Một chàng trai hai mươi ba tuổi như anh vẫn độc thân. Gia đình anh tương đối khá giả, hơn chục mẫu ruộng lúa đủ nuôi anh và em trai. Không phải là anh không muốn yêu, mà là ông trời dường như không cho phép anh được thỏa mãn thỏa đáng nhu cầu tình yêu của mình.
Anh đang ngồi viết một loạt truyện ngắn thì có tin nhắn Zallo hiện lên.
“Này Phương, giúp tôi giải quyết vấn đề này nhé.”
Một người bạn cũ tên Duyên, bạn học cấp 3 của chúng tôi bất ngờ nhắn tin cho anh. Sở dĩ cô gái này bị gọi là kẻ thất bại là vì trước đó cô đã cố gắng tìm ra câu trả lời nhưng cuối cùng thì đã quá muộn.
Hai chúng tôi thỉnh thoảng vẫn nhắn tin cho nhau và đùa giỡn với nhau vài lần.
“Có chuyện gì thế?” nó đáp.
“Hãy để tôi sắp xếp nó.” Grace gửi một tin nhắn. Gửi một bức ảnh có hàng tá câu toán cơ bản trên đó.
“Bạn không thể khắc phục những vấn đề này nữa à?”
“Hiện tại tôi có thể giúp gì cho cậu không?” Du Yan trả lời.
Nó bỏ đi một biểu tượng mặt cười, biểu tượng này vẫn được các cô gái đặc biệt ưu ái.
“Ừ, giải quyết đi. Nhưng nếu giải quyết vấn đề này thì tôi có được gì không?” nó hỏi lại.
“Mau làm đi, bây giờ không có thời gian, vận mệnh thúc giục.
“Được rồi, chỉ một giây thôi.”
Những bài toán mà Duyên thấy khó đều nhanh chóng được giải ra giấy, sau đó cô chụp ảnh gửi lại cho Duyên.
“Đã rồi. Cảm ơn. Tôi sẽ nhắn tin lại cho bạn sau.
Anh mỉm cười dịu dàng, rồi đóng Zalo lại và tiếp tục viết bộ truyện còn dang dở.
“Này, chúng ta đi câu cá nhé.”
Khi anh đang tập trung viết truyện thì một tin nhắn từ Zaro bất ngờ xuất hiện khiến anh mất hứng thú.
“Mẹ ơi, câu cá…”
“Này, chúng ta chơi trò nguyền rủa nhé.”
“Hãy đóng gói đồ đạc của bạn. Hãy ăn trưa trước đã,” nó trả lời.
Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ. Có lẽ cơm đã gần chín rồi. Hai tin nhắn khiến anh mất cảm hứng viết truyện nên anh cầm chổi đi dọn phòng.
Bây giờ anh đang học năm thứ tư đại học, anh không sống ở nhà riêng mà ở nhà dì.
Khi mới vào đại học, anh muốn thuê một căn nhà riêng để tiện ở nhưng bố mẹ không cho ra ngoài. Vì thế suốt 4 năm qua, anh chỉ có thể sống với dì và gia đình.
Chú Năm của anh hiếm khi ở nhà, còn dì Năm làm việc ở cửa hàng nên cũng hiếm khi ở nhà. Chú và dì có hai cô con gái, một người sắp lấy chồng và người kia kém ông ba tuổi.
Quả thực, con gái thành thị có khác. Không thể phủ nhận hai chị em đều đẹp. Em gái tôi cao 7 feet và có thân hình không chê vào đâu được. Em gái tôi không cao bằng chị gái nên hơi béo nhưng xinh đẹp tuyệt đối.
Sống ở đây giống như một sự tra tấn mỗi ngày anh phải nhìn vào ảnh của hai cô gái trẻ trước mặt. Đối với một chàng trai hai mươi ba tuổi như anh, anh thực sự không vui chút nào.
Chú tôi được giao tầng một và mái nhà. Trên mái nhà có khoảng sân rộng, anh thích trồng cây và nuôi cá nên dùng mái nhà để thỏa mãn sở thích.
Anh vừa quét xong tầng một và nằm trên võng thì có tiếng động từ bên dưới truyền đến.
“Phương, xuống ăn đi.”
“Ồ… xuống nhanh lên.”
Anh nhanh chóng mặc quần vào rồi chạy vào bếp vui mừng khi thấy cả cơm và nước đều vào miệng. Mỗi lần đến trường, anh chỉ nói với cậu hôm nay có về nhà ăn tối không.
Bữa ăn đã được hai chị gái anh chuẩn bị. Đôi khi anh không cảm thấy quá khó chịu khi sống ở đây.
Nó hướng về phía nhà bếp như thường lệ. Đằng sau chiếc áo khoác mỏng, bốn quả đào bụ bẫm đập vào mắt anh khiến anh không muốn ăn.
Không hiểu sao hai đứa em của cô ở nhà thoải mái nhưng lại rất thận trọng khi ra ngoài chơi. Nhưng ở nhà, tôi không bao giờ mặc áo ngực.
Thỉnh thoảng, bất cứ khi nào một trong số họ cúi xuống nhặt thứ gì đó, anh ấy có thể nhìn thấy rõ ràng hai núm vú màu hồng.
“Tôi nên ăn gì bây giờ?” nó hỏi.
“Cá kho canh chua.” Người trả lời điện thoại là một chị tên Ni.
“Món này ngon quá, năm nay cậu sẽ không về ăn cơm nữa phải không?” Anh bước đến bên bát, lấy bát và đũa ra, gắp cơm hỏi.
“Mẹ có khách rồi, con mời mẹ ăn trước nhé.” Chị Thư ở ngoài bước vào nói.
Khi mới đến sống ở đây, cô có mẹ nuôi vì Thu đi làm còn Nhi phải đi học. Cô Năm của tôi rất ít khi ở nhà nên tôi thuê thêm vài người giúp việc về nấu ăn.
Nhưng Thư hiện tại không có việc làm, còn Nhi mới học xong đại học nên cơm nước để lại cho hai chị em.
Vì cả hai cô gái đều kén ăn nên mỗi lần muốn nấu ăn đều phải hỏi trước, điều này khá bất tiện. Bây giờ tôi có thể thoải mái nấu nướng mà không cần lo lắng hôm nay ăn gì.
Sống ở đây được ba năm, anh cũng nhận thấy những thay đổi ở Ni. Cô ấy bây giờ quyến rũ hơn rất nhiều so với ba năm trước. Khuôn mặt hơi tròn với lúm đồng tiền trông rất xinh đẹp và chiều cao gần 6 feet của cô ấy thật hoàn hảo.
Nơi nó cần đến đã lớn như vậy, ba năm nay nó thường xuyên nhìn thấy hai cặp bánh bao này nên cũng khá quen thuộc.
Em gái tôi tròn trịa và săn chắc, núm vú hơi to và nhô ra ngoài. Còn Nhi, trông em rất mềm mại, với núm vú tròn, nhọn màu hồng che phủ núm vú nhỏ nhắn.
Mỗi lần ăn anh đều nhìn qua, hai chị em chỉ để đó cho anh chiêm ngưỡng mà không hề suy nghĩ.
Ăn xong, anh giúp dọn bát đĩa rồi lao về phòng tiếp tục viết kịch. Những hình ảnh sống động đó khiến cảm xúc của anh dâng trào vô số lần.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.