Một bông hoa nở rực rỡ trong nắng, lấp lánh ánh sáng và đùa giỡn với sương sớm, đó là hạnh phúc. Nhưng có một loài hoa trắng xinh đẹp chỉ lặng lẽ nở trong đêm tối, chỉ lặng lẽ cúi đầu rồi héo tàn trong nắng mai rực rỡ. Trong đêm tối có bao nhiêu người biết…
Joan là hoa hay Joan là hoa, tôi không biết. Nhưng cuộc đời của Quỳnh và bông hoa mang tên cô đã sống trong bóng tối vô tận… Liệu buổi sáng đầy nắng có còn quá xa vời? Đó chỉ là vấn đề chờ đợi. Khi kèn cái vang lên trong nỗi đau mất mẹ, đối với những nụ hoa trắng xinh vừa hé nở chính là sự khởi đầu của một đêm dài vô tận.
Ngày hôm đó, mẹ cô đi dạo dọc con phố nhỏ trong cơn mưa phùn, Joan duyên dáng lướt đi trong chiếc khăn ướt sũng. Mưa tiễn đường mẹ đi, gió đông cuồng nộ quét sạch lối đi, những hạt mưa rơi xuống từ má mẹ mỏng manh như nước mắt. Trong cuộc đời tôi, có lẽ thứ duy nhất tôi có nhiều hơn nước mắt chính là những giọt nước mắt, trong khi bố thì bận rộn hoặc làm việc cật lực suốt đêm. Joan và mẹ cô ngồi bên đĩa ăn không biết mệt mỏi, hoa rơi và nến héo nhiều lần nhưng bố cô không bao giờ về nhà một lần. Đạo diễn có ấn tượng không? Nhà của bố là gì?
Một đêm nọ, Joan thức dậy thấy mẹ đang khóc nức nở ngoài hiên, ánh trăng lạnh lẽo ôm lấy đôi vai gầy gò của bà. Người mẹ khóc một mình, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, bà nhìn thấy mẹ Joan đang nức nở:
– Bố có bạn trai rồi! Tôi thực sự đã quên mẹ tôi và tôi, các con tôi…
Mười hai tuổi không thông minh cũng không ngốc nghếch nhưng Joan lại thắc mắc tại sao mẹ cô lại xinh đẹp đến thế mà bố cô lại để cô cô đơn đến vậy? Tiền không đủ xoa dịu nỗi đau của mẹ tôi, mẹ vẫn quan tâm mỗi sáng bố tôi say khướt về nhà. Cho đến buổi chiều mưa định mệnh đó, khi mẹ tôi biến mất mãi mãi…
Trong lòng mẹ Cửu Hi có vui hơn không? Vẻ đẹp của cô đa dạng đến mức ai cũng cho rằng Quỳnh chính là bản sao của người mẹ đáng yêu của cô. Đôi khi soi gương, Joan tự hỏi, liệu cô có giống mẹ mình không, một cái bóng nhỏ lặng lẽ, cô độc với vầng trăng vàng sau lưng? Sau khi mẹ qua đời, bố anh không tỉnh dậy, anh càng đau khổ và uống rượu ngày đêm. Nhưng điểm khác biệt duy nhất là mỗi lần về nhà anh đều gọi tên mẹ…
Hôm đó, lúc chạng vạng, bố tôi về đến nhà, toàn thân nồng nặc mùi rượu. Cuối cùng Joan cũng đưa bố vào phòng và thấy mẹ cô vẫn khỏe mạnh nên một mình giúp đỡ bố. Khi cô bước tới giường với tiếng rầm, bố cô ngã xuống và ấn người ông xuống giường… Nhưng điều khiến cô bối rối là bàn tay của bố cô đang nhẹ nhàng vuốt ve ngực cô.
“Chỉ là tai nạn thôi! Bố say rượu nhưng bố không cố ý đâu” – Joan tự an ủi nhưng lời bào chữa này trở nên vô nghĩa. Đôi bàn tay thô ráp của bố trượt từ gấu áo lên, đẩy chiếc áo ngực lên.
Tim Joan đập loạn xạ, mặt cô vừa đỏ vừa trắng. Cha cô thực sự cố ý làm vậy… hay ông đã nhầm tưởng rằng mẹ của Joan trông giống mẹ cô? Bàn tay to lớn của bố hoàn toàn nắm lấy bộ ngực phải nhỏ nhắn của Qiong, dùng tay nhéo nhẹ rồi bóp nhẹ. Quỳnh run rẩy, đây là lần đầu tiên cậu bé nắm tay Quỳnh.
Rồi ngón tay đeo nhẫn của cô vuốt ve núm vú nhỏ như hạt đậu, cảm thấy buồn, ngứa ngáy nhưng cũng ngượng ngùng… nên Quỳnh vẫn nằm lúng túng. Quinn vẫn có thể cảm nhận được con cặc đang cương cứng của bố chạm vào đùi cô, và dù nó đã tách ra khỏi lớp vải quần của ông nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng. Bố bất ngờ vén áo Joan lên và ném thẳng vào mặt Joan. Khi bố ngậm bầu ngực của Quynh vào miệng mút, một cảm giác tê dại lan khắp cơ thể khiến Quynh rên rỉ nghẹn ngào “…uh…uh…uh…” nghẹn ngào trong cổ họng.
Tôi cảm thấy thật kỳ lạ khi xấu hổ khi để bố làm điều này và niềm vui lan khắp cơ thể tôi. Bố mút vú Quỳnh một lúc, quần lót của Quỳnh bị ướt, bé tưởng mình làm ướt giường nên vội ném bố ra ngoài rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Nhưng đó không phải là nước tiểu, mà là nước nhờn ướt đến nỗi Quinn nghĩ mình đã tè ra quần.
Khi anh quay lại, bố anh đã ngáy rất to. Nhìn anh nằm ngửa, chỗ đó có chỗ phình ra khiến Joan vừa xấu hổ vừa tò mò. Khoảnh khắc cha cô chạm vào Joan, nó có cảm giác cứng và nóng. Anh dũng cảm đến chỗ Joan, đặt tay lên đống lùm cây và nhào nặn chúng. Phần đặc biệt khó khăn khiến Quỳnh tò mò, nhưng bố cô đang ngủ say nên Quỳnh mạnh dạn cởi khuy thắt lưng… Sau một hồi vất vả, cuối cùng Quynh cũng cởi được quần của bố, khiến mái tóc đen dày của Quynh đỏ bừng. Tiếp theo, tuy mềm mại nhưng lại treo rất lâu…
Nó quá lớn và khác hoàn toàn với những gì mà Quỳnh nhìn thấy khi còn nhỏ. Nó thực sự rất ấm áp, bố đang ngủ không biết phải làm gì nên đã đặt nó lên và nhìn vào. Cái miệng nhỏ và xinh xắn giống như miệng của em bé. Joan rất ấn tượng, nó to đến mức gần bằng cổ tay cô. Sờ vào dương vật của bố, Quỳnh chợt có cảm giác này và cô liên tục vuốt ve lên xuống một cách thô bạo. Một lúc sau, Quỳnh bỏ chơi và đi tắm… Sáng hôm sau, khi bố thức dậy, Quỳnh đã bắt chước mẹ pha cà phê và làm bánh mì cho bố. Bố khen:
– Thật là một cô gái chu đáo…cảm ơn bạn một lần nữa!
Quinn chạy đến gần bố, hôn lên trán bà như thường lệ, nhưng nhớ lại đêm qua, cô ngượng ngùng cúi đầu. Bố hôn lên trán bé nhưng người bé vẫn run rẩy giống như lần bố bú vú bé tối qua. Không biết bố có còn nhớ không, nhưng bố chỉ bình tĩnh ngồi xuống ăn bánh và uống cà phê… chắc bố đã say quá, Joan thở phào nhẹ nhõm.
Bố với tay lấy tờ báo, “Bang… bang…” Ly rượu bên cạnh bị đập xuống đất, các mảnh vỡ vương vãi khắp nơi.
…Bạn đang đọc truyện của Quỳnh Nguồn: https://truyensexnunglon.com
Quỳnh nhanh chóng lấy một chiếc chổi nhựa nhỏ và một cái hốt rác để lau kính. Trong lúc dọn dẹp, cô thấy bố đang nhìn chằm chằm vào cổ áo của cô, nhìn xuống khuôn mặt đỏ bừng của cô vì sáng nay cô không mặc áo ngực, bộ ngực nhỏ nhắn nhô ra ngoài và nhọn hai bên. Nhìn thấy chiếc quần của mình lại phồng lên, Joan thực sự xấu hổ, nhất là từ hôm qua cô ấy đã lén chơi với chiếc quần của mình.
Bố ngượng ngùng một lúc rồi đứng dậy đi lên lầu, chỉ có Joan vẫn ngồi đó với khuôn mặt đỏ bừng. Nếu cứ dừng lại như vậy, e rằng sẽ không còn gì để nói, sau này sẽ dẫn đến ranh giới trong mối quan hệ cha con. Dù ngày đó còn xa nhưng tình cảm cha con giờ đây đã trở nên mờ mịt.
Ngày hôm đó, Joan mãi mãi chờ đợi bố về. Kể từ ngày mẹ cô qua đời, cô không hiểu tại sao Joan lại phải đứng vào vị trí của mẹ để chờ đợi bố. Cảm thấy chán nản, trời đã khuya, Quỳnh cảm thấy hơi khó chịu và đi tắm. Khi mẹ tôi còn sống, bà không thuê người giúp việc, bà làm tất cả việc nhà vì bà không thích người lạ sống cùng. Sau khi mẹ mất, Quỳnh tự mình làm mọi việc và không cần phải làm gì nhiều. Nó luôn dính và khó chịu khi làm sạch. Quinn không có ai cầm vòi hoa sen trên đầu và khỏa thân chơi đùa. Những dòng nước nhỏ xíu vuốt ve làn da, khiến bạn cảm thấy sảng khoái.
Joan là bản sao hoàn hảo của mẹ cô, từ làn da trắng trẻo cho đến đôi môi đỏ mọng như son môi. Dù dáng người cao và mảnh khảnh chỉ mới 12 tuổi nhưng Quỳnh đã cao tới 1m60 và trông khá quyến rũ. Điểm khác biệt duy nhất với mẹ tôi là ngực mẹ tuy vẫn nhỏ, nhọn và cong nhưng ngực mẹ lại đầy đặn và tròn trịa. Làn da của Joan nhợt nhạt đến mức những sợi lông mu thưa thớt nhuốm màu đen vẫn nổi bật, giờ ướt đẫm và phủ kín khe hở sâu của cô. Joan tự hào nhìn mình trong gương, “…Tôi cũng rất đẹp phải không?”
Nhưng từ trong gương của Quỳnh, cô cũng nhìn thấy bố cô đứng đó chết lặng, nhìn bộ phận cơ thể đó của bố cô cứng đờ và cương cứng… Thật xấu hổ nhưng Quỳnh phải giả vờ như không phải vậy. Anh ngây thơ, không biết tắm nhưng vẫn tự nhủ: “Vậy con có thích con không? Con có thấy con đẹp không?” Bố nhìn Joan một lúc lâu rồi lặng lẽ quay lại. đến phòng của anh ấy.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.