Bất chấp những suy nghĩ không tốt của mọi người, anh vẫn mang đến cho tôi những tình cảm đặc biệt. Anh yêu tôi tha thiết và tôi đã trút hết tình cảm của mình cho anh.
Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng núi, nơi núi trùng điệp và người Thái chung sống hòa thuận. Làng tôi nhỏ, nằm trong một thung lũng, nhà tôi ở gần chân núi. Tôi may mắn được sống trong một gia đình yêu thương, tuổi thơ theo bước chân cha mẹ, từng ngọn cỏ còn đẫm sương, tiếng đàn của bố, tiếng hát ngọt ngào của mẹ, và cả bài thơ của mẹ. Mỗi buổi chiều, bố tôi lại chơi đàn và cho cả nhà cùng hát. Mẹ là người dạy tôi bài hát đầu tiên trong đời. Cha mẹ tôi đã nuôi dưỡng tình yêu nghệ thuật trong tâm hồn tôi.
Tôi biết mình là người đồng tính từ khi còn học cấp 3, nhưng lúc đó, với bản tính vô tư của một đứa trẻ nên tôi không mấy quan tâm đến giới tính của mình. Mãi cho đến khi bắt đầu học đại học và nhận ra rằng mình có cảm nhận khác về các bạn nam cùng lớp, tôi mới bắt đầu đặt câu hỏi về giới tính của mình. Tôi cảm thấy rất hoang mang, sợ hãi và có khi bạn bè còn cười nhạo tôi khi thấy tôi dịu dàng, tình cảm như con gái.
Tôi chỉ biết cúi đầu buồn bã; tôi từ một người nhiệt tình, hăng say tham gia các hoạt động văn hóa ở trường trở nên trầm lặng và hay suy nghĩ, và vì sợ những lời lẽ gay gắt từ bạn bè nên tôi dần xa lánh họ và không nói chuyện nhiều với họ nữa. . Tôi thường tạo không gian riêng cho mình. Mỗi khi màn đêm buông xuống, nỗi cô đơn chiếm giữ trái tim tôi Lúc đó, tôi chỉ muốn chạy đến ôm mẹ thật chặt. Nước mắt cứ tuôn rơi mỗi đêm.
Kể một câu chuyện tình yêu đồng giới ngọt ngào
Tôi viết cảm xúc của mình lên từng trang rồi đốt đi. Vì sợ sự cô đơn đó nên tôi lang thang trên các trang web dành cho người đồng tính, tìm kiếm những người bạn đồng giới để trò chuyện. Khi tôi mạnh dạn đăng tải cảm xúc của mình lên mạng, tối hôm đó tôi nhận được rất nhiều cuộc gọi, tin nhắn từ những người quen nhau, trong đó có tin nhắn của anh. Tôi nói với anh ấy trong thâm tâm rằng anh ấy là một người đặc biệt, rất thú vị.
Lúc đó tôi mới là sinh viên năm nhất, chưa biết nhiều về đường sá ở Hà Nội nhưng vì tò mò và mong muốn được gặp những người cùng giới với mình nên tôi đã lấy hết can đảm để gặp anh. Khi đến nơi, tôi nhìn thấy anh, một người đàn ông gầy gò, khuôn mặt hốc hác nhưng nụ cười hiền hậu. Anh ngồi bên đàn piano trò chuyện thân mật, anh chơi những bản nhạc cụ ngọt ngào cho tôi nghe, còn tôi hát cho anh nghe những bài hát tôi yêu thích.
Đêm đó anh đưa tôi đi qua những con phố tràn ngập hương hoa sữa, tôi ngồi thẫn thờ nhìn lá vàng rơi mà anh gọi là hoa vàng. Đối với tôi, anh ấy là một người đàn ông lãng mạn, gợi cảm và có tâm hồn thiêng liêng. Anh kể cho tôi nghe về gia đình anh, một gia đình chưa bao giờ hạnh phúc. Cha mẹ anh ly hôn khi anh còn rất nhỏ, vì mẹ anh vụng về, không biết chăm sóc và hy sinh con cái nên anh phải sống với ông bà ngoại và người dì câm điếc. Lớn lên, anh chị em tôi có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, trong nhà luôn xảy ra mâu thuẫn, đánh nhau, cãi vã.
Sau cái chết của ông bà, anh bắt đầu sống tự lập. Trước tôi, anh từng có vài mối tình nhưng đều thất bại do lối sống khác nhau. Một mối tình khác khiến anh phá sản đến bây giờ. Khi đó, bằng số tiền kiếm được và vay mượn từ bạn bè, anh mở quán bán các món ăn Huế làm ăn rất phát đạt vì tin tưởng người yêu nên toàn bộ số tiền kiếm được đều đưa hết cho người yêu. Một ngày nọ, người yêu của anh đột nhiên biến mất, tiền của anh cũng biến mất.
Anh sống trong đau khổ, tuyệt vọng và kiệt sức nhưng vẫn phải vay thêm tiền của những người xung quanh để trả nợ. Nhà hàng phá sản và tình yêu của anh cũng tan vỡ. Vì điều này mà mọi người trong nhà lại càng ghét những người đồng tính như chúng tôi hơn, họ cho rằng những người đồng tính đều là những kẻ dối trá và bệnh hoạn nên tìm cách tách anh ra khỏi thế giới thứ ba này.
Tình yêu của chúng tôi cứ thế trôi qua êm đềm trong mùa thu Hà Nội cho đến khi gia đình và bạn bè anh biết chuyện. Gia đình anh tìm đủ mọi cách để ngăn cản tình yêu của chúng tôi. Họ cho rằng cuộc sống như vậy là không đúng luật trời, và họ tìm đủ mọi cách để chia cắt anh khỏi tôi. Thỉnh thoảng họ gặp tôi và nói những lời tục tĩu, thiếu văn minh với tôi. Cách họ nhìn tôi vẫn khiến tôi khó quên. Vì những điều đó mà có lúc tưởng chừng như chúng tôi phải chia tay nhưng anh là người luôn sống vì tình yêu nên đã dẫn dắt tôi vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống. Bất chấp những suy nghĩ không tốt của mọi người, anh vẫn mang đến cho tôi những tình cảm đặc biệt. Anh yêu tôi tha thiết và tôi đã trút hết tình cảm của mình cho anh.
Ba năm đã trôi qua, tình yêu của chúng tôi vẫn rất bền chặt, bất chấp những lời chê bai của xã hội, chúng tôi vẫn đến với nhau và vẫn dành cho nhau những tình yêu ngọt ngào nhất. Tôi luôn tự nhủ: “Cảm ơn em đã bước vào cuộc đời anh và cho anh một tình yêu đẹp đẽ như vậy. Cảm ơn anh đã yêu thương em”.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.