Trong cuộc sống của chúng ta, mỗi người đều có những tính cách và sở thích khác nhau. Việc ăn mặc cũng vậy. Có người không thích mặc váy, có người không thích mặc áo sơ mi, có người không thích mặc áo lót, quần lót, thậm chí cả áo lót và quần lót cùng một lúc.
Cá nhân tôi là một người nghiện đồ lót. Nó giống như một thói quen, một cơn nghiện khiến bạn cảm thấy tự do, thoải mái, không bị ngăn cấm, chán nản hay khó chịu. Tuy nhiên, việc chống mặc nội y cũng gây ra nhiều hệ lụy, không ít trường hợp gây ra tiếng cười và nước mắt. Và còn vô số câu chuyện liên quan đến vấn đề kháng quần lót của tôi. Tôi sẽ kể đi kể lại câu chuyện của mình. Tôi biết trên Truyensac.net có khá nhiều phụ nữ là fan anti quần lót. Hãy cùng tôi đóng góp những câu chuyện hay của riêng bạn nhé.
Hôm nay tôi bắt đầu bằng một đoạn clip ngắn về lần đầu tiên tôi gặp fandom phản đối nội y của mình. Câu chuyện bắt đầu khi tôi mới vào đại học.
Thực ra khi còn nhỏ tôi rất khó chịu khi mặc đồ lót vì nó rất khó chịu. Mẹ bắt tôi mặc quần lót từ năm 6 tuổi nhưng tôi luôn giả vờ quên. Đến năm 12 tuổi, tuổi dậy thì đã lộ rõ và đương nhiên bạn phải mặc nó. Về sau thì quen, nhưng mỗi lần đi học về, thay quần áo, cởi đồ lót ra, tôi lại cảm thấy vô cùng thoải mái, dễ chịu.
Tôi có một thói quen, khi mặc váy, tôi thường mặc váy trước rồi mới mặc quần lót. Còn với váy lót hay váy liền, tôi thường không mặc nội y. Hôm đó cũng như thường lệ, tôi đi học về, tắm rửa và thay quần áo. Vừa mặc quần áo vào, tôi đã nghe thấy mẹ gọi tôi xuống lầu. Tôi nhanh chóng kéo quần áo và chạy xuống nhà. Thì ra có một con chuột chạy vào nhà. Mẹ tôi sợ chuột nên không dám đứng dậy nấu ăn. Mẹ bảo chạy ngay ra cửa hàng điện nước gần nhà mua keo dán chuột để bắt.
Thấy mẹ hốt hoảng, tôi cầm tiền chạy ngay vào cửa hàng. Đi được một lúc, tôi chợt cảm thấy một làn gió mát thổi dưới chân. Tôi giật mình nhớ ra vừa rồi mẹ gọi điện cho tôi, tôi vội mặc quần áo không mặc quần lót.
Tôi cảm thấy xấu hổ và sợ hãi. Nhưng vì lười và sợ về nhà, mẹ hỏi và mắng nên tôi liều lĩnh túm lấy váy rồi đi tiếp. Khi chúng tôi đến quán, đã có một nhóm người già trẻ lớn nhỏ đang ngồi uống cà phê trước cửa hàng. Tôi cũng bối rối khi nghĩ đến khoảng trống dưới chân mình, tôi đứng mua nhưng cứ ấn tay vào phía trước quần áo để tránh bị gió thổi bay. Mua xong mình bước đi rất nhẹ nhàng. Lúc đó tôi cũng nghĩ nếu gió thổi tung váy mình thì ai nhìn thấy chắc cũng sẽ ra nước ngoài.
Tôi lặng lẽ bước ra khỏi cửa hàng và đi dạo trên phố một lúc rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác sợ hãi và lo lắng biến mất. Lúc đó tôi đã bình tĩnh lại nhưng khi nghĩ lại, tôi cảm thấy vô cùng xúc động. Lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác không mặc quần lót, thoải mái, tự do như hồi còn bé.
Đó là lần đầu tiên tôi ra ngoài mà không mặc đồ lót và tôi đã trở thành một fan cuồng nhiệt của cộng đồng phản đối đồ lót kể từ đó.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.