Sau khi dỡ chiếc vali cuối cùng xuống taxi, Fan bàng hoàng đứng trước cửa ngôi nhà cũ, nơi từng là tổ ấm hạnh phúc của vợ chồng cô. Mười sáu năm đã trôi qua, hôm nay cô mới quay lại. Cô tưởng mình đã quên anh nhưng hóa ra thời gian không thể xóa nhòa nhiều thứ, nhưng tình yêu của cô dành cho anh là vĩnh cửu và không gì có thể thay đổi được.
Hà Nội đón tiết trời cuối thu, nắng ngập tràn mật ong trên khuôn mặt không tì vết của cô. Cô đã 34 tuổi nhưng có lẽ thời gian đã bỏ quên cô nên trông cô chẳng khác gì khi ra đi nhiều năm về trước. Vẫn là khuôn mặt trái xoan, vẫn bộ ngực kiêu hãnh, vẫn vòng eo con kiến mà người ta tưởng chừng có thể che bằng một tay, cặp mông vẫn hếch lên đầy khiêu khích và đôi chân thon dài bên dưới. Quan trọng nhất là làn da trắng như ngọc, không hề có dấu vết của tuổi tác. Nhìn cô bây giờ, người ta sẽ nghĩ cô là một quý cô chứ không phải là một thiếu nữ có con như bây giờ. Đứng cạnh cô là cậu con trai Dũng, năm nay mới bước sang tuổi 16, có khuôn mặt góc cạnh và đôi mắt sâu hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác. Cộng với làn da trắng trẻo, tất cả đều tập trung ở một cậu bé 16 tuổi. tuổi.
– Đây là nhà cũ của chúng ta phải không mẹ? – Có, gia đình tôi từng sống ở đây!
Fan trả lời rằng câu hỏi của con trai vô tình khiến cô nhớ lại ký ức hơn chục năm trước. Có lẽ sẽ không có ai tin cô nếu cô nói điều đó, nhưng trước đây cô không xuất thân từ một gia đình nổi tiếng. Cô vốn là một đứa trẻ mồ côi và lớn lên trong trại trẻ mồ côi ở thành phố này. Để tự lực cánh sinh. Cuối cùng, cô tìm được công việc thu ngân tại một câu lạc bộ bi-a nổi tiếng trong thành phố, và số phận tương tự đã đưa cô gặp được anh, người chồng quá cố của mình. Khi đó, cô là một nhân viên thu ngân vô danh, cô một mình vật lộn trong cuộc sống hối hả trong những năm đầu đời và bối rối. Về phần anh, anh là một tay chơi có tiếng trong giới bida và snooker, tất nhiên anh thường xuyên đến câu lạc bộ nơi cô làm việc để tập luyện và thi đấu.
– Cô ơi, bàn của cô giá bao nhiêu? – Cô bé… Này cô bé! – Ồ vâng! – Cô bé, bàn của cô giá bao nhiêu? – Vui lòng chờ! Có tổng cộng 2 triệu trên bàn của bạn! – Được rồi, để tôi gửi tiền cho anh.
Sau đó, anh đưa cho cô tờ tiền 5,5 triệu rồi quay người bỏ đi…
– Cảm ơn! – Này anh, tôi vẫn còn tiền! –Được rồi, cậu không cần phải trả lại cho tôi, chỉ cần đối xử với cô ấy như tôi mời cô ấy đi uống trà sữa là được. Tôi đây, chào cô bé!
Anh nháy mắt với cô, sau đó quay người bước đi, để lại Tiểu Phàm nhìn anh chàng đẹp trai này với vẻ mặt ngơ ngác. Cứ như vậy, trong tháng đầu tiên, cuộc trò chuyện giữa cô và anh đã diễn ra như thế này. Có lúc anh thắng, có lúc anh thua, cô biết điều đó vì cô thường lén nhìn anh qua cửa phòng bi-a, nhưng ngay cả khi anh thua, anh vẫn không quên chào cô bằng nụ cười mà cô yêu quý. Nhấp nháy. Cho đến một ngày gần hai tháng sau, hộp đêm vắng tanh và cô ngủ gật ở quầy thu ngân…
– Em ơi, em ơi, để anh trả tiền nhé! – Tôi không nhỏ, và tên tôi cũng không phải em bé. Tôi đã lớn và tôi có một cái tên. Cứ gọi mọi người là em yêu đi! Thuốc tẩy. Cô lè lưỡi… – Thật sao? Nhưng không ai nói với tôi, cảm ơn… – À, tôi không hỏi, nhưng không ai nói với tôi, cảm ơn… – Vậy tên bạn là gì! Hãy mở miệng ra! –Đừng nói thế! Ồ! –Đừng nói gì cả! Bạn về nhà! Đợi đã… – Muốn biết tên ai thì phải giới thiệu tên mình trước đã! Hãy mở miệng ra! – Ồ vâng! Haha, tôi quên mất, có lẽ bạn đã biết tên tôi rồi, cứ giả vờ đi nhé! Nhưng dù sao thì hãy để tôi tự giới thiệu trước. Tôi là Hồng, cầu thủ số một của câu lạc bộ này. – Ồ, vậy đó! Nhưng tôi tưởng hôm nay các bạn hành động như kẻ thua cuộc! Tại sao cao thủ lại phải trả phí đồng hồ như vậy! –Được rồi, ở nơi cao quá lạnh, tôi sẽ đi xuống trước để nhận chút hơi ấm từ thế giới, rồi ngày mai lại leo lên! Nhưng tôi chưa hỏi tên bạn là gì? – Em tên Vân, năm nay em 17 tuổi… – Vậy em kém anh 5 tuổi nên anh gọi em là bé, thế thôi! Cảm ơn! – Được rồi được rồi, tôi sẽ nói chuyện với bạn lần nữa! – Thôi được rồi, tôi về nhà đây! Xin chào em yêu…
Anh quay người bỏ đi, để lại cô mỉm cười, vô tình gieo vào lòng cô một điều gì đó kỳ lạ mà cô không thể giải thích được. Kể từ ngày đó, phải mất gần một tháng cô mới gặp lại anh, tất nhiên là ở quầy tính tiền lần nữa…
– Chào em, em có nhớ anh không? – Bạn là ai? – Cây rìu! Chẳng lẽ, sau khi rời đi được một tháng, chủ nhân số một đã bị lãng quên? Anh buồn bã cúi đầu xuống. – À, tôi nhớ rồi, bạn là ai mà lúc nào cũng thua và phải trả giá phải không? Cô nhìn anh, chớp mắt… – Sai, sai rồi! Ta là chủ nhân số một, ta chiến thắng trong mọi trận chiến, và ta không tránh khỏi cái lạnh ở nơi cao, vậy hãy đi xuống! –Ồ, tôi hiểu rồi, hôm nay bạn lại thanh toán hóa đơn nữa! – Ừ, nhưng hôm nay ai thắng thì trả chứ không phải ai thua… – Ờ, tôi đâu có nói là anh thua! Tổng cộng của tôi là 1 triệu 850.000… – Thôi để tôi gửi cho bạn cái này, tôi đãi bạn một cốc trà sữa nhé! – Tôi không phải em bé, tôi là Fan! ——Không sao đâu, về nhà tôi sẽ chào hỏi đàng hoàng, rồi quyết định thắng!
Sau đó anh lại bỏ đi, để lại cô sự lo lắng. Vừa rồi cô cũng nói vậy, nhưng suốt một tháng qua, cô ngày nào cũng đợi anh đến câu lạc bộ, sau đó gần một tháng không gặp. Cô nghĩ anh có chuyện gì đó nên cô mới nói. mạnh dạn hỏi. Chơi…
–A, anh ơi, cho em hỏi, người đàn ông cao lớn thường đi cùng anh dạo gần đây không đến à? – Cậu đang hỏi ai vậy? Ahhh, Hồng đó là người da đen phải không? Nó đã đi Thái Lan… – Tại sao lại đi Thái Lan? Chẳng lẽ… – Không, không, anh ấy sang Thái Lan tham gia cuộc thi ở đó! Cái gì, bạn định học nghề từ anh ấy à? Hay bạn đã nhớ nó rồi? – không không! Chuyện gì vậy? Tôi thấy anh ấy là khách quen nhưng đã lâu không đến nên tôi hỏi…
Hóa ra anh ấy sang Thái Lan thi đấu và cô ấy nghĩ anh ấy có chuyện gì đó! Thật là một phước lành! Nhưng tại sao cô lại cảm thấy may mắn đến vậy? Cô ấy không hiểu!
Sau tháng đó, anh đều đặn đến câu lạc bộ này chơi bóng mỗi ngày. Nhưng cuộc trò chuyện giữa anh và cô khi gặp nhau ở quầy tính tiền vẫn xoay quanh “Em có bao nhiêu?”, “Anh chỉ có xxx thôi”, “Về nhà thôi”… Cho đến một ngày…
– Em ơi, cho anh số điện thoại Zalo của em để em thêm em đặt bàn nhé! – Tôi đã bảo tôi tên Fan rồi, đừng trẻ hơn nhé! Nhưng tôi không dùng zalo! – Tại sao không dùng zalo? Bạn thấy rất nhiều người sử dụng nó phải không? – Vì tôi không dùng điện thoại! – Ah? Bạn không sử dụng điện thoại à? Đợi một chút…
Sau đó cô nhìn thấy anh ta đi tới chỗ người quản lý câu lạc bộ đang ngồi, và cô thấy hai người đang nói chuyện với nhau về điều gì đó mà cô không thể nghe được. Sau đó cô nhìn thấy anh ôm vai người đại diện của mình và đi về phía cô…
—Này, bạn chăm sóc cuộc sống của nhân viên như thế nào để cô thu ngân thậm chí không được sử dụng điện thoại di động? – Bạn sẽ không bao giờ biết! Sau đó quản lý quay sang cô hỏi… – Xe chưa có điện thoại, tôi tạm ứng lương rồi tối nay mua… – Ồ không sao đâu, tôi không cần đâu có thể sử dụng điện thoại để liên lạc với bất cứ ai…
Anh xen vào:
– Không, cách này không được đâu! Suỵt, vớ vẩn quá, tôi đến đây! – Nhưng tại sao cậu lại liên lạc với tôi? Cô ấy chỉ hỏi thôi, nhưng nếu cô ấy áp máy đo nhịp tim vào mình lúc này, nó sẽ cháy ngay lập tức vì nhịp tim của cô ấy hiện đang chạy đua với một con báo. – Ồ, ngoài việc bày bàn ra thì bạn còn có thể làm gì nữa? – Để đặt bàn trước, bạn có thể gọi cho người quản lý! Ôi, nếu anh ấy bảo mình dừng lại, mình có thể chết mất, cô nghĩ. –Gọi ông già này à? Ông già này đi loanh quanh không chịu ngồi đây, gọi ông ta làm gì?
Người quản lý nói thêm:
– Vâng, Vân, khi đi làm tôi phải có điện thoại cho tiện. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ gọi cho bạn. Vậy thôi, lát nữa tôi sẽ tạm ứng lương cho cậu, tối nay tôi sẽ mua một chiếc điện thoại di động để dùng tạm. Tốt hơn là có một cái. Bạn đã biết số điện thoại của tôi rồi phải không? Nếu bạn mua điện thoại di động vui lòng nhắn tin hoặc gọi cho tôi để tôi biết! – Thế bạn định mua điện thoại gì? – Tôi chưa biết! Tôi chưa bao giờ sử dụng nó trước đây!
Hồng quay lại và bắt tay với người quản lý câu lạc bộ…
–Xin chúc mừng, bạn đã tìm được một nhân viên hiếm có!
Rồi Hồng lại quay sang cô…
– Hoặc bạn có thể nói: này, tôi không biết gì cả nên bây giờ tôi cứ cầm tiền ra phố mua mấy thứ vớ vẩn. Tốt hơn nữa, tôi bán cho bạn chiếc điện thoại dự phòng của tôi, đảm bảo sẽ đánh bại phần còn lại. Giá rẻ thì để thằng này trả và trừ vào lương của tôi! Đúng không?
Hồng nói xong quay lại nháy mắt với quản lý cũ. Người quản lý cũ quay sang Fan và nói:
– Tôi nghĩ không sao đâu Vân, điện thoại của gã điên này không phải là đồ khốn đâu! Giúp bạn đỡ mất công đi ra ngoài mua… – Nhưng liệu có được không? Tôi sợ lương của tôi không đủ… – Không sao đâu, tôi sẽ cho anh rẻ tiền, dù thế nào đi chăng nữa, hôm nay tôi sẽ thắng. Ngày mai tôi sẽ mua một cái mới. Có được không cô gái! – Được rồi, tối nay tôi có thể ra ngoài mua nó…
Người quản lý cũ nói thêm:
– Tôi nghĩ sẽ thuận tiện nhất cho bạn khi nhấc điện thoại của tên điên này lên và sử dụng. Tiền thì đừng lo, kẻ xấu này có vứt đi thì chắc phải cả đời mới vứt được, nên cũng không sao đâu…
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Hồng Hạo, rồi nhìn quản lý, rồi lại cúi xuống, chắp hai tay thật chặt. Cuối cùng, cô ngẩng đầu lên và nhìn anh…
– Vâng, cảm ơn…
Sau đó cô cúi đầu thật sâu.
– CHÚA ƠI! Tại sao anh làm điều này? Hãy sáng mặt lên, mua được điện thoại tốt giá rẻ thì hãy cười như hoa. Sao lại khóc thế này…
Vì vậy, trong khi cô đang bận lau nước mắt trên khóe mắt, anh nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi ra, nghịch một lúc rồi đưa lại cho cô:
–Của anh đây, tiền múc cháo cho em đây! – Hix, cảm ơn bạn! Nhưng tôi không phải là một cô bé!
Cô ấy nhận lấy điện thoại bằng cả hai tay một cách kính trọng! Đó là thứ đắt giá nhất mà cô từng sở hữu kể từ khi cô học cách suy nghĩ – mặc dù cô không biết nó trị giá bao nhiêu! !
– Ồ, không phải cô gái đó đâu! trở lại! Này ông già, ông có thể trả cho tôi được không… – Được rồi, đừng lo. Cậu phải tránh xa tôi ra! Bạn có muốn đi uống chút bia không? Đã lâu rồi tôi chưa uống rượu…
Sau đó quản lý kéo Hồng Hồng đi, không quên hỏi cô một câu…
– Vân, khi nào mua SIM nhớ nhắn tin ngay cho em nhé… – Vâng.
Thế là chiều hôm đó, cô bận không ngừng nghỉ, từ việc nhờ người này mua SIM cho đến việc nhờ người kia giúp mình cài đặt phần mềm này. Mãi đến tối cô mới nhắn tin cho quản lý câu lạc bộ: “Là Fan!” Ông già mới trả lời đơn giản: “Có.” Suốt đêm, cô ôm chặt chiếc điện thoại như đứa trẻ ôm đồ chơi mới không chịu buông ra.
Khoảng 23h, Zallo của cô nhận được tin nhắn từ một người lạ: “Em ăn cơm chưa?”
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.