Anh ấy định chấm dứt hợp đồng với tôi và hủy bỏ công ty trong vòng hai tháng tới, bắt đầu lại từ một nơi khác và đồng thời tránh mặt anh ấy, nhưng tôi cảm thấy không yên tâm. Liệu đối phương có để bạn đi không? Anh ta có oán giận gì không?
Tôi là người miền Trung còn anh ấy là người miền Tây. Anh ấy hơn tôi 7 tuổi. Cách đây khoảng ba năm, tôi là sinh viên mới ra trường vào Sài Gòn kiếm sống. Anh ấy gặp tôi khi nhìn thấy tin tuyển dụng trên trang web. Vì cũng đang có nhu cầu tuyển dụng nên tôi đã làm việc bán thời gian tại công ty của anh ấy (một công ty rất nhỏ do anh ấy làm chủ) từ đó trở đi. Lúc đầu chúng tôi chỉ tiếp xúc và tương tác ở nơi làm việc, tôi không có ấn tượng gì về anh ấy và anh ấy cũng vậy. Không biết từ khi nào, khoảng cách của chúng tôi ngày càng gần hơn. Anh giúp tôi tìm việc làm ngoài giờ và vẫn làm việc bán thời gian tại công ty anh mà không hề đến công ty anh.
Anh kể cho tôi nghe về mối tình đầu thời sinh viên, chỉ vài tháng sau khi chia tay. Lúc đó tôi chẳng quan tâm đến điều gì cả. Quá khứ đã là quá khứ, giờ chỉ cần thấy anh yêu thương và quan tâm tôi như thế này là đủ rồi. Quen nhau được mấy tháng, tôi càng thấy xa lạ vì anh chưa bao giờ đưa tôi về công ty cũng là nơi ở của anh. Ngày lễ, chủ nhật anh chỉ gặp tôi ban ngày, hoặc bận đi công tác.
Không giấu được nữa, anh kể cho tôi nghe về nỗi đau của chính mình. Ngoài ra, em trai cô vẫn đang đi học cũng sống cùng anh. Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhìn lại hành động, việc làm của anh, tôi vẫn cảm thấy anh không phải là người vô đạo đức khi đối xử với tôi như vậy. Anh ấy xin tôi tha thứ và đợi vài tháng để giải quyết chuyện này.
Làm cách nào để nói chuyện với bên thứ ba như tôi?
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, hóa ra tôi chỉ là kẻ thứ ba tội nghiệp. Tôi quyết định chia tay anh ấy nhưng anh ấy vẫn không chịu để tôi đi, cách duy nhất để kết thúc chuyện này là rời khỏi nơi này. Tôi đồng ý gặp anh lần cuối trước khi rời đi để báo đáp sự giúp đỡ của anh. Đó là lần cuối cùng đã giữ tôi ở đây cho đến tận bây giờ. Anh nhìn tôi với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Tôi không cầm được nước mắt, tôi mủi lòng và đồng ý ở lại chờ anh. Nói dễ hơn làm, cách duy nhất để làm điều này là tiêu diệt công ty. Tôi cũng không muốn anh phải sống đau khổ, mắc nợ. Anh nói sẽ đợi đến khi có việc làm, kiếm đủ tiền trả nợ, còn chút vốn thì kết hôn. Tôi đồng ý.
Gánh nặng gia đình tôi cũng rất nặng nên tôi cố gắng giúp đỡ gia đình và không còn nghĩ đến điều đó nữa. Đã hai năm trôi qua mà tôi vẫn chưa nghe được thông tin gì về chỗ ở của anh ấy. Anh vẫn qua lại giữa tôi và kế toán. Tôi biết họ có mối quan hệ như vợ chồng, tôi không cần biết giữa bạn và đối phương đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần bạn không đề cập đến và đừng cho tôi biết. Từ đó tới giờ tôi chưa bao giờ nhắc đến chuyện đó cho đến khi chúng tôi đi du lịch Đà Lạt.
Tôi bất động, nhắm mắt nằm bất động, chắc anh ấy tưởng tôi đang ngủ nên thản nhiên nói chuyện điện thoại với đối phương, nội dung là đối phương có nghi ngờ về anh ấy, anh ấy cố gắng giải thích rằng mình là như vậy. nghi ngờ. , uống cà phê với bạn bè. Tôi nghe mà nước mắt trào ra, tôi cố giả vờ như không biết nhưng không thể cố được nữa. Cuộc hành trình từ đây trở đi đầy nước mắt và chẳng có ý nghĩa gì với tôi. Trở lại thành phố, anh ấy đến gặp tôi, anh ấy không mang theo điện thoại di động khi ra ngoài, tôi vô tình nhìn thấy tên trên điện thoại di động của anh ấy. Anh ấy coi người đó là người thân yêu, nhưng với tôi anh ấy chỉ lưu nó như một cái tên và không hơn thế nữa.
Tôi cảm thấy đau nhói và nhận ra sự kết thúc đang đến gần. Anh giải thích, khẳng định không muốn nhưng phải làm vì phải giấu người kia. Tôi không còn đủ kiên nhẫn hay tự tin để tiếp tục nữa. Tôi 24 tuổi còn anh 31. Đây là độ tuổi mà trẻ con không thể đùa giỡn được nữa. Việc anh cưới cô là điều đương nhiên, bởi vì cô là người đầu tiên của anh và là người theo anh suốt chặng đường. Quê hương của họ rất gần và họ là bạn thân. Còn tôi, tôi là người Trung du, nếu lấy chồng chắc khổ lắm.
Người thân của tôi không thích tôi lấy chồng xa, và họ không muốn tôi rời bỏ gia đình để đi sang phương Tây. Không ai trong số bạn bè của anh ấy biết tôi trông như thế nào. Sẽ tốt hơn nếu tôi chưa bao giờ biết bạn. Tôi cảm thấy bối rối rằng nếu không có sự hiện diện của tôi, có lẽ bây giờ họ đã kết hôn rồi. Tôi thực sự hối hận và ghét điều đó. Cảm giác thật tồi tệ khi trở thành bên thứ ba và làm phiền hạnh phúc của người khác. Tôi gặp rắc rối vì sự thiếu quyết đoán của mình. Anh cũng khổ sở cầu xin, nói rằng anh không thể mất tôi, chỉ có tôi mới có thể mang lại hạnh phúc cho anh, rằng tôi là người anh yêu thật lòng, đối phương chỉ là sự liều lĩnh của anh khi còn trẻ.
Nếu anh không cưới tôi thì anh sẽ không bao giờ cưới được người đó. Tôi đã kiểm tra và được biết em gái anh ấy 29 tuổi, có học vấn, công việc, gia đình và cả ngoại hình đều tốt hơn tôi. Bây giờ tôi rất khó đưa ra quyết định tốt nhất cho mình. Tôi nghi ngờ đến nhà anh ấy và anh ấy giới thiệu tôi với dì và chú của anh ấy mà không chút do dự. Mặt khác, vì yêu em nên anh chỉ gia hạn cho em thêm hai tháng, nếu em không dừng được thì anh sẽ chia tay với em và đừng bừa bộn như vậy nữa.
Anh dự định trong vòng hai tháng tới sẽ giải tán và hủy bỏ công ty và cùng tôi đi nơi khác làm lại từ đầu, cũng tránh mặt nhau, nhưng tôi lại cảm thấy bất an và làm phiền hạnh phúc của người khác. Tôi có phải là người ích kỷ và xấu xa không? Liệu đối phương có để bạn đi không? Anh ta có oán giận gì không? Khi “tình cũ không mời mà đến”, chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai? Xin hãy cho tôi một lời khuyên, tôi nên làm gì bây giờ?
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.