Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng của tỉnh Đăk Lăk, dọc Quốc lộ 26. Không giàu có, gia đình thuộc tầng lớp trung lưu, bố tôi có nhân tình khi tôi học lớp bảy… Gia đình không êm ấm, tôi buồn bã, bỏ học, gia nhập băng đảng, đánh nhau, gặp rắc rối.
Hết lớp 8, tôi bỏ nhóm vì mất nhiều kiến thức cơ bản, trình độ học tập ở mức trung bình, không bằng người khác, chỉ là tôi nhanh trí và hiểu bài nhanh hơn. Cuộc sống vẫn diễn ra bình thường, không có quá nhiều chuyện lớn xảy ra.
Cuối năm lớp 9, sau kỳ thi tốt nghiệp, cả lớp tổ chức tiệc chia tay ở thác Krông Bông. Nếu sống dọc Quốc lộ 26, có thể bạn biết thác này chỉ toàn những tảng đá cheo leo. Xếp chồng lên nhau, nước biển trong vắt, phía dưới có rất nhiều du khách đến tham quan. Tôi cũng quen đường đi vì đã lên thượng nguồn nhiều lần nên dẫn đầu dẫn cả lớp tụ tập trên những tảng đá phía trên thượng nguồn để ăn uống. Tôi xách hai thùng bia Sài Gòn vào. hai tay leo lên con đường mòn, cuối cùng cũng tới được bãi đá. Tập trung xong, vào buổi trưa, thời tiết vốn đã rất nóng nên một số bạn trong lớp nhiệt tình đi tắm trước, để các bạn nữ chuẩn bị đồ ăn và hoàn tất quá trình dùng bữa. Các cô gái chuẩn bị 2 thùng bia và vài chai nước ngọt.
Chiều muộn hơn, khi các tướng đã ngủ say và các cô gái đang rúc vào nhau ồn ào, tôi nhảy lên mấy tảng đá giữa sông nằm uống rượu cho đến khi ngủ thì bạn gái tôi bắt đầu la hét.
– Cứu…ah…ah…cứu xe điện, anh ấy rơi xuống sông…
Nguyên nhân là do một số em chơi chán nên cũng giống như tôi, nhảy lên đá để hít thở không khí trong lành. . Dòng sông này đã xảy ra rất nhiều vụ đuối nước, chủ yếu là do đá ở đây nên nước xoáy vòng trong máng, ai dạt vào đây chắc chắn 80% là về thăm ông bà, và có rất nhiều cảnh thương tâm. tai nạn xảy ra hàng năm.
Tôi nhảy lên nhìn hai tảng đá phía xa, tảng đá nơi Trem trượt chân đang bị cuốn trôi. trường hợp bơi lội Khi cô ấy nuốt nước vì sợ hãi, khi tôi đến gần, cô ấy ôm chặt tôi, đẩy tôi xuống, rồi lại đứng dậy, cho tôi uống chút nước, duỗi chân, lặn vào, lặn ra. .
– Xe điện…đừng vùng vẫy…tất cả đều chết…
Việc này có vẻ hiệu quả và Trâm không còn phải chật vật nữa. Phải mô tả rất lâu nhưng tình thế lúc đó diễn ra cực kỳ nhanh. Sau khi ôm Trâm, tôi cố gắng bơi bằng một tay để kéo Trâm vào những tảng đá bên trong, nhưng không may bia đã làm tôi kiệt sức hoàn toàn. Nước. đá.
– Ôi Chúa ơi…tay bạn đang chảy máu…ahhh. Trâm hét lên.
Tôi trượt thêm một chút và cố gắng lọt vào, nhưng chỉ còn lại hai viên đá cuối cùng rơi xuống thác, nếu ngã chắc chắn tôi sẽ chết nên tôi dùng hết sức mình và trôi dạt giữa hai tảng đá. Khoảng cách giữa tôi khá rộng, khoảng hơn 1 bước, tôi không thể dừng lại. Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ: “Chặn bằng hai tay”. Tôi quay lưng lại khoảng trống giữa hai tảng đá và hét lên.
– Trâm… Anh đẩy em ra một chút, đừng vứt anh đi nhé…
Không biết là vì sợ hãi hay gì đó, Trâm gật đầu liên tục, Mẹ kiếp, con gái thường cứng đầu như quỷ dữ, sao bây giờ lại dịu dàng như vậy. Tôi dùng sức đẩy chiếc xe đẩy ra xa, rồi dùng sức mạnh hơn nữa tôi lao về phía hai tảng đá, dùng tay và chân tóm lấy hai bên.
Thình thịch, tay chân tôi va vào đá như những mũi tên. Cảm giác đau đớn truyền đến não tôi từ bốn điểm khác nhau cùng lúc chỉ đơn giản là một kiểu tra tấn, cuối cùng tôi cũng chịu đựng được. lao về phía trước trên đường xe điện, bỗng tim tôi nhảy dựng lên, trong lòng cảm thấy một cơn đau nhói. Xe điện đâu…nó đi rồi và nó ở đây. Vừa định lặn lên lặn xuống thì thấy Trâm lại ngoi lên, cô gái tội nghiệp vừa chìm xuống lần nữa và nuốt nước, giơ cao chân tay để đón chịu cú va chạm quá nhanh.
Phụp… Xe điện tông vào người tôi, đầu cô ấy chạm vào cổ tôi, tôi liền hét lên.
– Ôi… Trâm ơi ôm anh đi, anh không ôm được em đâu.
Như đã chuẩn bị sẵn sàng, Trâm liền vòng tay qua cổ tôi, áp má vào mặt tôi rồi ôm thật chặt. Ôi trời, lần đầu tiên có một cô gái ôm tôi chặt đến vậy… Tôi đang lan man vô nghĩa, quay lại cảnh đó, khoảng ba phút sau, Trâm cứ ôm tôi thật chặt, sát mặt tôi, và chắc chắn chúng tôi đã như vậy. thở rất khó khăn. Cơn đau truyền đến từ tay tôi, tay tôi bị rách và tôi đã ở trong nước nên máu chảy ra. Cảm giác choáng váng ập đến, nỗi sợ hãi của tôi càng tăng lên.
– Trâm… Trâm nắm tay tôi leo lên tảng đá bên phải mà tôi thấy dễ leo… thở hổn hển. – Tôi đã cố gắng hết sức để nói chuyện với Trâm.
– Nhưng tôi…rất sợ. —Xe điện nói.
– Trời ơi… Tôi chết mất… Sợ gì cơ? – Tôi đã hét.
Trâm thả tay ra khỏi cổ tôi rồi dùng tay phải trèo lên tảng đá. Thấy Trâm bị trượt hai lần như sắp rơi xuống nước lần nữa, tôi chợt đưa ra một quyết định liều lĩnh, cố đẩy chân trái lên. đi lên, thả lỏng tay, dùng hết sức đẩy mông Trâm vào tảng đá, tôi bị nước đẩy ra khỏi khe đá, đầu đập mạnh vào đá. cái rìa.
– H…H…Này, bơi qua đây đi H…hưu. Hu…ai cứu H. – Xe điện gào thét và khóc.
Mắt tôi dần tối sầm, uống thêm mấy ngụm nước, tôi chưa hiểu, tôi chợt cười, rồi buông thõng người, không còn sức bơi nữa, chợt nghĩ đến bố mẹ… Tôi nghĩ đến trước đó… Mọi thứ dần trở nên mờ ảo, như chìm trong nước… Đột nhiên… một cơn đau nhói truyền đến từ chân phải của tôi…
Tôi chợt cảnh giác khi để cơ thể mình chùng xuống và khi dòng nước cuốn tôi sang một bên, một tảng đá nhỏ hơn hai tảng kia một chút đã chặn đường trôi và cơn đau nhói vừa rồi là do chân trái va vào tôi. Chân bị tảng đá kẹp lại là chỗ dựa cho toàn bộ chuyển động của con người. Anh nhanh chóng bám vào tảng đá bằng cả hai tay và cố gắng hết sức để kéo mình lên. Dòng nước tựa như một bàn tay vô hình. Loay hoay một lúc, cuối cùng tôi cũng leo lên được tảng đá, không còn sức để lật người, úp mặt xuống, mọi thứ dần tối sầm lại…
Rắc rắc… đau nhói… Tôi muốn mở mắt ra nhưng lại cảm thấy nặng trĩu. Ánh sáng trắng mờ chiếu vào mắt tôi, ánh đèn neon của phòng phục hồi chức năng chiếu vào mắt tôi.
Tôi nheo mắt nhìn xung quanh thì ra mình đang ở trong bệnh viện. Tôi giơ tay phải lên sờ đầu. Khi nhìn lại, tôi thấy tay phải của mình cũng được quấn băng và chân phải cũng bị băng bó. cũng trong một thạch cao. Tôi đang với lấy nước thì cảm thấy một cảm giác đến từ phía bên trái của mình. Trên tay, hắn ngủ ngon lành, có vẻ mệt mỏi. Tiếc thay, nếu không rút tay ra thì tôi không thể với tới chai nước được.
Nửa giờ trôi qua, tôi nhìn lên trần nhà rồi nhìn Trâm không biết mình đang nghĩ gì, tôi đặt tay phải lên má Trâm ngay sau khi lau mặt cho Trâm. tay quấn quanh người anh, xe điện tỉnh dậy.
– Ha… tỉnh rồi à… Xe điện đáng sợ quá…
– Anh sợ cái gì… Tôi không sợ chết…
– Sao cậu lại ở đây mà không ở nhà? Tôi hỏi.
– Tôi xin bố mẹ ở lại đây…Bố mẹ H ra ngoài nghỉ và mất ngủ cả đêm. Trâm nói.
– Tôi đang ở đâu, bệnh viện nào?
– H đang ở bệnh viện Ban Mê Thuột, nơi anh được chuyển đến do chấn thương ở đầu.
– Ờ… Tôi bị đau đầu. Làm ơn cho tôi một cốc nước. Tôi đột nhiên khát nước quá.
Uống liền ba ly, tôi bị cơn khát hành hạ và tỉnh táo hơn, nhớ lại thời còn ở thác.
– Thế làm sao tôi đến được đây, tôi nhớ mình đã trôi xuống?
– H trèo lên đá rồi ngất xỉu, bạn bè khiêng ra ngoài đưa đến bệnh viện huyện thì chuyển đi.
– Ồ! Sao leo lên đó mà không biết tôi? Bạn có khỏe không? Có va chạm gì không?
– Không, Trâm chỉ bị trầy xước nhẹ ở tay thôi.
– Ừ không sao đâu, ngủ tiếp đi.
Nhìn đồng hồ treo trước cửa, mới ba giờ sáng. Trâm tiếp tục ngủ, vẫn nắm tay tôi rồi ngủ thiếp đi, áp má vào tay tôi, suy nghĩ điều gì đó, và tôi cũng ngủ thiếp đi. Gần nửa đêm, tôi chợt thấy đầu đau nhức, tôi mở mắt thở hổn hển, tôi đưa tay trái ôm đầu, Trâm cũng tỉnh dậy, nhìn tôi hỏi:
– Em sao rồi, em có đau không… để anh gọi bác sĩ nhé?
Tôi không thể nói được gì. Sau đó, hai y tá và một bác sĩ chạy đến mở mắt tôi. Tôi nghe thấy tiếng xe điện đang khóc và đứng sau bác sĩ đang khóc… Giường của tôi bị đẩy ra. trở thành một cái gì đó
Khi mở mắt ra, tôi trở lại căn phòng lúc trước tôi đã ở, nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
– Mẹ… mẹ ở đây bao lâu rồi?
Lập tức quay người lại, mắt mẹ sáng lên, vui vẻ bước trở lại giường.
– Tỉnh rồi à nhóc?
– Vâng, con xin lỗi mẹ.
– Hãy quên chuyện đã xảy ra đi, yên tâm đi…
Bố tôi bước vào, thấy tôi đã tỉnh, nét mặt hốc hác nhưng rõ ràng tràn đầy niềm vui.
– Con tỉnh rồi à con?
– Vâng, con xin lỗi bố.
Đột nhiên, bố tôi nhìn tôi mỉm cười và nói.
– Trâm ngủ ở phòng chờ Cô ấy đã ở đây được bốn ngày rồi… Lúc còn trẻ cô ấy đã là anh hùng rồi…
Bố tôi mỉm cười nói. Tôi không hiểu tại sao mặt tôi lại đỏ bừng như vậy.
Trâm xuất hiện ở cửa, chạy vào, nắm lấy tay trái tôi và hít hít.
– Phù. Ờ…bạn tỉnh rồi à?
– Ôi em đang làm gì vậy, dừng lại đi, em chết rồi, sao em lại khóc… dừng lại.
Tôi ghét nhất là tiếng phụ nữ khóc, thật ủy mị. Ngày hôm sau, cả lớp cũng đến gặp tôi, mang theo polysaccharides, sữa và trái cây. Với nhiều người như vậy, căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt.
– Bạn có khỏe không? Cảm thấy bớt đau hơn? ——Hoàng hỏi.
– Ồ, tốt hơn nhiều rồi.
– Bạn có làm chúng tôi sợ hãi đến mức tưởng bạn đã chết không?
– Sau khi tôi chết anh mới được ăn cơm nếp đã… Hahaha…ah…
– Mẹ kiếp tên này, mày bị thương nặng lắm không thì tao đấm mấy phát đấy.
– Đến đây…ha…ah.
Mọi người cười vui vẻ, và một kỷ niệm nữa chính thức được ghi vào cuộc đời tôi. Ban ngày nắng ấm, cơ thể tôi cảm thấy khỏe khoắn hơn, nhưng ban đêm là một cực hình, những cơn đau và vết thương liên tục hành hạ, ở đầu, ở chân, ở tay. Tôi không ngủ được… Trâm vẫn ở bên cạnh, chăm sóc tôi như người vợ chăm chồng. Ngoại trừ những chỗ nhạy cảm, việc chăm sóc, lau chùi cơ thể Trâm là mẹ tôi, của tôi.
– Trâm…ngày mai về nhà…
– Chuyện này thế nào rồi?
——Bạn đã đến đây, bố mẹ bạn chưa bao giờ mắng bạn phải không?
– Không, bố mẹ bảo khi nào bé khỏe lại sẽ đưa cháu về chơi.
– Vâng, tôi không sao, anh thu xếp về nhà nhé nếu không mọi người sẽ nói chuyện.
Nói xong tôi nhìn Trâm, nước mắt chảy dài trên mặt, ngồi khóc nức nở, tay em vẫn nắm chặt tay trái của tôi.
– Ôi trời, còn gì nữa… anh có thể cho em cái này… Sao em cứ khóc mãi thế?
– Bạn có thực sự muốn gửi xe điện trở lại không? Bạn không muốn xe đẩy ở lại đây à?
– Ôi Chúa ơi, cậu đang nghĩ gì vậy? Chỉ là cô ấy ở đây không tiện, cô ấy là con gái, ở đây điều kiện sinh hoạt không đủ nên chỉ có thể ở lại.
– Ừ, anh biết rồi, vậy mai anh về nhà và cuối tuần anh sẽ đến chơi với em. Bác sĩ nói anh phải theo dõi em hơn 2 tháng. Tôi đến đây với cuốn sổ của mình để học với anh ấy.
Không biết nói gì hơn, tôi chợt cảm thấy rất xúc động, đây là lần đầu tiên tôi nhận được sự quan tâm như vậy từ một cô gái, và cũng là lần đầu tiên tôi nhìn Trâm từ một góc độ khác, từ trên xuống dưới. và trở lại. Dừng lại ở điểm mấu chốt của người phụ nữ, tôi đỏ mặt nhìn xa khỏi trần nhà, suy nghĩ lung tung.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.