Chương 1: Gặp lại bạn cũ
Trở lại Sài Gòn sau một thời gian dài công tác ở nước ngoài, tôi thực sự mệt mỏi. Do áp lực công việc cao và phải xa quê hương lâu ngày nên ngay khi đặt chân xuống sân bay, tôi đã nghĩ đến việc trở về Trung Quốc càng sớm càng tốt để tận hưởng cuộc sống thoải mái, bình yên mà quê hương mang lại.
Bao năm qua, mẹ đã làm rất nhiều việc vất vả cho tôi. Khi tôi và chị tôi còn nhỏ, bố tôi đã qua đời nên mẹ tôi luôn phải gánh vác mọi việc, từ việc nhỏ ở nhà đến việc lớn ngoài xã hội, mẹ không ngại khó khăn và luôn cố gắng làm tốt mọi việc để có thể thành đạt. có nhiều thứ hơn.
Vì thế cho đến nay, tôi và chị tuy đã lớn, có cuộc sống riêng nhưng chúng tôi không bao giờ quên ơn mẹ đã vất vả hy sinh tuổi trẻ vì chúng tôi.
Nhiều khi tôi ở xa và nhớ mẹ lắm nên tôi thường gọi điện về nhà hỏi thăm sức khỏe của mẹ thế nào rồi thế này thế nọ, vì nhà chỉ có 3 người và tôi đi du lịch rất nhiều. Chị tôi cũng đã lấy chồng và có con. Chị chỉ có thể ở bên nhà chồng và ít khi về thăm mẹ. Tôi hiểu nỗi cô đơn đó, tôi rất yêu mẹ nhưng tôi sợ mẹ sẽ buồn một mình.
Nhiều lần tôi hỏi mẹ vì sao không muốn sống nữa, mẹ không nói là mẹ già rồi, không ai lấy mẹ nữa. Dù nói vậy nhưng với tôi, cô vẫn rất trẻ và xinh đẹp, dù năm nay đã gần 50 nhưng dáng người cô vẫn rất chuẩn, ba bánh tròn trịa nhưng không quá béo, rất cân đối.
Ngoài ra, mẹ còn có khuôn mặt xinh xắn, ăn mặc đẹp nên mỗi lần mẹ ra ngoài, những người đàn ông trung niên sẽ chảy nước miếng, thậm chí có cả những cậu thiếu niên cũng muốn tán tỉnh mẹ, nhưng hầu hết thời gian tôi đều nhìn thấy mẹ. nói không vì cô ấy chỉ muốn dành thời gian chăm sóc tôi.
*******************
Lúc đó đã hai giờ chiều, vừa rời sân bay, tôi bắt taxi về nhà.
Tôi sống ở khu biệt thự Saloma, quận 2. Ngôi nhà rộng 500 mét vuông, có ba tầng. Đây là ngôi nhà giá trị được mẹ tôi mua vào dịp sinh nhật năm ngoái, mặc dù giá hơi đắt. Dù sao, anh cũng là tổng giám đốc của công ty sản xuất đồ uống lớn thứ hai TP.HCM nên số tiền mua biệt thự không thành vấn đề.
Lái được một đoạn thì chiếc taxi đột ngột dừng lại, tôi dán mắt vào màn hình điện thoại di động, không tự chủ được mà suýt ngã về phía trước. May mà tôi có thắt dây an toàn nên không bị ngã.
Sau đó tôi tập trung lại, người tài xế cũ rối rít xin lỗi tôi rồi mở cửa bước xuống xe thì hóa ra Mạnh vô tình băng qua đường và tông vào đầu xe. Vừa xuống xe, anh ta đã chạy đến mắng chủ nhân của giấc mơ.
Qua gương, tôi thấy một thanh niên cao lớn cúi đầu, cảm thấy tội lỗi nên mở cửa bước xuống xe, cố gắng thuyết phục tài xế bỏ qua sự việc. .
– Ồ, Chinh phải không?
– Vâng, tôi là Thành. Làm sao bạn biết tôi?
–Anh chàng này, bạn không biết tôi à?
Vừa nói, tôi vừa mở file trên điện thoại ra lấy tấm ảnh kỷ yếu mà Thanh và tôi chụp thời cấp 2 cho anh xem, anh mở to mắt nhìn như không thể tin được đó là sự thật.
– Có thật là bạn không, Vũ? .
– Nếu không phải tôi thì gã này là ai! .
Tôi cười đùa, như đang mắng anh.
– Ôi, chúng ta đã xa nhau gần chục năm rồi, bây giờ gặp lại, trông em khác xưa đến nỗi anh không nhận ra nữa.
– Không sao đâu, chuyện còn dài, đợi chút.
Sau đó, tôi quay sang tài xế giải thích rằng mình là người quen rồi lấy ví nhét vào tay anh ta, như đang xin lỗi tài xế nhưng tài xế cũng nhìn thấy một xấp tiền 500.000 nên tôi phải nhắm mắt làm ngơ và lên xe.
– Bạn đang chờ đợi điều gì? Đưa tôi về nhà.
– À, đợi một chút.
Thành cười, nhảy lên xe, đưa cho tôi chiếc mũ bảo hiểm dự phòng trước khi chở tôi về nhà, thế là anh biết hôm sau gọi điện về nhà để uống rượu.
Đến nơi, tôi gửi danh thiếp và mời anh sang thăm nhưng anh từ chối vì tôi có việc phải làm mà chỉ hẹn khi nào rảnh sẽ đến thăm. Buồn bã, quay người bỏ đi, như nhìn thấy thành công lớn của mình, tôi cũng cảm thấy hơi buồn.
Tôi cũng cảm thấy trong lòng hai người cùng một hoàn cảnh, nhưng bây giờ gặp lại sau gần chục năm, một người có tất cả, một người chẳng có gì, vậy ra Thanh là chàng trai mới, với biểu cảm như vậy, tôi nghĩ cho một lúc sau, Ngài lắc đầu và bỏ cuộc. Tôi tự hứa với mình sẽ tìm cơ hội giúp anh giải quyết một số vấn đề, dù sao chúng tôi đã là bạn tốt từ nhỏ.
Xoay người bước vào nhà, tôi cởi giày rồi đi thẳng vào trong. Vừa bước vào cửa đã thấy mẹ tôi đang ngồi ở phòng trước xem TV. Sau đó tôi hét to lên khiến mẹ giật mình. Xuất hiện cho đến khi tôi cất giọng, cô ấy nhìn thấy tôi và vui vẻ chạy ra ôm tôi và hôn lên má tôi.
——Anh chàng này, sao không kêu mẹ tới đón?
Mẹ mắng yêu…
– Hi hi… vì con muốn tạo bất ngờ cho mẹ.
– Không ngờ mẹ đi tắm, thay quần áo rồi xuống nấu ăn. Chắc mẹ đói lắm rồi.
– Đúng vậy, làm sao bạn biết bạn có đói không?
—Nhìn vào mặt anh, chữ “đói” lập tức hiện lên… Huhuhu.
Mẹ trêu tôi rồi giúp tôi xách vali vào. Sau đó tôi lên tắm rửa thay quần áo rồi xuống ăn gì đó. Anh ấy đồng ý nên tôi xin phép mẹ, ra ngoài làm việc rồi lái chiếc Mercedes màu trắng từ gara đến đón anh ấy.
Lúc 8 giờ 20 tối, Thanh và tôi ngồi ở chỗ anh thường uống rượu, kể lại những kỷ niệm xưa, chuyện đời.
Thanh trông rất buồn, cầm ly bia uống liên tục và bắt đầu kể về mình ngay khi vừa rời đi.
Ở trường, anh gặp một cô gái ở nơi làm việc, trở thành bạn thân, kết hôn và rồi hai người có một cậu con trai. Hai năm sau, cha anh qua đời vì bệnh tật, mẹ anh cũng qua đời vì đau buồn.
Hàng tháng chúng tôi phải tốn rất nhiều tiền chữa bệnh cho con trai, cộng thêm chi phí sinh hoạt. Vợ anh không chịu nổi cảnh nghèo nên đã bỏ anh, chỉ còn hai cha con và bà ngoại nương tựa vào nhau. Nhưng cuộc sống khó khăn, anh không thể tiếp tục như vậy nên anh quyết định gửi đứa trẻ về cho bà ngoại chăm sóc, đồng thời anh cũng thỉnh thoảng nhờ những người hàng xóm gần đó giúp đỡ.
Về phần anh, anh lên thành phố kiếm sống, dù sao lương ở đây cao hơn ở nông thôn nên anh xin việc ở một nhà máy sản xuất nước đá và hàng tháng gửi rất nhiều tiền về quê. .
Tôi nghe xong rất phấn khởi, mắt có chút rưng rưng, không ngờ bạn thân lại khó chịu đến thế. Anh vỗ vai động viên, không biết phải giúp đỡ thế nào, nhưng chợt nảy ra một ý tưởng. thông qua tôi.
– Này… cậu chuyển đến ở với tôi nhé?
Thanh ngạc nhiên lắm, hồi lâu không rơi nước mắt rồi nhìn tôi.
– Cậu điên sao lại đến nhà tôi một cách bất ngờ vậy?
——Anh này, anh là công nhân, lương chỉ 8 triệu, thuê phòng 2 triệu một tháng…và chi phí ăn uống, sinh hoạt, xem anh tiết kiệm được bao nhiêu tiền gửi về quê. Tiền đâu mà mua sách cho con? .
Tôi nhìn Thành với vẻ mặt khá suy nghĩ nên cố thuyết phục anh ấy bằng một câu nói dài.
– Bạn thử nghĩ xem… nếu đến ở nhà tôi, bạn có tiết kiệm được nhiều tiền không? Cảm giác an toàn thế nào? Nếu bạn đến, tôi sẽ bớt lo lắng và ít nhiều giúp đỡ mẹ tôi một số việc nhà.
– Nhưng…
Thanh lưỡng lự một lúc nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Từ nay ở nhà với anh tôi yên tâm hơn nên không phải lo lắng cho mẹ nữa, vì mẹ thích tự do vận động tay chân nên thỉnh thoảng cũng vậy. Cô được đề nghị thuê người giúp việc nhưng bị từ chối, sau đó Thanh đến giúp mẹ với danh nghĩa ở lại qua đêm.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.