Tôi là nhân vật nữ trong bài “Tình yêu mong manh đối với người khuyết tật”. Tôi đã học được cách cười khi người chồng mà tôi muốn chọn khác với tôi nhưng giờ chúng tôi đã quyết định dừng lại.
“Tôi không biết bạn sẽ nghĩ gì nếu đọc những lời thú tội này? Có thể anh ấy sẽ cười khúc khích và cho rằng tôi ngây thơ, hoặc cho rằng tôi đạo đức giả. Có thể đây chính là điều tôi luôn nghĩ về bạn.
Các bạn độc giả thân mến, ở đây tôi không viết về những cảm giác đau đớn của một tình yêu không trọn vẹn. Một số người có thể hỏi tại sao tôi không gửi cho bạn những ý tưởng này? Trong chuyện này, tôi cảm thấy mình đã mắc phải một số sai sót, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình bị hiểu lầm rất nhiều, lòng tự trọng không cho phép tôi nói ra lời.
Tôi không thể chịu đựng được cảm giác bị đối xử bất công nên đã được trao cơ hội hành nghề luật. Sau khi trải qua tất cả, tôi chỉ muốn nói chuyện với chính mình để xoa dịu cơn giận trong lòng, mong những người cùng hoàn cảnh có thể rút kinh nghiệm và trân trọng người mình yêu hơn.
Hãy tin tôi, tôi muốn xây dựng nhưng bạn cứ phá hủy
Nhưng đến bây giờ tôi mới hiểu: “Sở dĩ đường đi khó không phải vì núi chặn sông mà vì người ta sợ núi, sợ nước. Chúng tôi quyết định dừng lại”. Anh không dừng lại vì sự cấm đoán của gia đình, anh không dừng lại vì mặc cảm mà vì anh không tin tôi, vì tình yêu anh dành cho tôi không đủ lớn để vượt qua những tính toán nhỏ mọn và kiêu ngạo.
Anh là người có tài nhưng đôi chân lại bị tật nên ở tuổi 34 anh vẫn không thể cưới ai, dù anh có hai ba cô gái yêu anh hết lòng như tôi bây giờ. Sau khi cân nhắc những trở ngại, khó khăn mà tôi có thể gặp phải từ gia đình, người thân và cả cuộc sống đời thường, tôi quyết định dùng tình yêu để vượt qua tất cả cùng những người tôi yêu thương. Bằng chứng là tôi đã đưa anh về nhà, giới thiệu anh với gia đình, họ hàng và xin phép kể lại câu chuyện thế kỷ này. Nhưng anh khiến tôi nhận ra rằng trong tình yêu, sự nỗ lực của một người thôi là chưa đủ.
Với tất cả tình yêu dành cho anh, anh nói: “Không thể tin được, anh không phải là người phù hợp với em.” Chỉ điều đó thôi cũng đủ làm tổn thương lòng tự trọng của một cô gái. Dù tôi yêu anh ấy bao nhiêu, tôi nhớ anh ấy bao nhiêu, tôi cũng không thể giữ anh ấy bên cạnh mình. Khi người yêu của chúng ta nói rằng chúng ta không phù hợp và không xứng đáng, điều đó có nghĩa là họ không còn tình cảm với chúng ta nữa nên không cần phải cố chấp. Chúng ta nên tôn trọng quyết định của họ trong việc đến với những người và những nơi mà họ biết là người quan trọng của mình.
Tôi tin rằng nếu bạn thực sự yêu một ai đó, họ sẽ cố gắng hiểu lý do tại sao bạn làm sai điều gì đó và chấp nhận sự đồng cảm với người thân của bạn nếu có thể. Trong cuộc sống, đừng vội phán xét ai đó vì bạn không biết người đó đang gặp phải vấn đề gì. Xem ra anh trai tôi không làm được, tước đi cơ hội giải thích rõ ràng mọi chuyện của tôi. Đây là lý do để giết chết một tình yêu, và vì anh không thể lừa dối chính mình nữa nên anh không còn yêu em nữa.
Tôi thường nghĩ rằng tốt nhất chỉ nên yêu một lần trong đời. Yêu nhiều người sẽ dễ so sánh hơn, chia tay nhiều lần sẽ trở thành thói quen. Trước khi yêu em, anh đã yêu một người, đó là mối tình đầu của anh. Dù chỉ mới quen nhau một thời gian ngắn nhưng đây ít nhiều cũng là mối tình đầu của chúng tôi và để lại trong tôi rất nhiều cảm xúc vui buồn. Vì tôi muốn yêu anh hết lòng, lại vì không nên để quá khứ ảnh hưởng đến hiện tại nên tôi rất ít khi nhắc đến mối tình đầu nhưng anh lại không tin tôi.
Đôi khi em cho anh cảm giác rằng em đã tính toán khi đến bên anh. Bạn không biết, xung quanh tôi có rất nhiều người vóc dáng cân đối, khỏe mạnh và có nhiều thứ để cống hiến cho tôi hơn bạn, và họ đều là những người tôi đã từ chối vì quyết định yêu bạn. Nhìn vào thực tế này, tôi thấy xót xa cho suy nghĩ của anh, chỉ mong anh không bị ai làm tổn thương những ngày này.
Anh là người đàn ông thông minh, hiểu biết nhưng lại phải chịu nhiều thiệt thòi vì ngoại hình kém may mắn. Khi nói chuyện với anh ấy, tôi tìm thấy điểm chung và lòng trắc ẩn. Tôi nhận ra mong muốn nghiêm túc của anh ấy là lập gia đình nên tôi đã cởi mở và chúng tôi cùng nhau tiến về phía trước. Quả thực, tôi chỉ mong được yêu một lần trong đời và cưới người đó để không phải đau khổ, nhưng trên đời này có mấy ai làm được điều này? Để tránh tình yêu vội vàng, cẩu thả, đồng thời tránh việc chia tay trở thành thói quen, dù còn trẻ nhưng tôi vẫn nghiêm túc nghĩ đến việc kết hôn. Thật không may, bạn đã không hiểu những gì tôi nói và lấy đó làm cái cớ để cho rằng lời nói của tôi không đi đôi với hành động của tôi.
Là người độc lập, từ ngày bước chân vào Thủ đô, tôi đã làm việc và tự nuôi sống bản thân suốt 4 năm đại học nên tôi hiểu rõ hơn ai hết chân lý “muốn đi thì phải xây dựng”. đường. Tôi không có ý định sống bằng khuyết tật. Tôi đến với anh hoàn toàn vì tình yêu, việc sống cô độc ngoài xã hội lâu ngày khiến tôi mong muốn có một gia đình nhỏ cùng anh. Giống như bao người, khi yêu, chúng ta mơ về một gia đình mà vợ chồng yêu thương nhau, sinh ra những đứa con khỏe mạnh, cùng nhau nuôi dạy thành ông bà, cha mẹ vĩ đại. Em chưa bao giờ gọi ai là “chồng” trước anh vì từ đó đối với em rất thiêng liêng.
Bây giờ dù rất nhớ anh nhưng lòng kiêu hãnh của tôi không cho phép tôi liên lạc với anh. Đêm nào tôi cũng trằn trọc không ngủ được. Mỗi sáng, từ 3 đến 4 giờ sáng, tôi thức dậy trong nỗi kinh hoàng. Những hình ảnh về anh, chúng tôi và gia đình anh cứ nhảy múa trong đầu tôi, khiến tôi cảm thấy như có ai đó đang hút không khí ra khỏi người mình và tôi không thể thở được.
Tôi nghĩ cảm giác như máu, xương và nước mắt trộn lẫn vào nhau, như thể ngực tôi sắp nổ tung. Thật khó để diễn tả cảm giác mỗi ngày nhìn nhau, nghĩ đến, quan tâm nhau mà không thể hỏi nhau một lời. Mới hôm qua chúng ta còn ngồi ăn tối với gia đình, nhưng hôm nay chúng ta buộc phải cảm thấy như những người xa lạ mãi mãi. Cảm giác chỉ có thể được mô tả là đau tê dại.
Đối với một người vẫn đang vật lộn và mắc kẹt trong quá khứ như tôi thì điều này thật buồn cười. Hàng ngày, tôi vẫn thấy anh chơi đùa vui vẻ, bình thản trên trang cá nhân, thật đau lòng cho những ai chân thành và chưa có kinh nghiệm yêu đương. Người tôi cảm thấy có lỗi và lo lắng nhất chính là bà ngoại và mẹ của anh ấy. Đôi mắt buồn và lo lắng của họ làm tôi thấy tội lỗi quá, tôi thương họ như mẹ đẻ của mình.
Hàng ngày tôi cố gắng vùi đầu vào học tập và làm việc để không còn hình ảnh anh cứ quẩn quanh trong tâm trí. Ngôi chùa là nơi tôi thường đến nhất để cân bằng cảm xúc và kiềm chế những ham muốn tầm thường của tuổi trẻ. Nhiều khi tôi có ý định ở chùa nhưng vì còn nhớ đến cha mẹ nên không thể sống theo ý muốn của mình. Đối với tôi, đây là một khoảng thời gian đau đớn kéo dài và tôi chỉ trách mình đã sai ngay từ đầu, vì tôi đã tin vào điều đó.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.