“DCM!”
Tôi không khỏi nguyền rủa thời tiết lạnh và mưa. Xe được gia cố chắc chắn, đèn pha chở hàng mờ, không chiếu rõ đường nên tôi tông vào đá, chết máy, trượt qua bãi cỏ, người va vào vỉa hè, trượt đau đớn. Nước bùn.
Lạnh buốt, nóng rát, tôi cố đứng dậy, chán nản nhìn con đường liên tỉnh mới đưa vào sử dụng được hai năm, bị xe tải quá tải cày xới để tránh phí đường cao tốc. Chỗ đó vẫn còn cách nhà một quãng ngắn và tôi càng sốt ruột hơn khi nghĩ đến việc con gái nhỏ của tôi phải nhờ hàng xóm chăm sóc.
Tôi lê thân hình mệt mỏi của mình đến chiếc ô tô bị đổ bên đường để nhặt nó lên, tôi định dẫm lên một lúc thì chiếc xe cũng phát ra một tiếng nổ lớn. Vào số, tôi mò mẫm cẩn thận rồi phóng xe đạp trên đường…
Tôi vội mở cửa, đẩy xe vào rồi chạy nhanh đến nhà cô Nguyễn để đón con gái. Con gái tôi đang ngủ, tôi nhẹ nhàng bế con lên, mặc áo phao dày rồi quấn con vào chiếc áo mưa cô Uyên vừa đưa cho, tôi chạy thật nhanh về nhà.
– bố!
Tôi vừa đặt cháu lên giường thì cháu đã tỉnh dậy, nhảy lên ôm chặt lấy cổ tôi.
– Hãy ngủ đi con gái yêu của mẹ. Bố ướt, hãy cẩn thận, nếu không con cũng sẽ ướt như bố.
Tôi hôn lên đôi má phúng phính của con gái và nhấc nó ra khỏi người tôi.
– Về giường đi để tôi đi tắm.
Cởi chiếc áo khoác dày ấm áp, để cô nằm trên giường, sau đó cẩn thận đắp chăn cho cô. Tôi quay người và rời khỏi phòng để đi tắm. Cảm thấy sảng khoái, tôi bước đến chiếc bàn cà phê bằng gỗ trong phòng khách, pha một bình trà nóng, châm một điếu thuốc và hít một hơi thật sâu.
Hôm nay tôi đã giao chiếc máy cuối cùng, cũng là chiếc thứ một trăm. Đây cũng là một khởi đầu tốt đẹp trong năm. Những sản phẩm tôi làm ra đã được thị trường ghi nhận. Kết quả tuy không khả quan lắm nhưng vẫn có lãi, công nhân còn có tiền thưởng Tết để bù vào tiền lương hàng tháng khiến Tết có vẻ hơi đông đúc.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng và quay lại. Con gái tôi đang đi về phía tôi đang ngồi.
– Bạn không thể ngủ được à?
– Vâng, con muốn đợi bố.
– Được rồi, vậy con gái ăn mì à? Bố nấu mì rồi đi ngủ nhé.
– Ừ, nhưng tôi ăn mì xúc xích.
– Nhưng chúng tôi chưa có thời gian để mua xúc xích.
– Ừ, chiều nay bà nội mang về.
– Thật sự? Chiều nay bà của bạn có đến gặp bạn không?
– Đúng, cô ấy đi với một người đàn ông có một chiếc xe rất đẹp. Cô còn mua một túi quà lớn rồi cất vào tủ.
Cô gái ngây thơ khoanh tay và mô tả gói quà. Tôi bế đứa bé trên tay, đứng dậy khỏi ghế và bước vào bếp. Đặt cô ấy lên ghế ở bàn ăn, tôi đặt một nồi nước lên bếp gas, sau đó mở tủ lạnh lấy ra một túi xúc xích ăn liền không dám làm nên quyết định nấu mì. xúc xích.
Đưa cho đứa trẻ một chiếc xúc xích, tôi cắt phần còn lại thành từng miếng nhỏ và cho mì vào nồi. Sau đó, anh đặt nồi lên bàn, lấy hai bát cho bọn trẻ, múc ít mì và xúc xích vào bát rồi hai người cùng ăn.
– Hôm nay ở nhà thế nào?
– Ngoan, con vẽ với chú Tương. Khi chú Tương về sẽ đưa con đến nhà bà Vô Nhan. Tôi không nghịch ngợm, Nguyễn lão sư vẫn khen ngợi tôi.
– Con gái của ông thật ngoan.
Trong bữa ăn, hai chúng tôi trò chuyện. Cô bé mới hơn ba tuổi nhưng rất nhạy cảm và ngoan ngoãn. Thực hiện trong ngày nhờ chị Uyên.
Dọn dẹp xong bát đĩa, tôi bế cô ấy vào phòng tắm, đặt cô ấy lên ghế cao rồi hai chúng tôi bắt đầu đánh răng.
– bố! Tại sao kem đánh răng lại có màu trắng? Sao không có màu hồng vậy?
– À, vì nó nhắc nhở bạn phải luôn giữ răng trắng.
– Vậy tại sao răng của bạn lại đen?
—Bởi vì trước đây không có kem đánh răng nên răng của anh ấy rất đen.
Tôi rót cho cô ấy cốc nước ấm để súc miệng, dùng khăn lau mặt cho cô ấy rồi bế cô ấy trở lại giường. Sau khi kiểm tra lại nhiệt độ của đệm sưởi, tôi leo lên giường và nằm cạnh cô ấy. Con bé tựa đầu vào cánh tay tôi và vòng đôi tay nhỏ bé của mình quanh người tôi.
– Bố kể cho con nghe một câu chuyện nhé.
– Vâng bố kể cho con nghe câu chuyện chú thỏ nghịch ngợm nhé.
Tôi đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô ấy, chậm rãi kể cho cô ấy nghe câu chuyện “Ngày xửa ngày xưa, trong một khu rừng…”, hơi thở của cô ấy dần trở nên nhẹ nhàng hơn và cô ấy ngủ thiếp đi trước khi câu chuyện kết thúc.
Nhưng tôi không ngủ được vì cô ấy cứ nhắc đến mẹ chồng, giờ trong đầu tôi chỉ còn hình ảnh mẹ chồng cô ấy. Đã bốn tháng rồi tôi chưa gặp lại cô ấy.
Mẹ chồng tôi năm nay mới bốn mươi tuổi nhưng trông bà trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật. Nhiều khi ở bên tôi, người ta tưởng chúng tôi là chị em. Tôi có những tình cảm khá phức tạp với cô ấy, với tư cách là một người mẹ, một người bạn, nhưng quan trọng nhất là với tư cách là người yêu của tôi.
Chuyện này đã xảy ra hơn hai năm trước, khi con gái tôi được chín tháng và chín tháng sau khi vợ tôi qua đời, và nỗi đau của tôi vẫn không nguôi ngoai chút nào. Nửa đêm tôi vẫn bàng hoàng tỉnh dậy khi thấy vợ không còn ở bên mình nữa. Mỗi khi mất ngủ, tôi lại ngồi hút thuốc suốt đêm. Mẹ chồng tôi cũng vậy, nỗi đau mất con gái vẫn đè nặng lên mẹ, nhiều lần tôi thấy mẹ khóc khi nhìn hình ảnh vợ tôi. Tôi không biết phải an ủi cô ấy như thế nào vì tôi cũng đau như vậy. Tôi chỉ lặng lẽ ôm vai cô ấy, có lúc tôi không cầm được nước mắt cùng cô ấy, có lúc tôi chỉ ngồi im lặng và ôm chặt vai cô ấy.
Ngoài ra, mẹ chồng tôi trông giống hệt vợ tôi, với khuôn mặt trăng tròn xinh đẹp giống nhau, đôi mắt to tròn, chiếc mũi hình trái dừa thanh tú và làn da trắng mịn, chỉ khác một chút thôi. giàu có hơn. Nhiều lúc tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, như thể vợ tôi đang ở ngay trước mặt mình.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.