Từng giọt cà phê đen nhỏ xuống lớp sữa trắng ngà dưới tách cà phê. Ngồi ngơ ngác nhìn mưa rơi nặng hạt trên đường.
Đúng lúc tôi đang tính dành tiền mua chiếc Audi R8 2010 thì cảnh mưa nhẹ nhàng hiện ra trước mắt.
Hình ảnh quen thuộc là những học sinh cấp 3 thong thả đi xe máy, tắm mưa. Con đường vắng, tiếng mưa hè rì rào, từng mảnh lá phượng, hoa rơi trên đường gợi cho tôi những kỷ niệm ngọt ngào.
Cách đây gần hai mươi năm khi tôi còn học trung học. Vào thời điểm đó, đối với chúng tôi, việc sở hữu một chiếc xe đạp là niềm vui và là niềm tự hào.
Thực ra tôi không hề kiêu ngạo mà là tôi tự tin hơn một chút so với các bạn cùng lứa. Mỗi giọt mưa đều gợi lên những kỷ niệm khó quên, làm tươi mới những hình ảnh xưa, khơi dậy một niềm khao khát mong manh, vĩnh cửu.
Hồi cấp 3 tôi rất thân với hai người là Tú và Đạt. Anh là một người đàn ông nam tính, nhỏ con nhưng nhanh nhẹn và khá hiền lành.
Người ta nói Tú là học sinh giỏi nhất trường cấp 3 đó. Cha anh là giám đốc một công ty chi nhánh chuyên kinh doanh thép phục vụ xây dựng nên anh rất giàu có và thường lái chiếc Mitsubishi Jolie của bố đi học.
Tất nhiên là có tài xế, nhưng dù anh có biết lái xe thì bố anh cũng không cho anh tự lái xe đến trường. Anh Tú dáng người mảnh khảnh, cao gầy, đặc biệt dáng người gầy gò khiến anh trông như một kẻ nghiện ma túy.
Chúng tôi không thân nhau lắm khi vào cấp ba, nhưng đến cuối lớp 11, chúng tôi thân nhau hơn.
Có lẽ chính trong các trận đấu, chúng tôi đã thành lập một đội thực sự tốt và đó là lý do tại sao chúng tôi rất thân thiết. Cả ba chúng tôi đều có những biệt danh mà chỉ có ba chúng tôi biết. Trên thực tế, cả lớp đều biết chuyện đó nhưng họ hiếm khi gọi điện.
Biệt danh của Đạt là “Đất Không Chín” nghĩa là “Điên không chán”, biệt danh của Tú là “Diệp Liên Tú” nghĩa là “đụ liên tục”, tôi tên là “Đức Di”, tạm dịch là “đĩ”.
Đó là cách nó được dịch, nhưng chúng tôi thực sự không quan tâm đến con gái vào thời điểm đó. Tất nhiên, mất trinh vẫn là thiên đường gái gọi nổi tiếng ở Việt Nam, đặc biệt là các tỉnh phía Bắc.
Giải thưởng Tubao trao cho chúng tôi cũng là Tubao, vì anh ấy là người giàu nhất trong ba chúng tôi. Hình ảnh đầu tiên xuất hiện vào cuối học kỳ đầu tiên của lớp mười một.
Tôi còn nhớ rõ trời mưa phùn cả tuần nay. Tết Nguyên Đán đang đến gần, ai cũng muốn có thật nhiều tiền để đón Tết.
Tất nhiên lúc đó có lì xì nhưng đó là trong và sau Tết. Chúng tôi sẽ có một ngày nghỉ bắt đầu từ ngày 26 Tết.
Sau khi dọn dẹp nhà cửa một chút, chúng tôi xin phép gặp nhau ở cửa hàng game. Họ nói họ rất nhiệt tình dọn dẹp nhà cửa nhưng thực tế là họ đang ép chúng tôi phải làm.
Gia đình tôi rất giống gia đình Dart, chính xác hơn một chút. Lúc đó, bố mẹ tôi còn đang làm việc trong ngành cung ứng vật tư của một số doanh nghiệp nhà nước. Cái này gọi là có cơm ăn, không giàu bằng nhà Tú.
Cha của Dutt bỏ đi theo con gái. , ở nhà có mẹ, con gái và một người dì. Dì của anh ấy còn rất trẻ, hơn chúng tôi khoảng tám chín tuổi. Mẹ Đạt làm y tá ở bệnh viện phụ sản thành phố, mẹ rất bận rộn và ít có thời gian rảnh nên có thể nói Đạt là người có nhiều thời gian nhất, còn Tú và tôi đảm nhiệm một số việc.
Dì của anh ấy có vẻ rất tốt bụng và bán rau ở chợ nên thường xuyên mang đồ ăn nhẹ hoặc thước kẻ, bút, cầu lông, bóng bàn và những đồ lặt vặt khác.
Nói kỹ về dì của Dart, bà quả thực là một người phụ nữ hiền lành và nhanh nhẹn. Anh không biết Tutu, nhưng thành thật mà nói, bà có một sức hút kỳ lạ.
Sức hấp dẫn của một người phụ nữ trưởng thành, đặc biệt là bộ ngực. Dì cô có sở thích mặc áo sơ mi cổ trễ đa số là áo may sẵn nhưng việc mặc áo may sẵn cũng không phải là hiếm.
Ngoài ra, cúc áo ngực của tôi thường xuyên bị tuột ra, không biết là vô tình hay cố ý. Đặc biệt mỗi lần chạy ra ngoài mua hộp phấn cho cô, thước kẻ cho cô thì cô lại bán cho tôi với giá rất rẻ.
Càng về gần nhà, ngày hai mươi sáu tháng giêng âm lịch, mọi người lại tranh nhau mua hoa đào, hoa quất, hoa mai về trưng bày.
Ba người chúng tôi không quan tâm, chúng tôi chỉ đang nghĩ cách kiếm tiền đón Tết. Khi tôi tới quán game, Tú mỉm cười nói với tôi:
-Sao hai người lại có khuôn mặt như cái máy bơm vậy? Tết Nguyên đán là một ngày lễ, và chơi game thoải mái trông thật buồn.
Đạt kéo một chiếc ghế nhựa ra, ngồi vào, bật máy tính lên và nói:
-Không phải ai cũng có nhiều tiền để chi tiêu nên chúng ta không cần phải suy nghĩ như vậy, chúng ta có thể đến đây vì đang là lễ hội mùa xuân và chúng ta không có tiền để mua bất cứ thứ gì.
Tú ngạc nhiên và nói một điều hiển nhiên:
-Ồ, tôi tưởng dì và mẹ cậu cũng cho cậu tiền cơ mà!
Dart nhăn mặt nói:
-Muốn thì cho, nhưng năm nay ít hơn năm ngoái, dì cũng biết chợ đó nhiều người bán, lại toàn mua đồ ở đó nên không đòi thêm được, chán quá. Có cách nào để kiếm tiền không?
Tú lắc đầu nói:
-Tôi chỉ quen tiêu tiền chứ không quen kiếm tiền. Mẹ bảo tôi học hết lớp 12 rồi tính kiếm tiền! Còn Đức thì sao, bạn có giải pháp nào không?
Tôi nhăn mặt nói với hai người:
– Đúng là có, nhưng chúng ta cần phải hợp tác để đấu tranh vì nó.
Hai người nghe tôi nói thì nhìn nhau:
-Tôi có thể nói gì đây? Mọi thứ phải được phát triển ngay lập tức và tôi cần nguồn tài trợ!
Tôi tựa người vào ghế, mỉm cười nói:
-Đúng, chúng tôi cũng cần tiền, nhưng điều đó không quan trọng lắm, quan trọng là kỹ năng của bạn!
Hai người vẫn chưa biết gì nên tôi nói:
-cái này! Chúng ta làm gì tốt nhất ở trường và cấp lớp của mình?
Hai anh chàng cau mày suy nghĩ một lúc rồi Tú nói:
-Tôi không biết, tất cả những gì tôi thấy đều là ngu ngốc, à, nó không ngu ngốc đâu, chỉ là tôi không thông minh và nói chung là tôi không giỏi cái gì cả.
Dart cũng gật đầu nói:
-Tôi cũng giống Tú, bất lực!
Tôi cười và nói đùa:
-Rõ ràng là hai người chán rồi, quả thực tên của các người chỉ được dùng để “đụ” và “đụ” chứ không có gì hơn. Nhìn các cửa hàng game cách trường mình khoảng 3 km có ai chơi được “Đế Chế” như anh em chúng ta không?
Lúc này Dart vui vẻ nói:
-Đúng vậy, nhưng những cửa hàng gần đó biết mọi thứ về bạn và tôi, và ngay cả trong cửa hàng này cũng sẽ không có ai chơi nếu họ mời bạn đặt cược!
Tôi chặc lưỡi nói:
-Đúng! Tìm một nhà hàng khác.
Nghe vậy, hai anh chàng gật đầu, trả lại điện thoại rồi ba người ầm ĩ lái xe về phía nhà hàng. Quán rất đông khách vì mới mở cửa trở lại với nhiều khuyến mãi.
Ba người đỗ xe rồi bước vào, vẻ mặt ngây thơ, nói cười như thể chỉ biết chơi đùa. Đang bận rộn thì bỗng nhiên anh nhận được cuộc gọi:
-Ồ, chú Dirk! Hãy đến cửa hàng này?
Tôi ngạc nhiên vì đó là Phương. Phương là con gái của anh họ tôi. Đối với họ hàng thì mẹ anh ấy là dì của mẹ tôi.
Bà tôi có mười một người con. Bà nội cô ấy là trưởng cả, còn mẹ tôi là thứ chín nên mẹ tôi và mẹ cô ấy gần giống như dì và cháu, nhưng tuổi tác họ chỉ cách nhau bốn, năm tuổi.
Cai Phương kém tôi một tuổi, năm nay vẫn đang học lớp 10. Khi nhìn thấy anh ấy trên điện thoại, tôi nói:
——Ngươi cũng tới đây chơi, còn hỏi ta!
Anh mỉm cười và nói:
– Hiện tại nó đang được giảm giá nên tôi phải chơi nó! Nhưng hãy để tôi chơi một cái gì đó cho bạn!
Tôi ngẩng mặt lên nói:
-Bạn đang chơi “AOE” hay gọi tắt là Empire, bạn có biết chơi không?
Anh nheo mắt lại và thì thầm:
-Anh có biết chơi solo với em không?
Tôi mở to mắt nói:
–À, cái này! Được rồi, xin lỗi!
Mình tránh để lộ thẻ nên kéo vào góc trong cùng và cả 2 máy đều bắt đầu chơi. Đạt và Tú cảm thấy kỳ lạ và lập tức nghi ngờ vì đột nhiên muốn giao dịch với một cô gái.
Hãy nói về Phương, cậu ấy thực sự rất cứng rắn, cậu ấy mới học lớp mười mà bố mẹ cậu ấy đã gọi cậu ấy vào và cảnh cáo rằng cậu ấy đang đánh nhau.
Tú thấy tôi bắt đầu đánh nhau liền hỏi:
-cái này! Con gà ở đâu?
Khi tôi nhấn bàn phím, tôi nói:
-Anh đang nói về cái gì vậy? Đây là cháu gái của tôi, tôi sẽ kể cho bạn nghe thêm. Sau khi chơi thử và quen dần thì bạn cũng có thể thử chơi…
Hai anh chàng lấy ra hai cái máy, bật lên và bắt đầu chơi thì Phương quay sang tôi nói:
——Đây là loại cá cược gì vậy?
Tôi tặc lưỡi trong khi di chuyển chuột:
– Người thua phải tặng mũ NIKE cho đối phương. Hãy nhớ rằng, đây là sản phẩm gốc!
Ông Phùng cười khổ gật đầu!
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.