Tôi tự lo cơm ăn áo mặc hàng ngày, hoặc mẹ mua thuốc. Tôi cũng mua quần áo tôi mặc.
Tôi và vợ quen nhau được 5 năm thì kết hôn. Tôi 39 tuổi, cô ấy 30 tuổi, tôi là nhân viên văn phòng người Sài Gòn, vợ tôi là công nhân, quê ở miền Tây. Vợ tôi là một người rất tốt. Cô ấy không cờ bạc, không uống rượu hay yêu đương. Cô ấy luôn lo lắng cho con cái. Tôi cũng vậy, sau khi tan sở về nhà, tôi lên phòng làm việc bán thời gian để kiếm thêm thu nhập.
Trong thời gian quen nhau, chúng ta đã có những kỷ niệm đẹp cũng như những khó khăn. Khi vợ tôi mất việc, tôi sẽ bán cà phê cho cô ấy và tôi sẽ ở đó để cho cô ấy lời khuyên để cô ấy không bị cám dỗ. Sau hơn một năm kết hôn, chúng tôi quyết định có một đứa con và chào đời một cậu con trai rất ngoan ngoãn và xinh đẹp.
Sau đó, tôi đưa vợ và con trai vào Sài Gòn sống cùng gia đình, mọi chi phí đều do tôi gánh chịu. Buổi tối đi làm về, tôi luôn nghe vợ phàn nàn rằng con trai và cháu trai thường xuyên tranh giành đồ chơi, tôi khuyên vợ nên bỏ qua, vì nhà nào cũng có vấn đề với con cái.
Hãy tin tôi, tôi có phải là một người chồng tồi không?
Một hôm đi làm về, tôi nghe thấy vợ tôi nói chuyện lớn tiếng với em út, mấy hôm sau cô ấy bảo sẽ đưa tôi về Thủ Đức, để ở gần mẹ và các anh chị em của vợ tôi, và xin thị thực. Tất cả những gì cô ấy yêu cầu là tôi dành một hoặc hai ngày cho cô ấy và con gái cô ấy mỗi tuần. Vợ tôi cũng biết gia đình tôi có mẹ già đã ngoài 60 và người em kế sinh ra bị hở hàm ếch.
Lương tháng của tôi khoảng 5 triệu, tất cả đều đưa cho vợ. Thỉnh thoảng tôi gửi thêm đồ, mua đồ để cô ấy đỡ khổ hơn. Khi nhà vợ đau ốm hay ăn Tết đều gửi tiền giúp đỡ. Em út lo cơm ăn áo mặc cho tôi, tôi tự lo bệnh tật, hay mẹ mua thuốc cho tôi, có khi tôi cũng tủi thân. Tôi mua quần áo tôi mặc, nếu bị rách thì tôi tự vá lại.
Bố chồng đã mất từ lâu nhưng chưa bao giờ cô nghe thấy vợ đòi xe về thăm mộ bố. Khi đưa vợ con về nhà cho cậu bé thăm bà ngoại, cô đành miễn cưỡng đi. Về chuyện chăn gối, vợ tôi rất lười biếng. Cô ấy chỉ quan hệ 1 lần/tuần nhưng luôn kêu buồn ngủ và quan hệ vào buổi sáng. Ngày nào tôi cũng gọi điện kiểm tra thì thấy vợ ở cạnh con nên không nghi ngờ gì.
Căn nhà ở Sài Gòn do mẹ tôi và hai đứa em mua, mẹ tôi để lại nhà đứng tên em trai khuyết tật, còn tôi và chồng được phân về một hộ chung để có điện nước. Tôi đồng ý với cô vì tôi hiểu tâm nguyện của mẹ.
Vợ tôi thường nhờ tôi mua nhà. Nếu một ngày mẹ tôi 100 tuổi mà tôi không đủ tiền mua nhà mà không có vợ con thì mẹ sẽ đưa các con về quê và tôi sẽ tự mình làm. Tháng lương đưa vợ thì mua ở đâu?
Vợ tôi cho rằng nhà ở Sài Gòn bán thì phải chia cho vợ và các con, nhưng tôi không nghĩ vậy vì tôi nghĩ sao nó không phải của tôi? Cô ấy rất độc đoán và ích kỷ. Cô ấy luôn cho rằng mình đúng và muốn tranh cãi với cậu bé. Cô ấy luôn lấp đầy đầu cậu bé những câu như “Chỉ có mẹ và con quan tâm đến nhau”, “Bố đã bỏ rơi mẹ con. Tôi Tất cả họ sẽ dừng lại” và những thứ tương tự. Một vài ngày để giúp vợ tôi.
Mới hôm qua, sau khi hai vợ chồng lớn tiếng nói chuyện, vợ nói rằng cô ghét bản thân, ghét chồng, gia đình chồng, không muốn về nhà chồng, dù mẹ tôi chưa bao giờ đối xử tệ bạc hay lớn tiếng với cô. cô ấy.
Tôi coi trọng đại gia đình của mình, thiếu quan tâm, chia sẻ công việc với vợ, cho rằng mẹ và các chị quan trọng hơn vợ con, điều này có sai không? Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và mong các bạn có thể giúp tôi nhìn nhận mọi việc một cách khách quan hơn. Cảm ơn bạn rất nhiều.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.