Chương 1: Nỗi sợ hãi về quá khứ – của Feelex
Nhưng dù sao đi nữa, cuộc sống của cô giờ đây đã thoải mái hơn rất nhiều. Phòng được trang bị tốt. Giàu có cũng thoải mái. Không những có đủ tiền tiêu, cô còn gửi về cho bố mẹ, đặc biệt là cô con gái nhỏ yêu quý đang sống ở quê.
Cô chộp lấy chiếc điện thoại. Vừa rồi có tin nhắn của Phúc nhưng anh không trả lời được vì bận tiếp khách.
-Bây giờ tôi đang ở nhà. Chúc ngủ ngon – Dù không thể mở mắt nhưng Dung vẫn cố bấm tin nhắn.
Phúc chính là người mà Dũng gặp khi vô tình bấm vào mục “Tìm kiếm tại đây” trên Zalo. Lúc đó, cô cũng rất mệt mỏi và bực bội vì mỗi ngày có hàng chục người đến đón. Vâng, lúc đầu cô ấy trả lời một cách lịch sự. Nhưng rồi nó dần biến mất. Một số người bước vào và nói chuyện một cách thô lỗ, chỉ nói chuyện phiếm rồi sắp xếp để gặp mặt hoặc đề cập đến các vấn đề tình dục. Cô phải chặn ngay mọi tin nhắn để được bình yên.
Nhưng Phúc luôn dành cho cô sự quan tâm dịu dàng. Anh ấy nói chuyện lịch sự và phù hợp. Hai người có thể trò chuyện về cuộc sống của nhau hàng ngày. Dũng biết Phúc cũng đã ly hôn nhưng không đề nghị gặp mặt hay nêu bất kỳ vấn đề tình cảm nào trong thời gian đó. Họ chỉ tâm sự với nhau như những người bạn thân thiết.
Điều duy nhất Dung không nói với Phúc là cô đã chuyển việc. Cho đến bây giờ, anh vẫn coi cô là một công nhân, giống như lần đầu họ gặp nhau. Như hôm nay, Dung vẫn nhắn tin cho anh biết cô đang làm tăng ca ở công ty nên không có nhiều thời gian trò chuyện với anh.
Nghỉ ngơi một lúc, Đặng đứng dậy cởi quần áo. Cô đi vào bồn tắm để xả nước. Đây là thói quen của Đặng. Dù mệt đến đâu, cô vẫn luôn tắm trước khi đi ngủ. Cô mong mình luôn sạch sẽ và thơm tho.
Tựa đầu vào mép bồn tắm. Đặng Lâm nhắm mắt tận hưởng massage bằng nước ấm. Cô cảm thấy tốt hơn nhiều. Cô vuốt tóc rồi vuốt má. Tuy làn da của cô không trắng trẻo như các hot girl, người mẫu nhưng cô luôn mịn màng không tì vết dù không thích dùng kem hay phấn. Mỗi khi ra ngoài, cô chỉ cần một chút son môi để tô điểm cho khuôn mặt. Đôi môi chỉ đủ lớn để che đi hai chiếc răng trắng. Ai nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ấy sẽ lạc vào dãy núi thẳng tắp phủ tuyết trắng xóa.
Ngoài làn da mịn màng, điều thu hút sự chú ý của mọi người đàn ông nhất chính là cặp ngực căng mọng, đầy sức sống của cô. Bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ bị ấn tượng mỗi khi cô ấy mặc áo ba lỗ hoặc áo sơ mi có cổ thấp hơn một chút. Cô ấy thực sự là kiểu người hay nói: “Bạn không cao nhưng mọi người đều phải ngưỡng mộ bạn”. Quả thực chiều cao của Dũng khá vừa phải! Nếu không thì cô đã là siêu mẫu rồi.
Đặng giơ tay vuốt ve ngực mình trong làn nước ấm. Cô bắt đầu nhớ lại cuộc đời mình. Không ngờ bản thân cô lại trở nên như thế này. Không biết sẽ có rắc rối gì không. Nhưng bây giờ cô đã chăm sóc tốt cho bản thân, gia đình và con gái nên cô có thể yên tâm.
Đặng sinh ra ở một ngôi làng nghèo. Gia đình cô cũng nghèo. Vì vậy, khi học hết lớp 12, cô phải từ bỏ ước mơ vào đại học. Cô phải làm việc chăm chỉ để giúp đỡ bố mẹ. Sau đó, cô thu hút sự chú ý của một chàng trai trẻ xuất thân từ một gia đình giàu có. Khi gia đình đó đến xin cưới, bố mẹ Dũng đồng ý ngay. Thế là, trong khi các bạn cùng trang lứa tiếp tục việc học thì Dung đã trở thành cô dâu.
Chồng Dung rất yêu thương và bảo vệ cô. Tôi cứ ngỡ cuộc đời Ayong sẽ bước sang một trang mới, ít thử thách, gian khổ hơn. Nhưng sự việc đã xảy ra. Sau khi Dung sinh con gái, công việc kinh doanh của chồng bắt đầu sa sút. Thất bại nối tiếp thất bại. Tài sản trong nhà cũng lần lượt ra đi. Anh bắt đầu say. Ngừng uống rượu và hút thuốc. Anh ấy đã không về nhà tỉnh táo một ngày nào.
Hồi đó, Dũng là nơi anh trút giận hay nghiện ma túy. Những đòn roi liên tục khiến những vết thương trên làn da mỏng manh ngày một sâu thêm. Cô chỉ có thể ôm đứa trẻ vào lòng, nghiến răng chịu đựng. Càng ngày bà càng trở nên hốc hác và rách rưới hơn. Một ngày nọ, cô chạy về nhà mẹ đẻ, vết thương trên người vẫn còn chảy máu.
Cuộc sống với Dũng thật là địa ngục. Nhiều lần bà đưa con ra sông đều muốn nhảy xuống nước tự kết liễu đời mình. Nhưng nhìn đứa con nhỏ của mình, bằng đôi mắt ngây thơ đó, như muốn cầu xin điều gì đó ở con, cô nghiến răng chịu khó để sống và nuôi đứa con nhỏ này.
Theo lời khuyên của mẹ chồng và người thân, Dung quyết định ly hôn, chấm dứt chuỗi ngày đau khổ của mình. Cô để con gái cho ông bà ngoại nuôi và vào Bình Dương tìm việc làm để trang trải cuộc sống.
Cuộc sống của một công nhân cũng gặp nhiều khó khăn đối với Đặng. Làm việc chăm chỉ cả ngày và sau đó làm việc đến khuya trước khi trở về phòng. Cô thu thập càng nhiều đồ đạc càng tốt và gửi về nhà ông bà ngoại để nuôi con gái họ. Dù khó khăn đến mấy cô vẫn kiên trì. Thật may mắn cho cô khi thoát khỏi những ngày đen tối và đau khổ đó.
Trong khoảng thời gian này, Dũng được nhiều nam công nhân theo đuổi và tán tỉnh. Thậm chí nhiều giám đốc nhà máy cũng không thể không muốn có cô. Tuy nhiên, trái tim đó đã trở nên lạnh giá. Tất cả những nỗ lực này là vô nghĩa.
Cuộc sống vẫn tiếp tục diễn ra tốt đẹp. Khoảng ba năm sau, khi về quê ăn Tết, Dung bất ngờ gặp được một người đã làm thay đổi cuộc đời cô một lần nữa.
-Đây là Nghĩa – con trai chú Nam, ở cạnh nhà tôi. Bạn còn trẻ và có thể bạn không nhớ ngày anh vào Sài Gòn?
Sau khi nghe mẹ giới thiệu, Ayong nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt. Dũng vẫn còn có Nghĩa trong tâm trí. Anh là một người anh gầy gò, thân hình đen đúa, tay chân đầy sẹo vì thường xuyên phá làng. Nhưng vấn đề là, người anh này rất yêu thương bé Dung. Anh cho Dung mọi thứ ngon lành khi có đồ chơi mới cũng ưu tiên cho Dung.
Nhưng người đứng trước mặt A Yong bây giờ là một người đàn ông lịch sự, ăn mặc lịch sự và thời trang chứ không phải chàng trai quê mùa trước đây.
-Anh đang nhìn gì vậy? Bạn không nhớ tôi sao?
A Đông giật mình khi nghe người đàn ông nói chuyện với mình. Cô ngập ngừng một lúc:
-Ừ, tôi nhớ rồi. Nhưng bây giờ trông bạn khác quá nên tôi không nhận ra bạn.
– Cậu chê tôi già phải không?
–Không già, nhưng đẹp trai hơn trước. Người Sài Gòn thì khác.
Nghĩa giơ hai ngón tay đánh vào đầu Dũng:
-Ha ha. Đừng tán tỉnh. Không có cách nào cho em đâu, em yêu.
Hai anh em trêu đùa nhau, cả nhà cười vui vẻ. Lễ hội mùa xuân năm ấy cũng sôi động hơn đối với gia đình anh Dũng. Vợ chồng Nghĩa thường tổ chức tiệc tùng và tặng rất nhiều lì xì cho con gái Dũng.
Trước khi về Sài Gòn, Nghĩa bất ngờ gọi Dũng ra nói chuyện riêng:
-Tôi biết hoàn cảnh của anh. Khó quá thì vào Sài Gòn. Tôi sẽ giúp bạn sắp xếp công việc. Thôi làm công nhân đi, vất vả quá. Tôi không đủ tiền nuôi con.
– Công việc của bạn là gì? Tôi không có bất kỳ trình độ chuyên môn nào──A Yong ánh mắt buồn bã.
-Không có gì phải lo cả. Mọi thứ đều do bạn tính toán. Tôi chỉ cần hoạt động. Dù còn trẻ nhưng anh luôn u sầu.
Nói xong, Nghĩa đưa danh thiếp cho Dũng:
– Hãy suy nghĩ về điều đó và gọi cho tôi. Nhưng bạn phải gọi.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.