Fan Giáo Viên – Phần 1

phần 1

Năm 28 tuổi, tôi đi du học về và được nhận vào một trường đại học ở Hà Nội để dạy ngoại ngữ. Sau khi gặp gỡ tất cả các giảng viên trong trường, đã đến lúc quay lại Phòng Đào tạo để họp nhóm và giới thiệu bản thân với mọi người.


Sau khi gặp cô trưởng khoa, có một cô bước vào. Sau khi giới thiệu ngắn gọn, tôi được biết cô ấy tên Vân, cô phó trưởng khoa, tôi nói với cô ấy rằng cô ấy đã có gia đình và hơn tôi 3 tuổi. Các bạn ơi, câu nói “con gái một con trông mệt mỏi” là đúng. Cô ấy mặc một chiếc dây kéo màu đen và một chiếc áo sơ mi trắng. Thân cây bonsai, eo thon và mông to. Xin chào lần nữa:

– Xin chào, từ nay tôi là cấp dưới của bạn, nếu bạn có thắc mắc gì vui lòng cho tôi biết.

Khi tôi nói, tôi nhìn thấy bộ ngực của cô ấy lộ ra từ khe hở trên áo sơ mi.

– Xin chào, tôi tên Vân, nếu bạn không hiểu gì về công việc của mình thì đừng ngại hỏi. – Vâng – tôi trả lời.

Trò chuyện được vài câu thì chuông giảng đường vang lên.

– Này, đi theo tôi – Cô Fan nói…

Tôi nghe thấy tiếng động, tưởng là ai đó đang gọi nên nhìn quanh phòng giảng viên, không có ai khác có cặc ngoại trừ tôi.

– Tôi đang gọi cho bạn – tôi nói. – Vậy ngoài anh ra còn có ai ở đây không? – Ồ, vậy là chưa bao giờ có giảng viên nam à? – tôi hỏi. ——Khoa ngoại ngữ này chưa từng có nam sinh, và cậu là ngoại lệ đầu tiên. – Anh có tên hay sao không gọi lại cho em… – Tôi chưa nói hết câu. – Cái gì? Nhưng chỉ cần đi theo tôi và tôi sẽ chỉ cho bạn mọi nơi. – Ừ – Tôi đáp nhanh.

Tôi đi theo cô ấy cả buổi sáng nhưng mắt tôi lại dán chặt vào cặp mông lắc lư của cô ấy trước mặt.

– Đã thấy đủ rồi – cô nói. – Bạn đang nhìn gì đó? Trường tôi – Tôi chệch hướng. – Suỵt! Tưởng bạn không biết. – … Tôi không nói nên lời.

Thấy tôi im lặng, cô ấy nói tiếp.

– Chúng ta hãy đến văn phòng giáo viên và để tôi xem một số giáo án. – Đúng.

tại phòng nhân sự. Tôi ngồi cạnh cô xem bài giảng PowerPoint mà thấy chán. Nhưng mùi Burberry hòa lẫn với mùi của người phụ nữ bên cạnh khiến tôi càng khó chịu hơn. Sau khi đọc thông tin và cách làm, tôi đã chủ động hỏi ý kiến ​​cô.

– Bây giờ tôi đã đọc tài liệu, tôi hiểu. Bạn có thể cho mình một số PP như thế này để mình nghiên cứu kỹ hơn được không? – Ờ, được rồi. Người mới đến có tinh thần tốt. – Vậy xin vui lòng gửi nó cho tôi qua Skype. – ĐƯỢC RỒI.

Đọc tiếp  Về quê ngoại - Phần 1

Ngồi trong văn phòng lúc này chẳng còn ai ngoài hai chị em, vì mọi người đã về lớp hết. Không khí im lặng, tôi buồn bã nói:

– Này chị, chị có dùng nước hoa burberry không? – Ờ, làm sao cậu biết được? – Tôi ngạc nhiên… – Chào bạn, vì tôi đã từng dùng sản phẩm này ở đó nên chắc bạn cũng từng dùng loại chai màu trắng trong phải không? Mình thấy mùi thơm nhẹ hơn chai đen mình dùng. –Có, bạn đã dùng chưa hoặc người yêu bạn có biết không? Có bao nhiêu người đàn ông sử dụng loại này? – Tôi chưa có người yêu, tôi vẫn độc thân. – Thật là một kẻ giết người khủng khiếp, độc ác, sắc sảo, hóm hỉnh và lắm lời, tôi sẽ chết. Cứ như vậy, khi đến Phòng Đào tạo, các nữ sinh sẽ xếp hàng đợi thầy, haha. – cô nói rồi phá lên cười. – Chà, tôi sẽ không ngu ngốc đến mức tố cáo một giáo viên tống tiền một học sinh hoặc một học sinh dùng thân xác của mình để đạt điểm mà tôi sẽ chết. –Haha, ở nước ngoài bạn biết rất rõ về giới truyền thông Việt Nam. – Bên đó không có tivi thời sự nên chúng ta phải vội vàng cập nhật tin tức. – Tôi đã trả lời.

Sau khi loay hoay với đống tài liệu, chợt trời đã trưa, tôi mời cô ấy đi ăn tối:

–Chị ơi, trưa nay chúng ta đi ăn tối nhé, em đãi chị. – Ừ, cậu muốn đãi tôi món gì? – Thú thật, khi về Việt Nam tôi đã ướt sũng rồi. Tôi còn không biết đường chứ đừng nói đến quán ăn ngon. – Ồ, vậy mời tôi chỉ là cái cớ thôi. Anh vẫn lợi dụng tôi để đưa anh đi ăn và mời các cô gái đi ăn tối. – Những điều anh nói thật bất công với tôi. Sự thật là tôi thực sự không biết. – Được rồi, bây giờ tôi tin rồi. Vậy ai đang lái xe? – Chào bạn, mình không biết đường nên sáng nay mới bắt được bạn. – Này, Tôi Bị Lừa, Tập 2. —Cô ấy cầm lấy chiếc túi và nói.

Theo cô ra bãi đậu xe, trước mặt tôi có một chiếc Mec C200 đang đỗ. Cô mở cửa xe, ngồi vào ghế lái và nói:

——Bạn không muốn rời đi hay tại sao bạn vẫn còn đứng đó? – Đúng.

Thú thực tôi không ngạc nhiên khi thấy xe Mec vì ở nước ngoài đầy rẫy, nhưng đây là Việt Nam và mọi chuyện lại khác. Chỉ những người có khả năng tài chính nhất định mới có thể sở hữu chiếc xe này. Tôi nhanh chóng leo lên ghế hành khách.

—Ghế ô tô của phụ nữ có mùi thơm quá. Không phải để đền bù cho chiếc xe heo tôi đã lấy sáng nay. —Giỏi nịnh nọt. – Cô ấy nói với một nụ cười. – Em yêu, em muốn ăn gì? – Ai yêu bạn? Cậu có một gia đình, nhớ chứ? Đừng gọi tôi như thế. – Này, đùa thôi, cậu sexy quá. Bạn sẽ cho tôi ăn gì? – Đi ăn bánh bao với xianglian đã lâu rồi chúng ta chưa ăn. — Vừa nói, cô vừa đưa tay bật nhạc lên.

Đọc tiếp  câu chuyện thư ký

Ô tô chạy qua, tiếng nhạc vang lên, có những cô gái xinh đẹp bên cạnh, cuộc sống thật tươi đẹp. Ngồi được một lúc thì chúng tôi ra đến đường chính thì kẹt xe.

– Ồ, lại kẹt xe nữa rồi. – cô ấy nói. –Không sao đâu, tiểu thư có thể ngồi với tôi thêm một lát nữa được không, hehe. – Suỵt… nhiều thứ quá. – Cô ấy trừng mắt nhìn tôi.

Sự tò mò lần đầu tiên được ngồi trên xe của phụ nữ khiến tôi không thể ngồi yên và bồn chồn trên ghế phụ.

– Đừng mở nó – cô nói nhanh.

“cằn nhằn”

Nhưng đã quá muộn vì tôi đã mở nó ra rồi. Ôi chúa ơi, tôi đọc không nhầm, có một chiếc quần lót ren màu đỏ trong ngăn kéo.

—Đóng nó lại—cô vội vàng hét lên.

Lần đầu tiên gặp tình huống này tôi rất bối rối. Nhanh chóng đóng ngăn kéo lại như không có chuyện gì xảy ra. Tôi nói rất giống nhưng nhìn thoáng qua thì thấy mặt cô ấy đỏ như trái ớt.

– Này, cậu làm gì mà mặt chị cậu đỏ thế? Điều này là bình thường, haha─cô ấy nói với một nụ cười, làm dịu bầu không khí lúc đó.

Có lẽ vì đã quen sống ở nước ngoài nên cô cảm thấy điều đó là bình thường, nhưng cô:

– Bạn có biết thứ gì thường bị cấm chạm vào không? – Chào, tôi không động vào gì cả, bạn bảo tôi làm thế – tôi ngập ngừng trả lời. – Anh có tin tôi đuổi anh ra khỏi xe không? – Tin đi, tôi tin nếu anh đuổi tôi ra khỏi xe thì tôi cũng không biết đi đâu nữa, đồ khốn nạn. – Tôi giả vờ là một con vịt. – Ha, thế thì tốt. – Cô ấy nói… – Chào, không ngờ cô Fan lại thích mặc cái này đấy, Kaka. – Dừng lại được không, đồ khốn kiếp? —Lời mắng mỏ khiến cô càng đỏ mặt hơn. – kinh khủng! Dù đã sinh con nhưng mặt tôi vẫn đỏ như ma. Giống như một cô bé vậy, haha. – Vậy thì tôi sẽ trêu cậu nhiều hơn nữa. – Được rồi, đừng làm phiền tôi. – Cô ấy cau mày. – Vậy thì tôi xin lỗi hehe.

Chúng tôi đến sớm, chị gái tôi và tôi gọi món và ăn.

–Tôi no quá rồi. Đã lâu rồi tôi chưa được ăn đồ ăn ngon như vậy. – Tôi nói… – Ăn xong chưa kịp trả tiền nên đã ngồi uống nước nóng quá và chưa có lớp. – cô ấy nói. – Đúng.

Sau đó tôi trả tiền rồi hai chị em quay lại xe ngồi vào quán cà phê. Quán cà phê cô chọn ở gần trường, rộng rãi nên lúc này vắng người. Hai chị em chọn một chiếc bàn trong góc ngồi trò chuyện.

Đọc tiếp  mẹ và người thợ xây

Chúng tôi trò chuyện rất lâu về gia đình, công việc, v.v.

Tôi thấy hai chị em rất giống nhau về nhiều mặt, khiến tôi không thể ngừng nói.

– Có vẻ như chúng ta đã trò chuyện rất vui vẻ cùng nhau. Tôi sẽ biến bạn thành tri kỷ của tôi, haha. – cô ấy nói. – Rất sẵn lòng, tôi có rất ít bạn bè nên có người để nói chuyện cũng khiến tôi rất vui. – Tôi đã trả lời. – Trở lại trường thôi, chiều nay tôi có lớp khác. – Ừ – tôi vừa nói vừa vội vàng trả tiền.

Khi tôi trở lại trường, cô ấy đến giảng bài còn tôi thì ngồi nghiên cứu tài liệu. Thời điểm chợt đến, tôi thu dọn đồ đạc và bắt taxi về nhà ở cổng trường, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía sau:

– Anh đã bắt được xe chưa? Nếu không thì lên xe và đưa tôi về nhà.

Hóa ra lúc cô Fan đang nói, cô vừa bỏ cặp kính che mắt xuống…

– Tôi không có? Nhưng để lái chiếc xe này có tốn nhiều tiền không? Tôi sợ không đủ tiền haha ​​​​ – Tôi trả lời… – Lên xe nhanh lên.

Tôi nhanh chóng mở cửa và bước vào xe của cô ấy.

– Tôi nói rồi, tôi không đủ tiền trả, haha. –Tôi lại đùa nữa rồi. – Thế cậu nghĩ tôi cần tiền của cậu à? Hãy nói nhanh để tôi tìm đường đi để bây giờ chúng ta không bị kẹt xe. – cô ấy nói. – Tôi ở khu thành thị xyz… – Vậy à? Thế thì đừng tìm nữa. Thật là trùng hợp. – Vậy là rất tiện, từ ngày mai sẽ có taxi VIP bắt đầu, haha ​​​​- tôi nói. – Này, bạn không phải là taxi à? – Nếu không trả được bằng tiền thì tôi sẽ trả bằng thứ khác. – Còn gì nữa không? —— Cô bĩu môi. – Không nhìn thì làm sao biết nó khác? – Phải xem mới biết được, haha. – Haha, vậy thì có cơ hội tôi sẽ cho cậu xem.

Tôi không biết người nói và người nghe có cùng ý tưởng hay không, nhưng câu chuyện đến đó là kết thúc và mỗi người đều có một ý tưởng khác nhau.

Sau 20 phút lái xe, chúng tôi đã đến nơi tôi ở. Sau khi chào tạm biệt và cảm ơn chị, tôi nhanh chóng về nhà và đi tắm. Mùa hè ở Việt Nam rất nóng và mồ hôi dính vào cơ thể bạn. Đang ngâm mình trong làn nước tắm, tôi chợt nghĩ đến mông cô Fan, con cặc của tôi bắt đầu cương cứng phản kháng. Đột nhiên tôi có cảm giác như đã lâu rồi tôi chưa quan hệ tình dục. C mông chó Văn thích biết. Tôi lắc cái chai để mở khóa trong khi nghĩ về cảnh con chó với chị gái mình.

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận