Gió trong vườn

Nó ngồi trong góc phòng, xếp chồng những khối gỗ lên nhau. Xếp được cao cao rồi nó lại lấy xuống, chậm rãi xếp lại từ đầu. Được một lúc, chừng như đã chán, nó gom hết bỏ vô cái giỏ đồ chơi để kế bên, rồi chống cằm nhìn ra sân, nơi lũ trẻ đang chơi đùa với đám sinh viên. Hôm nay là thứ bảy.

Nhà nó ở cách đây mấy căn. Nó bắt đầu đến đây từ hồi lớp tám, lần đó là do bị ba đuổi đánh nó chạy đại vào nơi đầu tiên mà nó thấy mở cửa, rồi chui tuốt luốt vô nhà nguyện trốn. Hôm đó nó được các sơ cho bánh và đến tối thì dẫn nó về nhà. Và sau này nơi này trở thành địa điểm quen thuộc, giống như “ngôi nhà thứ hai” của nó vậy.

Nếu nhìn nó, chắc chẳng ai tin nó có thể hàng ngày đến đây chơi đùa với lũ trẻ, phụ các sơ dọn dẹp, thậm chí còn giúp được chuyện nấu nướng nữa. Đơn giản vì bề ngoài của nó có thể được diễn tả rất đầy đủ bằng bốn chữ “thành phần bất hảo”. Tóc thì nhuộm vàng chóe, vuốt keo lỉa chỉa như trái chôm chôm. Tai đeo khuyên hai ba cái. Kỳ lạ là nó vẫn có thể bước vô trường học với cái bộ dạng đó. Nghe đâu vì ba nó quen biết rộng nên đó chỉ là chút chuyện nhỏ, nhà trường cũng đành nhắm mắt cho qua. Cũng vì cái bộ dạng bất hảo đó nên nó không có bạn, trái lại còn gây thù chuốc oán nhiều vì “cái mặt dễ thương mà cứ câng câng, nhìn thấy ghét”. Nhưng nó mặc kệ, không quan tâm bạn bè trong trường nghĩ gì về mình. Các sơ ở đây vẫn đối xử tốt với nó, bọn trẻ vẫn yêu quý nó dù trông nó như thế nào, vậy là được rồi.

Tiếng cười rộn lên từ ngoài sân. Đám sinh viên đó là câu lạc bộ hoạt động xã hội của trường đại học ở đầu phố, thứ bảy nào họ cũng đến, hát hò với lũ trẻ, bày trò chơi, tặng bánh kẹo. Nó chỉ ngồi ngoài nhìn chứ chả bao giờ tham gia. Toàn là con gái, mà nó thì không thích nói chuyện với con gái lớn hơn mình. Ngồi một hồi chán, nó đứng dậy dọn dẹp mấy thứ đồ chơi bọn trẻ vứt bừa bãi trong phòng. Hôm nay chắc nó về sớm, dù sao thì có mấy người đó rồi nó ở lại đây cũng chẳng để làm gì.

– Nhóc không ra chơi với mọi người hả?

Đang thu thu dọn dọn, nó ngẩng đầu lên. Mặc áo xanh, đeo thẻ sinh viên trước ngực, vậy là cùng nhóm với mấy chị kia. Sao hồi trưa giờ nó không để ý thấy nhóm họ hôm nay có cả con trai nhỉ.

– Tui không phải nhóc. Cũng không phải ở đây. Khỏi dụ. – Nó lạnh tanh. Chẳng biết từ bao giờ nó đã hình thành phản ứng “xù lông nhím” khi có ai đó tỏ ra tử tế với mình. Căn cứ vào thái độ “bế ngoài thơn thớt nói cười” của mấy người vẫn thường đến nhà nhờ vả ba nó, nó cảm thấy con người ta chẳng ai tự nhiên tốt bụng hết, chắc chắn phải có mục đích. 

Anh sinh viên đó hình như không chấp nhất câu trả lời lạnh nhạt của nó, chỉ tươi cười phụ nó dọn dẹp. Nó hơi khựng lại vì nụ cười nhẹ hẫng, ấm áp như ánh nắng. Chậc, chắc hẳn là đào hoa lắm đây.

– Anh tên Viên. Còn nhóc?

– Hỏi làm gì? – Nó vội dứt mắt khỏi nụ cười đó, cắm cúi dọn tiếp. Xong xuôi, nó xách cặp lên định đi về, thấy ánh mắt anh ta vẫn nhìn mình chờ đợi, nó nghĩ ngợi một hồi rồi thở dài – Linh Nhiên. Tui đi về.

Nắng chiều chưa tắt hẳn chiếu xiên xiên vào nó làm mặt nó hơi nóng lên. Nó đi bộ về nhà, một cái gì đó len lỏi vào lòng làm nó thấy vui vui. Cũng lâu rồi, ngoại trừ các sơ và đám trẻ, chưa có ai nói chuyện với nó nhẹ nhàng như vậy. Cho nên mặc dù hồi sáng bị đám lớp kế bên gây sự, rồi trả bài môn Sinh không thuộc nhưng với nó, hôm nay là một ngày không tệ chút nào.


Nhóm sinh viên đó vẫn tới đều đặn mỗi chiều thứ bảy, họ mà tới là cả tu viện lại được một trận ồn ào bởi tiếng cười đùa với mức độ lớn hơn thường ngày của lũ trẻ. Mỗi lần như vậy, nó chỉ có cách chui vô bếp phụ mấy sơ để tránh khỏi ồn ào được chút nào hay chút nấy. Nó không biết nấu, chỉ phụ những thứ lặt vặt như lặt rau, cắt rau củ đại loại vậy. Vừa làm các sơ vừa hỏi chuyện ở trường của nó, làm nó thấy ấm áp như một gia đình. Cho nên nó thích ở đây lắm, thích hơn ở nhà nhiều. Chí ít thì, khi ở đây nó biết mình không đơn độc, nó biết vẫn có người quan tâm tới mình. 

– A, chào nhóc. Ra là nhóc ở trong bếp, anh còn tưởng hôm nay nhóc không tới!

Giọng nói đột ngột vang lên làm nó hết hồn buông rơi bịch rác đang cầm trên tay. Luống cuống nhặt lên, nó không thèm trả lời trả vốn gì, đem cái bịch lại bỏ vô thùng rác. Bực mình, cứ nhóc này nhóc nọ, nó đâu phải con nít chứ.

– Tui học lớp mười một rồi. Mười sáu tuổi. Không phải nhóc! – Nó quay lại và đứng thẳng người. Chết tiệt, mới tới vai anh ta thôi. Nghe nó nói, anh ta mở tròn đôi mắt phía sau cặp kiếng cận.

– Gì? Anh còn tưởng nhóc là học sinh cấp hai… Lớp mười một mà lùn vậy?

Nó giận đến nóng bừng cả mặt. Kêu nó là nhóc coi như không tính đi, giờ lại còn dám bảo nó lùn. Thiệt là tức chết đi được mà. 

– Kệ tui, ai mượn anh phê bình? Lo đi làm việc của anh đi! – Nó lườm anh ta bằng ánh mắt muốn giết người rồi quay lưng bỏ vô bếp. Anh ta nắm cánh tay nó kéo lại, nó nhăn mặt giật ra:

– Đau. Chuyện gì?

– Sao mà đau? Anh nắm nhẹ hều mà? Tay nhóc bị gì hả? – Anh ta nhìn nó vẻ quan tâm. Nó mím môi giấu hai tay ra sau lưng, mặc dù thật ra thì cũng không cần làm vậy, nó đang mặc áo dài tay mà. Chẳng là hôm kia ba nó uống hơi say nên… Đến hôm nay mấy vết bầm vẫn còn đau.

– Chuyện gì nói lẹ đi.

– À, chỉ định rủ nhóc ra làm lồng đèn chung với mọi người cho vui…

Lồng đèn? Nó ngẩn người nhận ra là sắp tới Tết trung thu. Với nó, Tết trung thu nghĩa là nhà nó sẽ nườm nượp người tới tặng bánh cho ba mẹ, và khoảng một tháng sau thì chị giúp việc sẽ đem đống bánh không ai đụng tới bắt đầu lên mốc vứt vô sọt rác. Nó rất thích đồ ngọt nhưng nếu là bánh do mấy người chỉ vì muốn nhờ vả này kia đem đến thì nó kiên quyết không đụng tới. 

– Tui không biết làm mấy thứ đó. Mấy người bày ra thì tự đi làm đi. – Nó lãnh đạm. Anh ta vẫn cười cười:

– Mọi người làm chung mới vui, thấy nhóc lúc nào cái mặt cũng như ông cụ non á. Cười cái coi nè. – Bàn tay to lớn nắm lấy tay nó kéo đi. Nó giật thót mình, không kịp phản ứng, gò má bỗng nóng ran lên. Nó không biết khi có ai đó nắm tay mình, cảm giác sẽ ấm áp dễ chịu đến thế. 

Hôm đó Viên dắt xe đạp ra và cứ một mực đòi chở nó về, mặc dù nó chau mày nói nhà nó đi bộ chừng năm phút là tới không cần anh ta lo. Rốt cục nó để anh ta chở đi dạo vòng vòng, anh ta nói tùm lum chuyện trên trời dưới đất, nó ngồi sau im lặng lắng nghe. Hai tuần trước Trung thu, mọi con đường tràn ngập sắc đỏ vàng của những quầy bán bánh trung thu và sắc màu rực rỡ của những cái lồng đèn. Thời bây giờ toàn lồng đèn nhựa chạy pin, nó chợt thấy buồn buồn, nhớ những cái lồng đèn giấy đỏ đơn giản hình ngôi sao hay con gà con cá gì đó mà hồi nhỏ, hồi nhà còn nghèo, nó vẫn thường được ba mẹ mua cho. Kinh tế khá giả lên lại hóa ra tình cảm lạnh nhạt đi. Nó thở dài.

– Nhóc đang nghĩ gì vậy? – Viên quay nhìn nó khi đang dừng đèn đỏ. Nó lắc lắc đầu. Biết tính nó kiệm lời nên Viên chỉ khẽ cười – Mà nè, nhóc nhuộm tóc vậy vô trường không bị la hả?

– Anh hỏi làm gì? – Nó liếc liếc Viên với vẻ mặt bất mãn, hoàn toàn không biết rằng cái mặt mình khi hằm hè trông hết sức trẻ con, và chỉ có tác dụng duy nhất là làm cho Viên ngơ ngẩn nhìn hoài không dứt.

– À, thì tại anh nghĩ nhóc để tóc đen bình thường chắc sẽ hợp hơn. – Đèn xanh, và những vòng bánh xe lại tiếp tục quay – Thời gian đi học đáng quý lắm, đừng vì những chuyện buồn bực không đáng mà phá vỡ nó nghen.

– Xì, không có mượn anh lo. – Nó xụ mặt lầm bầm, vẫn đang bực bội sao mình lại để cái ông dở hơi này chở đi lòng vòng từ chiều giờ. Tóc nó đen hay vàng thì liên quan gì anh ta chứ.


Đọc tiếp  những lời chúc khó khăn



Nó bước vào sân và nhận được ánh mắt ngỡ ngàng của lũ trẻ cùng các sơ. Cảm thấy ngượng, nó không nói gì, lấy cái nón kết đội lên đầu rồi chạy thẳng vô bếp. Trời ơi là trời, sao mình lại có thể hành động thiếu suy nghĩ thế này không biết! 

– Nhóc! Ra đây nói nghe nè!

Nó suýt nữa là nhảy dựng lên. Viên đứng ngoài cửa ngoắc nó, nụ cười toe toét gắn trên môi. Nó trừng mắt, lắc đầu kịch liệt và chạy ra núp sau lưng mấy sơ. Gì nữa vậy trời, hôm nay đâu phải thứ bảy!

– Anh nghe bọn trẻ nói hôm nay nhóc có tóc mới, thiệt không vậy?

– Kệ… kệ tui! – Nó đưa tay vén mớ tóc mái đen mềm xòa trên trán. Tóc nó nếu không có keo thì sẽ như vầy, rũ rũ xuống mắt phiền chết đi được. Nó thấy mình điên hết biết, chỉ vì một lời vu vơ mà đi nhuộm tóc đen trở lại, cũng tháo hết khuyên tai ra. Hôm qua nó về nhà chị giúp việc giật mình làm rớt bể cái tô. Sáng nay vô trường mà cả trường cứ nhìn nó như sinh vật từ trên trời rơi xuống. Thầy cô thì ngó nó một cách đầy xúc động, trong khi vài đứa con gái thì thầm sau lưng nó cái gì nghe đại loại như là dễ thương thì phải, làm nó phát bực lên được.

Viên bước vào nắm tay nó kéo ra ngoài, nó thấy vùng vẫy thì kỳ nên cứ kệ để anh ta kéo đi. Ra tới sân, anh tháo cái nón kết trên đầu nó xuống, nhìn nó một hồi, nụ cười càng nở rộng hơn:

– Hợp với nhóc lắm. 

Nó đỏ ửng mặt, không nói được gì. Mặt nó lại càng đỏ hơn khi Viên bất ngờ cuối xuống hôn phớt qua tóc nó.


Đọc tiếp  Tu Viện Khiêu Dâm – Series Truyện Người Lớn 2021


Nó chạy ào ra khỏi nhà, mặt ướt nhòe nước mắt. Trong đầu nó vang vọng tiếng cười rúc rích nũng nịu của cô thư ký luôn kè kè đi theo ba nó, và tim nó muốn ngừng đập khi nhớ tới cái cảnh nó vừa nhìn thấy trong phòng ba mẹ. Nó biết ba mẹ nó bất hòa mấy năm nay. Nó đã quen khi hai người dăm bữa lại cãi nhau và lôi nó ra trút giận, với lý do đôi khi là những lỗi nó chẳng hề phạm phải. Nó cũng quen những bữa cơm lạnh ngắt nó ngồi ăn một mình với cái ti vi. Nhưng nó không thể chịu nổi chuyện mẹ trang điểm lộng lẫy ngồi lên xe rồi ôm eo một người đàn ông lạ, cũng như chuyện ba đưa một người phụ nữ khác về nhà âu yếm. Nó không quen với những chuyện như thế được.

Khi ngừng lại thở, nó nhận ra mình đang đứng trước cổng trường Viên. Sao nó lại tới đây? Chẳng biết nữa, chỉ là, nó cảm thấy thật chông chênh. Đột nhiên muốn thấy anh ta cười. Mặc dù anh ta cười trông thiệt là nham nhở nhưng, ừm, nó không phủ nhận là nó thích nụ cười đó. Ngốc thiệt đó, ai mà biết hôm nay anh ta có đi học không, và nếu là có thì không lẽ nó cứ phải đứng đây từ trưa tới chiều để đợi anh ta ra à? Nghĩ vậy, mà rồi nó chân nó cũng không nhúc nhích.

Nó không nghĩ mình là đứa hay gặp may mắn, nhưng khi nó đang vừa dụi mắt để trông mình không như mới khóc nhè xong vừa nghĩ tới Viên, thì nó thấy Viên đi ra. Nhưng anh ta không đi một mình. Một lần nữa trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ, nó thấy tim mình muốn ngừng đập.

Viên đi chung với một cô gái, trông họ rất vui vẻ. Cô gái ôm chặt cánh tay anh ta. Đó là một thành viên của nhóm công tác xã hội hay đến tu viện, nó để ý vì cô có mái tóc dài cực kỳ nổi bật. Vậy mà… Nó quẹt vội giọt nước mắt ứa ra từ khóe mắt còn đỏ hoe, khi đang trong cơn xúc động nó rất dễ khóc. Thật ngốc, sao nó không nhận ra họ là một cặp sớm hơn chứ. Phải rồi, Viên làm sao mà để tâm đến một đứa con trai như nó được.

Việc nó thích Viên, chắc cũng chỉ là chút ảo tưởng của bản thân nó mà thôi.

-oOo-

Trung thu. Năm nay nó đã nghĩ ra cách sử dụng đống bánh người ta đem biếu đang chất đống ở nhà: đem hết đến tặng cho lũ trẻ. Nhìn những đôi mắt long lanh trong veo háo hức nhìn mấy hộp bánh sang trọng, nó thấy trong lòng vui vui, tạm quên đi Viên. Dạo này thứ bảy nó không tới đây nữa, tìm mọi cách tránh mặt anh. Nó tin rằng cứ thế này thì có thể quên được, bởi nó với anh đã có gì với nhau đâu. Tình cảm của nó, cũng chỉ là một phía thôi mà.

Chiều Trung thu, nhóm công tác xã hội đó cũng đến, đem theo rất nhiều bánh kẹo. Bữa nay ngoài Viên có thêm vài anh con trai khác, hiển nhiên là nhiều đồ quá nên mấy chị đó cần có thêm khổ sai. Nó thấy Viên xách đồ phụ chị tóc dài, tim nó nhói lên, nó lại chạy vô bếp nói là lấy dao cắt bánh, cố không nhìn mặt anh lúc nào hay lúc ấy. Bởi vì tim nó vẫn chưa hết đau.

Tu viện tắt đèn, ánh trăng rằm dịu dàng trải lụa khắp khoảnh sân. Đám trẻ con hăm hở đốt đèn, những cái đèn tự làm hôm trước, nối đuôi nhau đi quanh sân và hát những bài hát mà lâu lắm rồi nó mới được nghe, kiểu như “Ánh trăng trắng ngà, có cây đa to…”. Giữa sân cắm một lô đèn cây, lung linh tỏa sáng. Không gian như cổ tích ngọt ngào. Nó ngồi lặng lẽ ở xa xa, nhìn anh đang chơi đùa với đám trẻ, mắt nó dâng đầy nước, lấp lánh ánh nến pha lẫn ánh trăng. Vùi mặt vào hai cánh tay, nó nén lòng mong tình cảm này sẽ sớm thành kỷ niệm…

– Nhóc, không rước đèn sao? Bữa trước nhóc nói thích lồng đèn lắm mà?

Một bàn tay chạm nhẹ vào vai nó, giọng nói ấm áp vang lên bên tai. Nó không dám ngẩng mặt nhìn vì biết đó là anh.

– Cho anh biết sao nhóc tránh mặt anh được không? Anh làm gì sai cho nhóc giận hả?

– Không có. – Cố tạo ra một vẻ mặt thản nhiên, nó ngẩng đầu khỏi cánh tay. Nó biết mắt mình đỏ, biết mặt mình cực kỳ khó coi, nhưng mà mặc kệ – Anh không ở ngoài đó với chị tóc dài, đến phá tui chi vậy?

Anh trố mắt nhìn nó một hồi, tự nhiên cười phá ra. Quay lại phía đám ồn ào ngoắc tay, chị tóc dài tay cầm nửa miếng bánh trung thu chạy ào đến. Anh ôm bụng cười chảy cả nước mắt:

– Thy… haha, bà… bà giải thích với Nhiên… há há, giải thích giùm tui cái! Nhiên… hahaha, tưởng tui với bà là… là một cặp kìa… há há há!!!

– Gì? – Vẻ mặt sững sờ quên cả nhai, chị tóc dài nhìn chăm chăm vô mặt nó. Rồi tự nhiên cười nham hiểm – Nhóc nè, có ghen thì cũng nên tìm hiểu kỹ rồi hẵng ghen. Chị đây làm sao có thể tơ hào đến anh họ ngố tàu của mình được, hehe, hơn nữa trái tim thằng này đã gởi trọn cho cơn gió nào đó rồi.

– Gió? – Nó chưng hửng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Viên đã ngừng cười và đang cật lực liếc xéo chị tóc dài. Chị ấy lại trưng ra một nụ cười bâng quơ dễ sợ khác:

– Tên em là Linh Nhiên đúng không? Trong tiếng Hán, hai chữ này có nghĩa là tiếng gió thoảng qua. Hờ hờ, hai người từ từ tâm sự đi nha. Chúc may mắn.

Chị tóc dài nói bấy nhiêu rồi tung tăng quay lại cuộc chơi. Nó quay nhìn Viên thắc mắc. Anh đằng hắng mấy cái rồi chỉ vào đám đông:

– Thằng cao cao đầu đinh đằng đó là bạn trai của Thy, không tin nhóc cứ lại đó hỏi – Nó nhìn theo hướng tay anh, thấy một anh chàng đang ra sức dàn xếp vụ đánh nhau giành bánh của lũ nhóc, trong khi chị tóc dài đứng kế bên cổ vũ. Viên nói tiếp – Thật ra, là anh không có thuộc nhóm công tác xã hội này. Anh chỉ đi theo Thy, tại vì… muốn tìm cơ hội làm quen với nhóc…

– … – Nó ngồi chết lặng. Chắc chắn là nó đang nằm mơ rồi. Chuyện này… không thể nào…

– Anh đi học ngang đây hay nhìn thấy nhóc. Nhóc rất dịu dàng tử tế với đám trẻ. Nhóc cười rất nhiều với tụi nó. Nhưng trông nhóc vẫn rất cô đơn… Tặng nhóc cái này…

Anh lấy sau lưng ra đưa nó một cái lồng đèn. Tròn um, vẽ hình mặt cười. Nó chưa từng thấy cái lồng đèn nào kỳ dị đến thế. Anh gãi gãi đầu cười trừ:

– Thy biểu anh làm lồng đèn hình trái tim để… tỏ tình, mà anh làm hoài nó vẫn méo nên… làm đại cái hình tròn cho dễ. Hì hì.

– … – Nó vẫn chưa lấy lại được khả năng ngôn ngữ. Gì chứ, sao mọi chuyện đột ngột quá. Nó biết nói gì bây giờ? Cảm ơn và thừa nhận là mình thích anh sao?

– Anh biết nhóc chưa thể chấp nhận liền, nhưng mà… – Đột nhiên anh nắm lấy tay nó và kéo nó qua đối mặt với anh. Nó nghe mặt mình nóng lên như lửa đốt – Anh thích nhóc, thích rất rất nhiều… Nhóc cho anh cơ hội, đồng ý hẹn hò với anh nha?

Nó nhìn anh. Anh nhìn nó. Bốn mắt ngó nhau. Trong đầu nó thầm mắng anh ngốc, có muốn bày tỏ cũng không nên bày tỏ ngay trong sân tu viện như vầy. Vả lại hôm nay là Trung thu chứ chả phải Valentine, chọn ngày hay thấy sợ. 

Nhưng mà nó cũng hạnh phúc lắm. Nhìn lên trời, mặt trăng tròn vành vạnh, tròn như cái lồng đèn anh làm tặng nó, tỏa thứ ánh sáng trong veo. Nó cầm lấy cái lồng đèn, gật nhẹ đầu. Đây là đêm trăng sáng nhất mà nó từng được thấy…

Đọc tiếp  sự mong muốn

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận