Sài Gòn 1995.
“A a a a a a a a a…”
“Âm hộ của bạn thật chặt…cảm giác thật tuyệt…ngửi nó đi”
Bách…Bạch…Bạch.
Ở trung tâm thành phố từng được mệnh danh là “Hòn ngọc Viễn Đông”, một căn phòng chật chội, thiếu ánh sáng vang lên những âm thanh dâm đãng. Nam nữ trung niên ôm nhau thật chặt.
“Ôi Phương…em vẫn ngon đấy, hehe”
“Ừm… à… à…”
“Tôi sắp xuất tinh…ừm…Tôi sẽ xuất tinh vào bên trong.”
“Hmm… ừm… ừm… ừm, ra hết… đi…”
Tiếng cửa mở đột ngột khiến hai người giật mình, vội vàng lấy chăn đắp lên người. Người mở cửa là một cậu bé khoảng 14 tuổi, vẻ mặt hoảng hốt.
“Ờ…Mẹ”
“Mẹ cậu, mẹ cậu! Tôi đang đi làm, tôi đã yêu cầu cậu đừng về nhà vào lúc này.
“Con xin lỗi, mẹ… con phải đi đây.”
Người đàn ông trung niên đứng dậy, mặc áo vào và ném 300.000 nhân dân tệ cho mẹ của đứa trẻ. anh hỏi trong khi tay anh không ngừng vuốt ve ngực cô.
“Con của anh à? Nó trông già quá và trông rất giống anh, sau này có thể sẽ đi làm gái mại dâm để kiếm tiền.
“Mẹ, chơi xong thì ra đây nói nhảm đi.” Vừa nói, trước mặt con trai, mẹ vừa dùng giấy lau sạch tinh dịch màu trắng chảy ra từ mép âm đạo.
“Cho đứa trẻ này 20.000 tệ đồ ăn vặt, mẹ cậu sẽ vui lắm haha”
“Cảm ơn… cảm ơn… chú”
Anh ta nắm chặt tờ tiền trong tay, cúi đầu, mắt đỏ hoe, như sắp khóc. Cô khóc vì bị coi thường. Cô khóc vì cuộc sống bắt mẹ phải làm một công việc bị xã hội coi thường. Khóc vì bất lực…
“Lần sau tới, ta có thủ đoạn mới cho ngươi, ngươi có thể nhận thêm tiền không?” Hắn vừa nói vừa nhìn mập mạp với nụ cười nham hiểm.
“Chỉ cần có tiền thì làm gì cũng được…” Mẹ cầm điếu thuốc thổi tắt.
“Mẹ, mẹ lại làm thế nữa à? Mẹ, mẹ không làm lại được à?
“Mẹ kiếp, không làm gái mại dâm thì tôi lấy đâu ra tiền? Tôi còn phải đánh bài với con điếm trong xóm. Bạn có tiền đưa cho tôi để nó nghỉ việc không?”?
“Con sắp nghỉ học, đi làm kiếm tiền cho mẹ. Đừng làm thế nữa”. Cậu bé giật lấy thẻ của mẹ và lắc lắc bà.
“Nhìn con trai của ngươi xem, mặt nó cũng đần như cha ngươi, vô dụng. Tại sao ngươi lại muốn kiếm tiền cho ta!?” Mẹ hắn chỉ vào hắn mắng.
Cô là Thái Sơn, con trai bà Phương. Hai mẹ con sống trong một cộng đồng nghèo ở quận 4, đông đúc người tị nạn và người thu nhập thấp. Mẹ của họ mang thai sau khi bị cưỡng hiếp tập thể và không biết cha mình là ai. Chính vì hậu quả của vụ cưỡng hiếp đó mà mẹ anh đã bị ông bà ngoại ruồng bỏ vì sợ làm ô danh gia đình nên mẹ anh luôn trút hết mọi giận dữ, bực bội lên đầu anh. Cô Phương cho rằng đó là đứa trẻ bị nguyền rủa và lẽ ra cô không nên sinh ra nó.
“Dừng lại…xem nó chạy đi…đập nó đi! Mẹ nó bảo cô gái đánh nó.
Tarzan chạy, chật vật tránh những viên đá do lũ trẻ ở nhà trọ ném vào mình. Mỗi lần gặp bạn cùng tuổi là chạy như thế này chỉ vì mẹ là con gái.
“Quần…quần…quần”
“Nó đâu rồi? Đi tìm nó đi… Con chó này chạy nhanh quá.”
Tarzan phải trốn vào thùng rác để tránh bị bạn bè đánh đập.
“Khi họ rời đi, bạn sẽ đi ra ngoài,” Didi nói.
“Pfft… giận… giận cảm ơn Thi Thi, không có em chắc bị đánh chết rồi huhu”
Anh luôn sống một mình từ khi còn nhỏ, chỉ có cô bé Thi Thi là bạn của anh. Didi sống với bố mẹ ở đối diện phòng cô. Cô thông minh, ngây thơ và xinh đẹp như một thiếu niên.
“Đến, ăn đi.” Didi mở tay và đưa cho con trai một túi bánh mì.
“Ừm… cảm ơn… cùng ăn nhé.”
“Hôm nay bố cậu lại say à?”
“Ừm……”
“Con không sao chứ? Anh ta lại đánh mẹ con con nữa phải không?
“Tôi ổn, tôi sẽ sớm khỏe lại thôi, haha.”
Didi khẽ mỉm cười, gió thổi tung tóc Didi, xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có hai đứa trẻ ngồi tâm sự về những bất hạnh của mình, đồng cảm và cùng nhau vượt qua.
“Anh đã đi đâu và bây giờ anh đã quay lại rồi, anh bạn?”
“Cậu không nghe tôi hỏi à? Thằng bất lịch sự!
“Mẹ, mẹ không quan tâm con đi đâu!”
“Ôi, hôm nay con nói dối, con chết chắc rồi.” Bà Phương giơ tay muốn tát con trai mình một cái.
“Chào người đẹp, hôm nay cô ổn chứ?” Năm Kỷ Dậu vẫy tay bước vào.
“Ừ, vào đi.”
Năm Đinh Dậu đến gần, tôi vuốt tóc bà Phương, cười dâm đãng.
“Suýt chút nữa ta đã làm vậy với con rồi, haha” ông ta vỗ đầu con trai mình và cười tà ác.
“Im đi, vào trong đi, nếu hôm nay cậu may mắn thì đừng rời khỏi tầm mắt của tôi.”
Taishan nắm chặt tay, nhịp tim và huyết áp tăng đến mức cực độ. Chỉ có một cách để giải tỏa, nếu không nhiều mạch máu sẽ bị đứt. Tarzan vào bếp lấy con dao rồi vào phòng nơi mẹ anh và người đàn ông bẩn thỉu đang chuẩn bị trú mưa.
“Chết đi tên khốn!!!”
bùm!
Con dao đâm vào tim Nanga khiến anh không thể cử động và khiến máu chảy khắp sàn nhà. Taishan rút dao đâm nhiều nhát vào Nanga cho đến khi anh ta hoàn toàn không thể cử động được. Bà Phương choáng váng không tin đứa con trai kiên nhẫn của mình lại biến thành yêu quái với con dao trên tay.
“Hộc…pan…pan…” Người con trai thả con dao xuống sàn và thở hổn hển.
“Ngươi… ngươi… đã giết người…”
“Phố… thở hổn hển…”
“Anh có biết mình vừa làm gì không?”
“Mau thu dọn đồ đạc, nếu không sẽ bị chém chết!” Nếu không anh Phao sẽ tới tìm bạn.
“Điều gì sẽ xảy ra với mẹ tôi và cơ thể tôi nếu tôi rời đi?”
“Mày đi đi, luật pháp ở đây không có giá trị gì, tao lo ông Phao giết mày. Năm Kỷ Dậu là đàn em của nó. Vậy mày cút đi đi và đừng quay lại với tao nữa.”
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.