Người ta nói ai có năm giọt mưa xuân trên môi sẽ hạnh phúc.
***
Mỗi mùa xuân, Ni lại ngẩng mặt đón những hạt mưa nhỏ bé trơn trượt nhưng không bao giờ đủ để năm giọt rơi xuống môi. Ni có đợi bao lâu cũng chỉ rơi bốn giọt, cho đến khi Ni đặt tay lên lan can gỗ ban công và cảm thấy ngứa ran. Ở ban công tầng hai đối diện, Vinh ngừng chơi, ngẩng đầu cười: “Dù có bốn năm giọt thì bố mẹ Nhi cũng sẽ về sớm thôi, con đừng lo…”
Khi Ni mười tuổi, bố mẹ anh ra nước ngoài làm việc. Nhi chuyển đến ở với ông bà ngoại. Nhà ông bà nội tôi là một căn nhà gạch rộng, sâu, kiểu Pháp, hai tầng, ở giữa có khoảng sân hẹp, trong đó có một cái giếng suốt ngày ướt nước. Trong nhà ít ánh sáng nên quanh năm có mùi rêu ẩm ướt, đến nỗi Nhi tưởng đó là mùi của chính ngôi nhà. Ông bà tôi sống một cuộc sống bình lặng. Nhà tối om, tường ố màu, bàn thờ với những tấm ngang, câu đối, bàn gỗ gụ, tủ trà bằng gỗ lim khổng lồ tinh xảo… tất cả những điều đó khiến Nhi luôn cảm thấy nhỏ bé và cô đơn.
Đối diện nhà bà nội tôi là nhà bác An, nhạc sĩ. Vinh là con một, chú An gửi Vinh vào Cung Thiếu nhi học đàn từ khi còn nhỏ. Để Nhi có bạn bè, ông bà còn gửi Nhi vào cung học vẽ tranh. Thầy cho rằng Ni có linh cảm của một nghệ sĩ. Bức tranh đầu tiên của Nhi vẽ Vinh mặc áo thủy thủ, nắm tay một bé gái mặc váy tím. Nhi luôn cắt tóc rất ngắn nhưng không hiểu sao cô gái áo tím nắm tay Vinh lại có hai bím tóc đen rất dài.
Khi Ni vào lớp mười hai, cả nhà đang bàn tán về việc Ni vào đại học. Các cô chú đều thống nhất Ni nên ra ruộng của mẹ để thi ngoại thương. Bà nội đồng ý và nói rằng vẽ tranh chỉ là sở thích chứ không phải cuộc sống. Chỉ có Vinh đề nghị Nhi đi thi mỹ thuật. Buổi chiều, khi Nhi cùng ông bà ngồi uống trà ngoài hiên, Vinh đi đá bóng, chạy qua cửa vẫy tay với Nhi: “Những bức tranh Nhi vẽ ở lớp chiều nay rất đẹp và rất có hồn”.
Ông nội xoay tách trà nóng trong tay, nheo mắt cười với Ni: “Hai đứa giống như hai cái bóng vậy. Khi còn nhỏ, chắc ông không nhớ nổi. Lúc đi học, ông thường giúp tôi khiêng.” Về đến nhà, em làm sao quên được mang theo lọ mực đi cạnh anh. Thỉnh thoảng Vinh và các bạn khác ra ban công tập piano và vẽ. không có hàng quán nên view hẻm Phát Lộc từ tầng 2 rộng và thẳng. Vinh thường nói ngõ này là ekke, góc vuông là Dinh – Nam – Rượu.
Nhị phản bác: “Đây không phải Đình – Nam – Rượu mà là Đinh Phát Lộc, Định họ Bùi…” Vinh luôn đồng tình: “Đúng rồi, đây là nhà công – trong tranh – Nhị…” Vinh như mọi khi, cảm ơn vì nhu cầu và đầu ra của bạn.
Bài tập về nhà càng ngày càng nhiều, Ni học ngày học đêm. Chiếc giá vẽ bị bỏ lại một mình trong góc phòng đã lâu rồi. Thỉnh thoảng tôi ngẩng đầu lên và nghe tiếng chuông ở Đình Phát Lộc vang lên, tôi thấy cơ thể mình choáng váng, nặng nề như thể kiệt sức. Đến sáng, Nhi nhấc xô ra vòi nước công cộng trước nhà công cộng thì thấy Vinh đã xếp hàng sẵn, trên tay cầm một cuốn sổ tay. Vinh nhận lấy xô từ Nhi: “Về ngủ một lát đi, Vinh đang đợi…”
Có lần, nghe Vinh nói như vậy, Nhi nhận thấy xung quanh mí mắt một mí của Vinh có quầng thâm mờ mờ. Vinh sụt cân rất nhiều. Trong phút chốc Nhi rất muốn nắm tay Vinh nói một lời nhẹ nhàng an ủi hay động viên nhưng không thể. Khi Ni trở về nhà, cô nhớ lại bà ngoại từng nói, khi người phụ nữ cảm thấy có lỗi với ai đó thì người đó hẳn là người vô cùng quan trọng…
Đã đến lúc chuẩn bị hồ sơ thi tuyển sinh đại học. Nhi cảm thấy mình cần mẹ hơn bao giờ hết. Vinh nói đúng, giọt nước thứ năm của Nhi chính là mong muốn bố mẹ quay về.
Nhi đã lâu không đọc thư của mẹ. Thỉnh thoảng, khi người quen về nhà, bố mẹ Nhi lại tặng cô quần áo, sôcôla và rất nhiều tiền. Nhưng Nhi không cần những thứ đó. Vài dòng chữ nguệch ngoạc của người mẹ dù đẫm nước mắt cũng không đủ xoa dịu trái tim đứa con. Bà, các chú, các cô, không ai hiểu tại sao Ni vẫn tin vào điều kỳ diệu của giọt mưa thứ năm ở tuổi mười tám.
Nhi thường xuyên thức khuya học bài. Khoảng mười một, mười hai giờ đêm, tôi nhắm mắt lại. Một ngày nọ, vào lúc mười một giờ tối, tiếng đàn guitar nhẹ nhàng của Vinh chợt vang lên. Ni chạy ra ban công. Nhà cửa đều đã ngủ say, chỉ còn quán phở cuối ngõ là sáng đèn. Những mái ngói của Vinh để lại vệt đen trên nền trời oải hương. Không đèn, không Vinh nhưng từng nốt nhạc vẫn rơi nhẹ nhàng. Tiếng nhạc vọng ra từ khung cửa sổ, từ bụi lục bình, từ một góc tối nào đó mà Ni không hề biết. Người chơi piano rõ ràng đang có tâm trạng rất ủ rũ. Tiếng đàn guitar lạnh lùng, có khi buồn, có khi lại sôi động. Những chùm dương xỉ rung rinh trên những bức tường cao.
Ni nghe nốt bản nhạc còn lại, đợi không gian yên tĩnh trở lại rồi mới trở về phòng. Ni vẽ, vẽ và vẽ cho đến khi kiệt sức để vẽ bức tranh tràn ngập âm thanh mà cô vừa xem. Những ngôi nhà cổ tựa lưng vào nhau, bầu trời tím ngắt một màu rất rực rỡ, những khóm dương xỉ và tiếng nhạc cụ thoảng qua không gian. Đến một góc trống, Ni dừng lại, không biết nên vẽ gì để làm nổi bật chiều sâu của bức tranh.
Ngày hôm sau, ngày hôm sau… Mỗi đêm vào lúc 11 giờ sẽ có tiếng đàn của Vinh chơi bài “Triệu bông hồng”. Nhi đã đợi trời tối cả ngày. Với Nhi, đây là lời nhắn nhủ thầm lặng, là lời động viên của Vinh, điều Vinh muốn nói nhưng không thể. Nhi làm xong đơn đăng ký thi vào Đại học Mỹ thuật và tự nhủ sẽ cố gắng hết sức vì Vinh.
Vô tình, Nhi lại có cảm giác muốn chạm vào tay Vinh trước vòi nước đến nỗi Nhi phải tự hỏi liệu giọt mưa thứ năm của Nhi giờ chỉ còn là bố mẹ hay con cái.
Đêm trước ngày thi đại học, hai chúng tôi lấy sách ra ngồi ngoài ban công. Vầng trăng lưỡi liềm nhợt nhạt chiếu sáng rực rỡ trong mắt Vinh. Nhi chưa bao giờ hỏi Vinh về bản nhạc lúc 23h, Vinh cũng không nói gì. Tiếng chuông nhà công Phát Lộc vang nhẹ trong gió. Hoa lục bình đã nở rộ, tỏa hương thơm thoang thoảng. Nhi kể về những kỷ niệm, tuổi thơ và nỗi sợ hãi khi lớn lên. Vinh nói: “Dù là trẻ con hay người lớn thì chúng ta vẫn mãi là bạn bè”. Vinh nói với giọng dịu dàng đến mức đêm đó Nhi suýt vẽ đôi mắt một mí rất đen của Vinh vào góc bức tranh còn dang dở, đôi mắt đó luôn. nhìn Nhi với ánh mắt quan tâm và ân cần.
Nhi làm bài tập về nhà rất tốt, Nhi biết Vinh cũng làm rất tốt. Mọi người đều hạnh phúc. Bà nội nói với Tiểu Ni rằng cháu đã lớn và sẽ sớm có những suy nghĩ của người lớn. Nhi thầm nghĩ: Bà nội không biết, Nhi đã mộng từ lâu rồi, con hẻm từ Phất Lộc tràn ngập tiếng ríu rít buồn bã.
Những ngày này, ông Ni cảm thấy bất an, như thiếu thiếu một điều gì đó.
Vài ngày sau, Nhi nhận ra Vinh không còn chơi piano nữa. Đến 11h không còn 1 triệu bông hồng nữa. Nhi đến nhà tìm Vinh nhưng Vinh không hề có mặt. Nhi đến Cung Thiếu nhi giúp thầy dạy học nhưng không thấy Vinh. Đây là lần đầu tiên chúng tôi không ở cùng nhau trong một thời gian dài như vậy. Mấy lần gặp Vinh ở vòi, Vinh vẫn giật xô của Nhi: “Về nhà đi Vinh, đợi một lát…” Đến chiều Vinh không đá bóng nữa. Khi xe máy chạy tới trước cửa, Vinh vẫy tay chào Nhi, vẫn mặc quần jean và áo sọc như trước.
Ông nội cười nói: “Vinh lớn thật rồi, ông không còn biết ông già đó nữa…” Nhi có một linh cảm mơ hồ nhưng lại không muốn chấp nhận. Tám năm qua, hai chúng tôi đã trở nên thân thiết và hiểu nhau rất nhiều. Các bạn cùng lớp đến thăm và kéo Nhi đi dự tiệc mừng kết thúc kỳ thi. Khi đến quán Cổ Ngư uống nước, Nhi thò tay vào cốc cà phê và vẽ một bông hoa cạnh nhau trên bàn. Mặt trời lặn trên Hồ Tây tỏa ánh sáng đỏ chói mắt. Có một bàn hoa, hàng trăm bông hồng nhìn Ni mà rưng rưng nước mắt.
Chiều hôm qua, bố Vinh sang nhà Nhi chơi với ông ngoại, không biết có phải cố ý nói với Nhi: “Vinh có bạn gái rồi Nhi. Nghe nói con bé là con gái rất thích hoa hồng… “
Cả Vinh và Nhi đều có trình độ đại học. Ngày hai bên gia đình tổ chức lễ cưới, Vinh đưa bạn gái về nhà ra mắt. Đó là một cô gái với bím tóc dài màu đen. Vinh đưa bạn lên lầu. Trên ban công tầng 2 đối diện phòng Nhi, Vinh chơi guitar bài hát Nhi đã nghe suốt ba tháng trời: “Gửi người con gái tôi thương, tôi tặng một biển đỏ”. hoa hồng…” Một cảm giác như bị bỏ rơi, bị lãng quên, bị phản bội. Bài hát này không phù hợp với Nhi. Vinh chỉ vào bạn gái: “Đây là Dương. Đây là Nhi, bạn thân của tôi.” Nghê Cường cười khổ, quay vào nhà, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Sự quan tâm và ân cần chỉ là dấu hiệu của tình bạn.
Hai tuần trước khi Nhi nhập học, bố mẹ em thông báo sẽ trở về Việt Nam. Vinh nghe tin liền chạy tới: “Thì ra ở Nhi có năm giọt mưa xuân…”
Bây giờ Nhi đã hiểu vì sao giọt mưa thứ năm không tới. Vì hạnh phúc không bao giờ trọn vẹn. Nỗi thất vọng trong lòng Ni đã vơi đi, chỉ còn lại chút tủi thân. Vinh không còn là của riêng Nhi nữa. Tuy nhiên, nhìn vào mắt Vinh, Nhi biết Vinh đang vui. Bước ra khỏi ngõ Phát Lộc, Nhi sẽ trở thành một con người khác và trưởng thành. Ni nghĩ vậy rồi ngồi xuống thu dọn đồ đạc. Cứ thế, tôi bắt đầu nhớ nơi này, những con hẻm ngoằn ngoèo, những tiếng chuông than thở, những hàng dương xỉ rung rinh trên cao, hương hoa lục bình… và cả tiếng đàn của Vinh.
Nhi kể lại mọi chuyện với bà, bà nắm tay Nhi: “Nếu con ước Vinh thì một giọt mưa nữa cũng sẽ mang lại cho con hạnh phúc, Nhi”. Nhi nhìn vào góc phòng, nơi có một bức tranh còn dang dở. Ở một góc trống, Nhi vẽ vầng trăng lưỡi liềm trong vắt của đêm hè năm xưa, Vinh nói hai người sẽ mãi là bạn bè. Ni sẽ không bao giờ quên lời hứa đó, cũng như cô sẽ không bao giờ quên những ngày thơ ấu trải qua ở đây, cũng như những cảm xúc thoáng qua nhưng không dễ gì nguôi ngoai.
Ngoài kia mùa xuân rải những hạt mưa muộn màng ấm áp. Ni bước ra ban công, ngẩng mặt lên để mưa làm ướt môi. Đếm: một, hai, ba, bốn…
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.