Dưới gốc cây tiêu huyền già

Tôi dang rộng vòng tay đón từng giọt mưa rơi từ mái nhà. Những hạt mưa vỡ ra và rải rác. Bắn vào khuôn mặt rạng rỡ của bạn. Cô bé rất thích mưa và đứng ngoài hiên nghịch nước. Đôi mắt cô luôn long lanh và đôi môi luôn mỉm cười.
Tôi rời thư viện để tìm cô ấy. Nhìn ra ngoài, những sợi dây trên những cây sung già đầu hè đang đung đưa trong mưa, rực đỏ. Cả trường chỉ có một cây sung đằng sau thư viện. Vào mùa hoa nở, học sinh tập trung ở thư viện để học bài và chuẩn bị cho kỳ thi. Nhưng tôi và cô ấy thường đứng ở hành lang đối diện thư viện và ngắm nhìn những cây sung. Bởi vì cả hai thấy đứng ở góc hành lang nhìn cây sung là đẹp nhất. Hai người tranh giành những bông hoa mới nở trên cây. Bạn sẽ luôn có nhiều hơn tôi. Tôi rất thân với cô ấy vì chúng tôi cùng “tần số”. Nhưng tôi vô tội và miệng tôi luôn bận rộn. Để bù đắp cho khuôn mặt ủ rũ, khó gần của tôi.

goc_phuong_gia

Bạn có thể ngồi uống cà phê với tôi hàng giờ mà vẫn không nổi giận khi tôi không nói một lời. Đôi khi tôi nói:
– Thảo, bạn có muốn cho Duy vay 5.000 USD để cắt tóc không?
– Tôi lấy đâu ra tiền để trả cho việc đó?
Cô bé bóp vai tôi đau đớn rồi ra lệnh:
– Nếu ngày mai bạn không cắt tóc, tôi sẽ không chơi.
Tôi đã biết bạn được vài năm. Tôi bắt đầu vươn tay hứng mưa, một lúc sau mới buột miệng nói:
– rất dễ thương…
Cô ấy quay lại nhìn tôi, đôi mắt sáng lên một tia sáng lạ lùng:
—Bạn muốn nói gì?
–Chiều nay trời mưa, hoa phượng nở đầu hè…
Tôi còn chưa nói xong đã nhìn mưa ngoài cửa sổ. Đột nhiên tôi im lặng, em cũng vậy, nhưng mưa không im lặng, vẫn rơi lộp độp trên mái ngói. Thật lâu sau, tôi thì thầm:
– Sao em dừng lại, anh đang đợi!
– Anh cũng vậy… nhưng tôi…
– Đừng nói nữa. Dường như mưa khiến con người sống cuộc đời đáng nhớ hơn. Cô ấy thế nào rồi?
– thực sự không phải là một kỷ niệm. Anh vẫn chờ đợi và tin tưởng vào tình cảm của mình.
—Tôi cũng đang chờ đợi thời điểm đó.
– Tôi cảm thấy xấu hổ khi có ai đó buồn vì mình. Bạn hiểu không?
– Không phải ai cũng có thể giải quyết được những thử thách lớn về mặt cảm xúc. Biết vậy mà sao vẫn ích kỷ?
Tôi dường như thở dài. Tiếng mưa vẫn rơi lộp độp trên mái ngói. Hai người tiếp tục trong im lặng. Tất cả những cơn mưa đều làm tôi nhớ đến cơn mưa đẹp nhất trong đời. Cảm giác được đắm mình trong cơn mưa đẹp đẽ đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Nếu bạn cố gắng ép buộc nó, nó không có ý nghĩa gì cả.
Có quá nhiều bài tập và bài kiểm tra, tôi không có thời gian ngắm hoa phượng. Thỉnh thoảng trong thư viện, cô ấy đi ngang qua bàn tôi và đặt cây kẹo xuống mà không nói một lời. Tôi có quá ích kỷ không?
Mùa thu năm ấy trôi qua thật nhanh, giờ đây các em học sinh đã thu dọn hành lý trở về với gia đình. Chiều nay trước khi về nhà, tôi chợt muốn nhìn cây sung. Trong khuôn viên trường có sự im lặng. Hoa phượng rơi xuống đất như một tấm thảm đỏ. Đi qua thư viện và bạn sẽ đến góc hành lang. Tôi ngước lên và thấy cô ấy đứng đó, vẫn nhìn tôi, tim tôi lỡ nhịp. Chúng tôi chỉ nhìn nhau trong im lặng.
Một cơn gió thổi vào. Bầu trời rung chuyển và bắt đầu mưa. Những chiếc lá vàng trên cây lảo đảo rồi rơi xuống. Gió thổi tung thảm đỏ hoa phượng. Tôi cảm thấy có lỗi vì thật khó để nói điều gì với bạn vào một buổi chiều như thế này. Tôi đứng đó ngơ ngác lắng nghe.
– Trời sắp mưa rồi Thảo. Chỉ cần hái thật nhiều hoa.
– Ừ, đủ rồi. Cẩn thận kẻo ngã đấy, chết tiệt.
Anh bước đến gần tôi và đưa cho tôi vài cành phượng mới hái.
–Có mấy cành hoa còn chưa héo, sao không nhặt phân đi? Phần lớn những cành này đều héo úa, có lẽ chỉ nở hoa vào đầu hè.
Cô cầm đôi cánh phượng trong tay, ánh mắt buồn và xa xăm. Đây có phải là bó hoa mà bạn từng cãi nhau với tôi không? Bây giờ họ thật tồi tàn. Cũng có một vài nụ hoa nở muộn như đang níu kéo mùa hè không vội vã trôi qua.
– Tôi về với Dũng.
– Trời sắp mưa.
Rồi mưa trút xuống. Tôi nhìn anh bế cô ấy ra xe đạp. Bó hoa trên tay em rung rinh trong một chiều mưa. Tôi dựa vào tường thư viện và để mưa thấm đẫm mình. Ngước nhìn cây sung, trông nó càng già dặn hơn vì đã rách nát. Mùa giải đã kết thúc! Mưa nuôi dưỡng tâm hồn. Tôi nghe thấy tiếc nuối trong lòng. Tôi không biết mình hối hận điều gì? Mùa hoa phượng đã trôi qua thật nhanh, ký ức ở một góc giảng đường hay một năm sinh viên nữa cũng trôi qua thật nhanh.
Cậu bé quay lại và đưa cho tôi mảnh giấy của Tao. Bây giờ anh ấy cũng ướt như tôi:
“Hy vọng em có đủ niềm tin và sức mạnh để chờ đợi…”
Tôi gấp tờ giấy đã bị mưa làm mờ. Âm thầm chúc bạn may mắn. Rồi mọi người sẽ hiểu em thôi, em yêu.
Mưa vẫn chưa ngớt, cơn mưa cuối hè dai dẳng quá. Nhìn lại cây sung già, tôi như thở dài…

Đọc tiếp  Anh thừa nhận lo lắng vợ sẽ lấy mất tiền mua nhà của chàng trai.

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận