Khế ước nô lệ – Phần 1

Phần 1

Hà Nội, 19h ngày 12 tháng 7 năm 20XX…


Trong căn phòng khách của tòa biệt thự tọa lạc ở quận Tây Hồ, Hà nội, lúc này ba con người đang nhìn nhau, không khí căng thẳng vô cùng.

– Con chắc về quyết định của mình chứ? – Lão Nhật Minh thở một hơi dài xì gà CUBA, tay kia đưa chiếc ly pha lê óng ánh lên hớp một ngụm Whisky Macallan, mắt thì vẫn đang đăm chiêu nhìn vào thằng con quý tử của mình – Nhật Đăng.

Căn phòng du dương tiếng violin lãng mạn phát ra từ những chiếc loa tiên tiến nhất được các kiến trúc sư tài ba thiết kế cho ẩn mình vào căn phòng. Vốn dĩ vì Lão Minh rất cuồng các kiến trúc phương Tây thời xưa nên căn biệt thự này cũng được xây dựng theo cảm hứng đó. Từ một người làm thuê làm mướn đi lên từ bàn tay trắng, bôn ba từ Bắc chí Nam cuối cùng lão cũng có duyên với mảnh đất Hà Nội, nơi mà lão đã tìm được sự nghiệp lẫn tình yêu của mình là bà Thanh Nguyệt.

Bà thì đã yêu lão Minh ngay từ ánh nhìn đầu tiên khi còn là một chàng thanh niên nghèo miền Trung lên Hà Nội lập nghiệp, tuy là gái thủ đô nhưng gia cảnh xưa của bà Nguyệt thuộc dạng nghèo khó nên cũng phải chạy đôn chạy đáo mà kiếm từng đồng đi học và nuôi gia đình. Tình cờ gặp được lão Minh và bà đã say đắm trong cái ánh mắt kiên định và đầy tham vọng của chàng trai nghèo khi xưa giờ đây đã trở thành một ông chủ của tập đoàn bất động sản có tiếng.

Hơn mấy chục năm theo chân của lão Minh bà Nguyệt cũng đã tự mình phát triển riêng một chuỗi cửa hàng thời trang cao cấp cho riêng mình. Sự thành công của 2 vợ chồng đã lan rộng ra quốc tế, nên giờ đây họ muốn dồn tất cả tài sản tới Cambridge, Mỹ và đồng thời cũng định cư tại đây luôn để dễ quản lý khối tài sản kếch xù của mình. Đại học Harvard, chắc không còn xa lạ gì nữa đối với biết bao thế hệ học sinh, ngôi trường danh giá bậc nhất thế giới cũng là mục tiêu của vợ chồng lão Minh khi muốn cho thằng con mình vào học tại ngôi trường này.

Từ nhỏ đến lớp 7 Nhật Đăng học tại Việt Nam nhưng đến lớp 8, 9 thì công việc hai vợ chồng lão Minh gặp trục trặc ở Mỹ nên hai ông bà đành đưa cậu con trai theo để dễ chăm sóc hơn vì Nhật Đăng còn nhỏ. Sau khi học xong cấp 2 thì Nhật Đăng cùng bố mẹ về nước thăm quê hương và làm thủ tục sang Mỹ định cư học tiếp cấp 3, cuối cùng là vào Harvard.

Tuy nhiên sau khi về lại mảnh đất quê hương này Nhật Đăng đã đưa ra quyết định khiến cho vợ chồng lão Minh không tin vào tai mình trong suốt 1 tháng qua. Hôm nay là ngày đáng lẻ Nhật Đăng cùng bố mẹ bay qua Mỹ định cư, nhưng sau khi được lão Minh cho thời gian 1 tháng để suy nghĩ lại vấn đề này thì quyết định của cậu vẫn không thay đổi.

Cậu muốn thoát ra khỏi vòng tay của bố mẹ mình, muốn tự mình đứng lên theo con đường riêng, muốn được bố cậu – Lão Minh công nhận. Vợ chồng lão đã lặn lội không ít những nơi bẩn thỉu, trải qua biết bao nhiêu thăng trầm cuộc đời, biết được góc tối dơ bẩn nhất của xã hội, biết được lòng người là như nào! Chính vì thế cả hai đều luôn bao bọc Nhật Đăng trong vòng tay mình tốt nhất có thể. Cuộc sống của cậu luôn bị tù túng, bị kiểm soát, bị áp đặt. Từ nhỏ cậu đã bị lão Minh đã mời các giáo viên dạy nhạc piano, violin, guitar… đến để kèm cặp cậu sau khi tan trường để tránh giao du với lũ bạn xấu, những trận đòn roi thật đau khi đàn sai một nhịp dần dần dần cũng ám ảnh sâu trong tâm trí của cậu. Cũng vì chính cuộc sống như thế đã khiến cho Nhật Đăng ảnh hưởng tâm lý nặng nề, suy nghĩ của cậu rất khác người và cũng rất… bệnh hoạn. Sau những cuộc cậu “bùng nổ” để đứng lên nêu ra suy nghĩ của mình thì lão Minh cũng nhận thức được việc áp đặt của mình cho Nhật Đăng là hơi quá đáng. Thế nên bây giờ lão sẽ để cho cậu quyết định về tương lai của mình.

– Vâng thưa bố!! – Ngắn gọn xúc tích không giải thích gì thêm Nhật Đăng đáp lại, khuôn mặt lạnh tanh cùng với đôi mắt sắc sảo được thừa hưởng từ người mẹ đáng kính của cậu luôn tạo ra một áp lực vô hình cho người đối diện.

– Con trai của mẹ đã suy nghĩ kỹ chưa? Qua đó con sẽ có cuộc sống tốt hơn, gia đình của Ngoại và Nội cũng đã chuyển đi hết rồi, con ở đây sẽ chỉ có một mình, con không cô đơn sao? – Bà Nguyệt đưa sát mặt mình tới gần Nhật Đăng đôi mắt long lanh như đang cầu khẩn cậu đổi ý, mùi nước hoa cao cấp dành cho phái đẹp, cùng với đó là nốt ruồi gần đuôi mắt khiên cho bà ta dâm vô cùng.

Đọc tiếp  nữ tù nhân

– Có bao giờ con không cô đơn đâu? – Nhật Đăng nhìn 2 vợ chồng lão Minh bằng ánh mắt đầy sự trách móc.

Nghe đến câu này hai vợ chồng lão khựng lại vì lời cậu hoàn toàn có lý vì cả hai vợ chồng chưa bao giờ để ý tới cảm xúc thật sự của thằng con mình, suốt ngày chỉ có vùi đầu vào kiếm tiến và những cuộc thác loạn liên miên từ ngày này qua ngày nọ. Quả thật, từ nhỏ cậu chả có bạn bè gì, sau khi tan trường luôn được quản gia đưa về bằng con Rolls – Royce khiến cả bọn học sinh trong trường láo nháo trầm trồ, cậu không thích điều này tí nào, vì cậu muốn có một cuộc sống bình thường, muốn mọi người nhìn mình bằng ánh mắt như bao bạn bè cùng trang lứa. Cậu luôn chịu cô đơn tù túng trong căn phòng rộng bằng 2 cái sân bóng đá mini. Cùng với đó là biết bao nhiêu nhạc cụ trong phòng lần lượt cho các giáo viên đến giảng dạy.

– Thôi chuyện này con không cần phải nhắc nữa, bây giờ cứ theo ý của con mà làm, với điều kiện sau khi học xong đại học con phải qua Mỹ, đó là giá chót!! – Tuy nhún nhường thằng con và đồng ý làm theo lời Nhật Đăng nhưng lão vẫn gỡ gạc lại một chút ít cho cái giá mà Nhật Đăng đưa ra để bảo vệ cái hình tượng gia trưởng của mình (luôn đúng).

Bà Nguyệt lúc này cũng đứng thẳng dậy nhoẻn miệng cười nhìn Nhật Đăng đầy vẻ dâm đãng, thằng con cuối cùng cũng đã lớn khôn. Cơ thể bà run lên vì vui sướng, cảm giác đứa con quý tử của mình vừa làm một cái gì đấy lớn lao cho xã hội loài người vậy @@ vì quá phấn khích nên bây giờ cơ thể bà đã nóng lên, nước nhờn cũng đã rỉ ra ướt nhẹp cái quần lót ren mới thay khi nãy, quay qua chớp mắt với lão Minh thì lão cũng hiểu ý đứng dậy nói:

– Thôi uống với bố và mẹ một ly nào!!

Nói xong lão rót rượu ra 2 ly còn lại đưa cho hai mẹ con, bà Nguyệt vẫn đang hưng phấn khi chứng kiến Nhật Đăng cầm rượu trên tay, 2 tháng nữa vào lớp 10 thôi nhưng trong căn phòng mờ ảo cùng với tiếng nhạc du dương này bà thấy con trai mình với thân hình 1m79 khiến cậu trông nam tính vô cùng.

– Cạn ly!!!

Uống xong lão Minh cầm chai rượu lên nâng niu mắt nhíu lại nhìn như thể người tình của mình, đôi mắt lão có chút đượm buồn, chỉ vài tiếng nữa thôi tất cả những chỗ rượu này lão sẽ không còn được ngắm hàng ngày nữa. Sau khi nhìn căn nhà lần cuối 2 cha con lão phụ quản gia Tâm xách va ly của vợ chồng lão lên xe và hướng thẳng ra sân bay Nội Bài.

Đây là quản gia mà lão Minh rất tin tưởng, thời gian cả nhà cậu đi Mỹ một mình ông Tâm chăm sóc quán xuyến căn biệt thự đầu tiên của vợ chồng lão Minh, tuy đã 67 tuổi nhưng ông Tâm vẫn luôn linh hoạt, đôi mắt sâu hoắm của ông khiến ai nhìn vào cũng e sợ. Được lão Minh thuê từ khi Nhật Đăng còn là đứa trẻ con lon ton, lịch trình học của Nhật Đăng do ông Tâm lo hết, thời gian ở cạnh ông Tâm còn nhiều hơn ở với vợ chồng lão.

Lão Minh ngồi ghế trước dặn dò ông Tâm để ý Nhật Đăng và một số vấn đề khác, trong khi đó bà Nguyệt ngồi sau dùng tay kẹp cổ Nhật Đăng ghì cậu nằm trên đùi mình để tranh thủ nâng niu thằng con lần cuối trước khi bay, vuốt mái tóc dài bồng bềnh lãng tử của cậu chán chê, bà thò tay xuống chiếc bụng 6 múi của cậu rồi vuốt lên vuốt xuống để cảm nhận sự săn chắc của tuổi trẻ. Nhìn thằng con hồi lâu bà cũng nhận ra cậu cũng đang buồn khi sắp phải xa mẹ, tuy lão Minh khó tính thật, nhưng bà Nguyệt luôn cưng chiều cậu thế nên bà cũng không kìm được mà hôn hít liên tục lên trán cậu con trai bé bỏng của mình.

Tới sân bay cả bốn người nhìn nhau hồi lâu, vì cái tôi của 2 người đàn ông nên lão và Nhật Đăng không ai chịu mở lời từ biệt trước cả, nhưng vốn dĩ những khoảnh khắc này không nhiều nên lão cũng hạ mình xuống mà mở miệng ra nói:

– Thôi con ở lại mạnh khỏe, bố mẹ đi đây – nói rồi lão đưa tay ra trước mặt Nhật Đăng ra hiệu bắt tay.

Rất lâu rồi cho đến nay Nhật Đăng mới chứng kiến được hành động thân mật duy nhất của bố cậu kể từ khi còn bé, nhưng vì suy nghĩ chững chạc nên cậu hạ cái tôi xuống mà bắt tay lại.

– Bố đi cẩn thận – mặt cậu vẫn không cảm xúc gì.

– Mình đi thôi em – lão Minh quay qua nhìn bà Nguyệt.

– Anh đi trước đi em nói với con cái này xíu – bà Nguyệt nháy mắt với lão Minh.

Đọc tiếp  Buổi tối cuối tuần bên Hồ Tây

Lão cũng chả nói gì mà cũng chỉ biết thở dài ngao ngán cho người vợ tinh nghịch của mình rồi cùng ông Tâm xách vali đi trước. Nhìn Nhật Đăng bằng ánh mắt trìu mến bà Nguyệt nói:

– Con ở lại sống tốt nhé, có gì cứ gọi cho bố mẹ. Tiền bạc thì chắc mẹ cũng không cần phải nói nhiều nữa đúng không, con muốn bao nhiêu thì cứ gọi cho bố mẹ. Ở nhà phải nghe lời ông Tâm biết chưa!!

– Vâng ạ – Nhật Đăng nhìn mẹ buồn nhè nhẹ mà đáp lại.

Tuy không hợp tính bố cậu lắm nhưng cậu thương mẹ vô cùng, vì cơ bản mỗi lần bị lão Minh đánh đập thì mẹ cậu cũng sẽ dọa phạt “treo giò” lão 1 tuần nên lão cũng sợ lắm, ngoài ra mẹ cậu chả bao giờ để cậu thiếu bất cứ một thứ gì.

Bà Nguyệt ôm Nhật Đăng vào lòng đôi bàn tay xoa chầm chậm vào cái lưng nở nang của thằng con trai mới lớn, xong lại đưa tay lên sờ vào 2 má của cậu nhìn âu yếm rồi chầm chậm hôn lên bờ môi của thằng con trai mình, chỉ là chạm nhẹ thôi cũng đủ thu hút vài ánh nhìn của nhiều hành khách ở sân bay. Mùi hương nước hoa cùng với thân hình bốc lửa của người phụ nữ đang độ tuổi hồi xuân khiến Nhật Đăng cũng xao xuyến lắm, nhất là sau cái nụ hôn vừa rồi, tuy cậu thừa hưởng sự bệnh hoạn từ bố mẹ thật nhưng Nhật Đăng chả hứng thú lắm với thể loại loạn luân cho lắm.

– Đấy là hôn từ biệt đấy nhé, cấm nghĩ lung tung biết chưa!! – Bà Nguyệt nhí nhảnh trêu cậu.

– Hừ không thèm – cậu quay mặt đi chỗ khác má ứng đỏ lên vì câu đùa của mẹ.

– Hửmmmm =)) – lúc này bà Nguyệt nhận ra sự ngại ngùng của con trai mà thích thú đưa sát mặt của mình tới hỏi thăm giò.

– Thôi mẹ đi đi kìa, kẻo bố đợi – Nhật Đăng đẩy bà ra.

– Vậy thôi mẹ đi nhé, con ở lại mạnh giỏi!!

– Vâng chào mẹ!!

Lúc bà Nguyệt đi vào tiền sảnh thì ông Tâm cũng bước ra, gặp bà ông trịnh trọng hơi khom người xuống chào từ biệt, bà Nguyệt mỉm cười rồi chạy lon ton đến chỗ lão Minh đang đứng, quay lại vẫy tay lần cuối với Nhật Đăng, cậu thấy thế cũng vẫy tay theo.

– Cậu chịu khó đứng đây chờ tôi đi lấy xe – ông Tâm nói.

– Ừm!!

Trong lòng Nhật Đăng bây giờ vui buồn lẫn lộn, buồn vì phải xa người mẹ yêu quý của cậu mà không biết khi nào mới được gặp lại, còn vui thì đây là lúc cho sự tự do của cậu được tung cánh, ngồi trên xe cậu không thể chờ đợi khi về đến nhà để thực hiện những ước mơ ấp ủ từ lâu của cậu.

10h đêm về đến nhà…

Cậu chạy thẳng qua phòng thể dục của tòa biệt thự, cởi chiếc áo trên người ra điên cuồng đá vào bao cát tập võ từ năm lớp 6 của cậu, tuy 2 năm nay cậu xa nhà nhưng ông Tâm vẫn sắp xếp người giúp việc hàng ngày lau chùi tất cả mọi vật dụng trong nhà. Đôi chân dài liên tục đá vào bao cát tạo ra tiếng bôm bốp vọng cả khu tập luyện, cùng với thân hình chuẩn như tạc tượng của mình khiến bao nhiêu cô bạn lúc còn bên Mỹ phải thèm thuồng. Vì bị ảnh hưởng tâm lý từ nhỏ nên cậu mang trong mình căn bệnh RỐI LOẠN CƯỠNG CHẾ, mỗi ngày cậu phải đá ít nhất 1000 cái vào bao cát, mỗi chân 500 thì lúc đấy cậu mới thỏa mãn được, nếu không cậu sẽ điên loạn lên.

Không có bạn nên cậu chỉ biết làm bạn với sách vở, tài lẻ, và môn võ taekwondo mà cậu rất đam mê. Khi qua Mỹ cậu đã đạt được đến ngưỡng đai đen nhất đẳng nhưng vì quá nhỏ và chưa đủ 18 tuổi nên cậu chỉ có thể mang đai đỏ cho tới 18 tuổi mà thôi, niềm đam mê mãnh liệt và căn bệnh ám ảnh đã cho cậu một cơ thể cực phẩm so với bạn bè cùng lứa.

Cậu sút vào bao cát miệng cười thật tươi, nói đúng hơn là cậu đang hưng phấn, cậu không thể không nghĩ đến cảnh ngày mai bay vào Đà Nẵng và bắt đầu một cuộc sống mới tự do, càng nghĩ cậu càng hăng máu đá mạnh vào bao cát, vì 2 năm trời không ai đụng vào kèm với sự phấn khích nãy giờ khiến bao cát cũng vỡ ra khi cậu vừa đá xong cái thứ 1000 thật mạnh.

Cát lúc này cũng chảy ra khắp sàn nhà, cậu cũng ngồi bệt xuống vừa thở dốc vừa nhoẻn miệng cười bật thành tiếng, sự hoàn hảo này khiến cho người mắc bệnh như cậu nứng tột độ. Cái bệnh hoạn này cậu thừa hưởng từ bố mẹ mình, mặc dù đã chứng kiến nhiều lần lão Minh gọi những gã da đen cao to về nhà để địt bà Nguyệt, và cậu còn thấy những thú vui kinh dị khủng khiếp khác mà lão Minh nghĩ ra, người ngoài nhìn vào cũng không ngờ một người quý phái như và Nguyệt lại bệnh hoạn như này. Nhưng vì ở Mỹ Nhật Đăng đã “chinh chiến” rất nhiều cô bạn cùng lứa nên cậu cũng đủ thỏa mãn rồi, tuy nhiên vì nhiều lần chứng kiến bố mẹ như thế nên cậu cũng bắt đầu có sự thay đổi trong suy nghĩ của mình. Lúc này ông Tâm đi vào thấy cậu ngồi thở hổn hển thế thì hối hả chạy tới đỡ người cậu:

Đọc tiếp  Bạn gái tôi học lớp 12

– Cậu ổn không?

– Không sao, ông chuẩn bị hành lý hết chưa mai phải bay sớm đấy?

– Đã xong hết rồi thưa cậu!!

Nói rồi cậu chạy vào phòng ngủ của mình, nhìn lên trần nhà hoài niệm lại những kí ức về gia đình mình, khi xưa lão Tâm vừa mua được căn biệt thự này đầu tiên lúc ấy lão cũng không giàu tới nỗi phải bay tới bay lui để lo cho công việc, cậu nhớ lại lúc đó căn nhà lúc nào cũng có tiếng cười và 2 anh em. Lúc đó cậu luôn được lão Minh cưng chiều, còn mẹ cậu thì khỏi nói rồi.

Cậu có một cô em gái tên Quỳnh bé hơn 2 tuổi, sau khi cậu học hết lớp 7 thì gia đình cậu qua Mỹ. Hai năm sau về lại Việt Nam thì Quỳnh lười không chịu đi, kiểu gì tháng sau cả nhà không trở về Mỹ nên đi làm gì cho mệt, nhưng giờ đây cậu đã bỏ mặc em gái mà ở lại Việt Nam, lúc cậu đổi ý Quỳnh trách cậu lắm, nhưng biết sao được khi cậu đã trưởng thành và đã có suy nghĩ riêng cho con đường của mình.

Ngoài mẹ ra cậu cũng thương Quỳnh lắm, khi call video bị Quỳnh trách móc nhưng cậu vẫn cười cho Quỳnh chửi thoải mái vì cậu xứng đáng thế mà. Cả bên ngoại lẫn bên nội đều theo vợ chồng lão Nhật Minh sang Mỹ, chỉ có duy nhất cô Lan em út của lão Minh là không đi vì muốn ở lại lo cúng kiến cho phần mộ của ông bà Nội, quê gốc lão Minh ở Huế nhưng vì chiến tranh nên ông bà Nội vào Đà Nẵng sống đã mấy chục năm nay. Cũng chính vì thế mà cả Nhật Đăng và vợ chồng lão Minh cũng quyết định chọn cậu ở gần cô Lan để 2 cô cháu chăm sóc hỏi han nhau cho vui, hơn nữa cô cũng đã 30 tuổi rồi mà vẫn chưa có chồng, nên lão Minh nghĩ cho Nhật Đăng giúp đỡ cũng tốt. Suy nghĩ hồi lâu thì cậu thiếp đi lúc nào không hay.

– Cậu chủ!! Cậu chủ!!

– ??? – Lúc này Nhật Đăng đang còn trong con mơ ngủ thì bị ông Tâm gọi dậy.

– Cậu chủ!! Dậy đi ăn sáng đi để kịp chuyến bay nào!!!

– Tôi nói với ông bao nhiêu lần rồi hả?? Sao lại tự ý vào phòng tôi?? – Nhật Đăng trừng mắt nhìn ông Tâm.

– Dạ… dạ tại gần trễ giờ bay rồi mà tôi gọi cửa hoài mà không thấy cậu trả lời!! – Ông Tâm ấp úng trả lời.

– Ông ra ngoài đi đợi tôi một lát.

– Dạ cậu – nói rồi ông tâm khép cửa lại mà xuống nhà ăn đợi.

Vụt cái chăn sang một bên, Nhật Đăng cũng nhăn nhó mà bước xuống giường tiến đến nhà vệ sinh, vì phòng cậu quá rộng nên sáng nào cũng phải “chạy marathon” từ giường tới WC, điều này luôn làm cậu cáu gắt vào mỗi buổi sáng sớm. Nhìn trong gương cậu cầm chiếc lược đã cũ mà Quỳnh tặng cậu trước khi về Việt Nam và chải mái tóc bồng bềnh lãng tử của mình, cầm chiếc bông tai bằng bạc ngâm trong nước mỗi tối để tránh bị nhiễm trùng đeo lên tai, đánh răng xong cậu như một thói quen mỗi sáng cậu vén chiếc áo lên để ngắm cơ bụng 6 múi của mình, ngắm xong nhoẻn một nụ cười hài lòng rồi bước ra ăn sáng. Ông Tâm thấy cậu đi xuống thì cũng đưa tay vào chiếc mâm nói:

– Hôm nay có món…

– Thôi được rồi ông ngồi xuống ăn luôn đi – Nhật Đăng ngắt lời ông Tâm.

– Dạ không được đâu cậu chủ, tôi sao có thể ngồi chung bàn với cậu được!!

– Tôi mệt ông quá, sáng nào ăn xong cũng phải đợi ông ăn, phiền lắm!! Hôm nay là ngày cuối cùng của ông ở cạnh tôi rồi nên thoải mái đi.

– Cậu nói gì tôi không hiểu?? – Ông Tâm trừng mắt sợ hãi.

– Ăn đi đã lên máy bay tôi giải thích sau.

– Dạ cậu…

Tuy lớn hơn Nhật Đăng rất nhiều tuổi, nhưng vẫn gọi Nhật Đăng là “cậu” vì quy tắc của quản gia. Một phần theo Nhật Đăng từ bé nên ông luôn kính nể vì cậu thật sự là người có tài, luôn điềm đạm hệt như tính cách của lão Minh, thừa hưởng thêm sự suy nghĩ sắc bén của bà Nguyệt đã không ít lần cậu giúp bố mình trong việc kinh doanh. Cậu cũng có business riêng của mình, từ những số tiền mà bố mẹ cho cậu luôn đầu tư vào những thứ như chuỗi cửa hàng net, minimart, sách nghiên cứu kinh tế… Thế nên không cần bố mẹ cậu vẫn có thu nhập khủng từ việc kinh doanh từ business riêng.

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận