Câu chuyện bắt đầu tại một làng chài ven biển, nơi sóng vỗ bờ cát trắng ngày đêm không biết mệt mỏi. Biển nuôi dưỡng làng chài với nguồn tôm cá vô tận, mang theo những hạt muối trắng mặn mà biển đôi khi lại tàn nhẫn, bởi những cơn bão bất chợt để lại những ngôi mộ tượng trưng trên bờ mà chẳng có gì bên dưới. Người ta bị đem đi. Bất chấp sự tàn ác, những ngư dân không bao giờ than phiền về biển cả mà vẫn miệt mài dệt lưới, đóng thuyền. Họ giẫm lên những vết chai do hàu cào xước rồi lên thuyền ra khơi, mong mùa màng bội thu. Truyền thống này đã có từ nhiều thế hệ: đàn ông và phụ nữ lên thuyền đánh cá, tìm mực, cá vào ban đêm, phụ nữ quay lưới làm muối, trẻ em kéo lưới, và những người khác giẫm lên mặt nước và gãi. Bán ở chợ để kiếm tiền mua quần áo mới. Ở làng chài nhỏ bé này, vòng quay của từng mái nhà dường như luôn được định trước.
Mặt trời đỏ dần nhô lên từ phía chân trời, những con sóng từ từ cuộn lên bờ tạo nên những âm thanh ríu rít quen thuộc, giống như bao buổi sáng khác. Đêm khuya, thuyền đánh cá lẻ tẻ cập bến, phụ nữ đổ xô mang cá, tôm mới đánh bắt ra chợ bán với hy vọng kiếm lời. Hàu trên đá, để bắt mỏ quạ. Trai gái vui đùa trên bãi đá đều mặc quần áo lấm bùn, tóc khô vì nắng gió biển và những chiếc bánh mật đặc trưng của người dân miền biển. Đột nhiên, một giọng nói của một đứa trẻ vang lên từ bãi cát đằng sau những tảng đá lởm chởm chứa đầy hàu…
– Cô Trịnh! Tôi dậy rồi, tôi dậy rồi…
Cô gái với mái tóc khăn choàng dài được buộc tạm bằng dây thun giơ vầng trán đẫm mồ hôi xuống bãi biển, khoe hàm răng trắng và mỉm cười hạnh phúc…
– Ác là! Chỉ một chút thôi, tôi sẽ đến đó ngay!
Sau đó Trinh nhanh chóng dẫm lên đá bằng đôi chân trần chai sạn rồi vào bờ. Cậu bé da đen khoảng sáu tuổi trông khá nghịch ngợm, đôi mắt đen tròn như một cô bé dùng chân vẩy nước và nghịch nước, vừa vẫy tay chào em gái…
– Nhanh lên Trinh, nếu không mực nước biển sẽ dâng cao…
Trinh bước nhanh hơn trên cát và chạy về phía người anh vừa mắng cô…
– Không đúng sự thật! Ai bảo cậu dậy sớm thế?
Cậu bé không trả lời, Trinh liền cầm cây gậy đã chuẩn bị trước lên vẫy trước mặt…
– Tôi dậy sớm để học bài! Xin hãy dạy tôi cách học! Mình cũng muốn học chăm chỉ như bạn
Trinh mỉm cười, đặt chiếc thúng đầy mỏ quạ và lấm bùn xuống, rồi kéo cậu bé lại gần và hôn lên má cậu:
—Vậy thì hãy bắt đầu học thôi! Bài viết đầy màu sắc của tôi hôm nay chắc chắn sẽ nhanh và nhiều màu sắc hơn hôm qua! Hãy xem biển có đánh bại được chim ác là không!
Chò Choe vui vẻ nói “được” rồi chạy đến chỗ bãi cát phẳng nhất, lấy cây gậy viết chữ lên cát rồi đọc to những chữ mình vừa viết. Mỗi lần cậu bé viết một chữ, sau khi đọc xong, sóng ập đến cuốn những chữ nguệch ngoạc xuống biển, như muốn học cùng cậu bé. Vẫn còn vài chữ, nhưng Chi Cui chưa kịp viết xong thì nước biển ập vào cuốn trôi cô giậm chân giậm chân, rồi chạy xa hơn một chút để viết để ngăn sóng ập tới.
Trinh tháo dây buộc tóc, để mái tóc xõa tung bay trong gió biển, mỉm cười với anh trai, người mà mới cách đây vài ngày còn là cậu bé đỏ hoe trong vòng tay yêu thương của mẹ, như sợ anh sẽ làm vậy. Với ánh mắt đầy hy vọng, bố sắp bước vào lớp một. Trinh vẫn nhớ ngày Trinh hát bài “Có con chim nhỏ” bên cạnh nôi của anh trai mỗi lần nghe “Chim gặp chú chim ác là! Xin chào” anh trai luôn cười toe toét dù chẳng hiểu gì cả. khiến Trinh thích hát đi hát lại câu này để chọc cười. Rồi tôi không biết Trinh bắt đầu gọi anh trai là Chich Choe từ khi nào dù cha anh đã đặt cho anh cái tên Mạnh Dũng. Nhìn dòng chữ viết nguệch ngoạc của Ch Choe trên bãi cát nơi bố dắt Trình ra ngoài, bé Trinh nói với Trình: “Nắng biển là ngọn đèn bàn vĩ đại nhất, bãi cát này là bảng viết đẹp nhất, sóng càng đắm đuối hơn”. hơn Trình.” Thầy là người thầy siêng năng lau bảng cho những ai ham học.
Chích Choe viết xong thư, anh ta hét lên với Trinh bằng một giọng trong trẻo…
– Chị ơi! Hôm nay tôi vừa lỡ mất hai từ! Tôi sẽ không để dấu hiệu đó bị xóa kịp thời vào ngày mai.
Trinh lại gần động viên anh trai bằng cách xoa mái tóc khô như rễ tre của anh…
– Chi Choe hôm nay có một ngày tuyệt vời! Ngày mai tôi sẽ dạy chim ác là viết số!
Thái Kỳ vui vẻ trả lời:
– Vâng tôi nhớ! Cậu bảo mẹ đánh cậu, tôi sai rồi!
Trinh gật đầu, nhìn cô không trả lời, rồi quay về phía bãi đá hét lên…
– Ngọc! Ngọc! Chúng tôi về nhà! Hãy quay lại học tập nhé! Đó là đủ cho ngày hôm nay!
Tiếng đáp “có” từ bãi đá vang lên, sau đó một cô gái với mái tóc ngắn ngang tai chạy về phía Trinh với những bước đi nhanh và mạnh mẽ, trái ngược hoàn toàn với dáng người mảnh khảnh của cô.
– Hôm nay em học được nhiều lắm chị ạ! Kang đưa cho tôi một ít!
Trinh với tay lấy chiếc thúng nhỏ, đổ chiếc mỏ quạ dính đầy bùn vào thúng rồi treo quanh eo:
– Chúng tôi về nhà! Đi tắm và học bài đi! Mấy hôm nữa bố đi biển về, ai lười học sẽ bị bố phạt đứng trong góc nhà!
Tiếng “Ừ” chỉ vang vọng nơi Trinh đứng khi hai người chạy, trêu chọc nhau trên đường về nhà, để lại những dấu chân li ti trên cát. Trinh đi theo phía sau, nhìn hai đứa em đang cười vui vẻ, chợt nhớ đến lời cha nói: “Mẹ sẽ cố gắng cho ba con ăn học thật tốt. Là chị, con phải dặn dò các con đừng quên việc học nhé!”! Ba bạn phải thoát khỏi làng chài này và trở thành kỹ sư, bác sĩ thay vì lênh đênh trên biển. Hãy chơi cùng nhau. Dường như khao khát trốn khỏi làng chài và trách nhiệm làm chị cả trong gia đình đã khiến Trinh hơn mình 14 tuổi…
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.