lại hỏi chủ quán, tôi rất thân với anh Dương nhưng chính vợ anh Dương là người quyết định nên phải hỏi chủ quán… Nhưng tôi thông cảm cho chị, người miền Bắc. Thưa cô, tôi nghe thấy cô ấy chửi bới cô bé đó vì tội làm người dọn dẹp. Cô ấy có thể chửi bới và hát. Bất cứ ai nghe thấy những lời chửi rủa của cô ấy đều sẽ cảm động rơi nước mắt.
– Chị ơi, anh trai em bị sốt, chị có thể cho em nghỉ một đêm được không?
– Cậu nghĩ ai đã làm việc đó?
–Ừ, tôi đã nhờ người gác cửa giúp tôi giải quyết. Tôi cũng ở gần đó, nếu có chuyện gì tôi sẽ chạy lại hỗ trợ cô ấy.
– Cậu vừa gọi nó là gì thế?
– Đa Tập Vũ.
– Ừ, nếu anh ấy biết làm lễ tân thì anh sẽ thuê tôi chăm sóc anh ấy…
Tốt! Mẹ kiếp, tôi nhỏ tuổi hơn bạn nhưng tôi là sếp nên bạn lịch sự và tốt với tôi nhưng tại sao tôi cứ ép con mình như thế này? Em có biết anh đã mệt mỏi với những cô gái miền Bắc trong suốt hai năm ở Hà Nội… Thật tàn nhẫn… Anh va phải em… Ờ, em xinh nên anh tha thứ cho em…
——Chỉ có vậy thôi, tôi chỉ sợ anh ấy lên cơn động kinh. Tôi lười quá.
– Xin vui lòng, cho tôi nghỉ ngơi.
… Bạn đang đọc truyện “Đừng Làm Gái Điếm” Nguồn: https://truyenxphatrinh.com
– =)) Vâng.
“Nếu bạn nắm bắt được điểm yếu của phụ nữ, bạn đã nắm trong tay một nửa thế giới và đó là điểm yếu của phụ nữ, điểm yếu của cô ấy”.
– Này, tắt nó đi đi.
– chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?
cắt! Nghe đến từ “qua đêm”, tôi cảm thấy bất an…
– Bên trái rẻ hơn, bên phải rẻ hơn, cuối cùng trong đầu tôi thấy rẻ hơn…
– Vô lý.
cú đánh!
Âm thanh cúp điện thoại sắc bén và dứt khoát…
qua đêm! qua đêm! qua đêm?
Vy không còn là Vy của ngày hôm qua nữa… Vy của tương lai.
Chà, tôi phải ủi lại chiếc áo sơ mi trắng mà tôi đã mặc suốt 8 năm mà tôi rất ngại mặc… vì người ta nói mặc áo sơ mi trắng khiến bọn trẻ lo lắng.
Quần xám áo sơ mi trắng, phải nói là bọn con gái phát điên và muốn được đụ ngay lập tức…
Hãy nhìn vào gương…Hoàn hảo!
Xuống xe đón Vy đi qua đêm…
Nhìn vào chìa khóa trong tay bạn, nhìn vào chiếc xe của bạn, nhìn vào bộ quần áo bạn đang mặc…
Điều này chẳng khác gì cách một cậu bé nhà quê mặc ghẻ. Cái ghẻ rất nhẹ và thậm chí còn rách nát…
Đi thay đồ thôi…quần soóc và áo thun…
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.