Author: Tinhvặn
Email: [email protected]
Rate: K+
Genre: shounen ai, angst
Warning: những bạn yêu thích happy ending, khuyến khích đừng xem.
Status: oneshot
Summary: Trên đời thật có một người dưng khác họ khiến ta không màng đến bản thân, nhắm mắt, bịt tai, không nghe thấy tiếng kêu than của bậc sinh thành? Sống chết vì kẻ ta gọi là ‘người yêu’? Sẽ có ngày xuất hiện một người chiếm lấy toàn bộ lý trí và tình cảm của ta không?
A/N: Quà sinh nhật muộn cho Windy Boy
Và gửi tặng Umiko
Mẹ và người tôi yêu
Cuộc đời tôi có phải là may mắn?
Cuộc đời tôi có phải là bất hạnh?
Tôi rất thích một câu nói: Bất cứ vật gì, đều có sự trao đổi đồng giá. Cho đi ‘vị tha’ sẽ nhận lại niềm ‘thương mến’. Vậy thì tôi đã trả giá cái gì cho cuộc đời? Và nhận lại thứ gì?
Người cha giàu có. Nhiều anh chị em cùng chung nửa dòng máu. Lang thang khắp thành phố Hồ Chí Minh rộng lớn không mái nhà trú thân. Mỗi ngày phập phồng lo sợ người vợ chính thức của cha tìm đến quấy phá. Có một người mẹ yếu đuối. Các dì bác sống ở nước ngoài nhưng không thể nhờ cậy, ăn bữa trước đã lo bữa sau. Xa cách em gái ruột thịt từ khi mới lọt lòng. Vì không ở cố định một nơi, đứa nhỏ bảy tuổi tự buộc mình không quá lưu luyến sự vật. Nếu có rồi lại mất đi, cảm giác hụt hẫng đó thà rằng không cần.
Nhìn quá khứ của mình theo khía cạnh khách quan, có lẽ tôi đáng thương, nhưng tôi lại nghĩ mình may mắn.
Một danh nhân từng nói: Trên đời này, mạnh mẽ nhất chính là người mẹ.
Tôi yêu quý mẹ, sùng bái như một vị thần.
Việt Nam trải qua thời kỳ chiến tranh triền miên đau khổ, vất vả giành lại hòa bình và tự do, chỉ mới hơn ba mươi năm, người ta tưởng như đã dài cả trăm năm. Tôi may mắn không sinh ra trong thời loạn, mỗi lần trách mắng tôi, mẹ thường nói.
-Con có biết mình sung sướng lắm không? Thời xưa bảy, tám tuổi mẹ đã bưng khoai đi bán. Ăn cơm thì vội vàng sợ giặc đến đánh, những thứ đồ tiếp tế như khoai mì, bo bo, mì sợi ăn riết đến nỗi cơ thể lở loét! Và còn rất nhiều chuyện cực khổ khác!!!
Dĩ nhiên thời giải phóng rất khổ sở, nhưng bây giờ người ta cũng có những vấn đề khó khăn, không thể so sánh người này sướng hơn người kia. Nỗi khổ dù ở hình dạng nào, thời đại nào, vẫn là giống nhau. Tôi quan niệm như vậy.
Mẹ tôi là người phụ nữ vĩ đại. Mẹ không giết nhiều giặc, mẹ chỉ hy sinh đời mình lo cho người thân. Vì để gia đình đông anh em có cơm ăn, áo mặc, mẹ chấp nhận làm vợ một ông già lớn tuổi hơn cha mình. Đổi thanh xuân lấy những cây vàng lạnh lẽo. Rồi giặc đánh phá làng, ruộng vườn tan nát. Mẹ lén lấy một ít tài sản của ông ta, cùng gia đình dắt díu nhau lên Sài Gòn. Một cô gái yếu ớt giữa dòng đời, muốn sinh tồn chỉ có thể chọn công việc làm tiếp viên trong quán nhậu. Ở đó, mẹ và cha tôi gặp nhau.
Trai tài gái sắc, tiếc duyên phận lỡ làng. Cha tôi đã có vợ con. Hai người qua lại trong lén lút rồi sinh ra tôi, ba năm sau lại một bé gái ra đời. Một ngày kia, má lớn phát hiện cuộc tình vụng trộm, quyết bắt bé gái chưa đầy tháng và cha tôi quay về nhà. Sau đó, không thể nhờ cậy bên ngoại, mẹ một mình nuôi nấng tôi, tìm người đàn ông tốt bụng cưu mang hai mẹ con.
Những chuyện này mẹ không bao giờ kể ra, là tôi vô tình nghe được từ các cuộc đối thoại vụn vặt của người lớn và ghép chúng lại. Từ khi biết quá khứ của mẹ tôi tự hứa với lòng, mẹ đã chịu quá nhiều cay đắng, tôi phải ngoan ngoãn, lớn thật nhanh để có thể bảo vệ mẹ.
Mẹ mang một nét đẹp hiền hậu, nói chuyện luôn thu hút người khác, về điểm này tôi khác xa mẹ, tôi không khéo nói cũng ghét tiếp xúc nhiều người. Mẹ không có duyên với đàn ông, họ là người tốt nhưng lần lượt bỏ đi không một lời từ giã, để cho mẹ đau khổ nghĩ rằng họ có lẽ gặp tai nạn, rồi vì cuộc sống mà tìm người đàn ông khác nương tựa. Tôi tự hỏi, có lần nào trong đời mẹ thật lòng yêu ai?
Một lần, bà dì hàng xóm đã kéo tôi lại nói:
-Ông Long đi đâu sao cả tháng nay bà không thấy?
-Cháu không biết.
-Chắc lại trốn đi chứ gì? Đàn ông bây giờ tệ bạc lắm, chơi đã rồi bỏ đi biệt tích. Cháu nên nói mẹ đừng lấy thêm ai nữa, phận đàn bà khổ thân. Mẹ cháu đẹp người đẹp nết số lại lận đận, tội nghiệp cho cả cháu nữa.
-Vậy bà có nuôi mẹ con cháu được không?
Tôi tức giận chạy nhanh ra đầu hẻm, bịt tai không thèm nghe những tiếng rủa chát tai của bà ta bám theo sau lưng. Tôi giận đến mức nước mắt chảy trào, đấm mạnh vào bức tường gạch, đau, nhưng không muốn dừng.
Bà ấy có quyền gì nói tôi tội nghiệp? Có quyền gì xen vào chuyện của mẹ? Họ đâu thể cho hai mẹ con tôi một bữa ăn, manh áo mặc, cớ gì nhiều chuyện nói ra vào chứ? Thật quá đáng!
Thật lòng, tôi khao khát có cha bên cạnh, để được dạy bảo nhiều thứ, để có thể tự hào khoe lũ bạn rằng: hôm nay tớ cùng cha làm thứ này…cái kia…
Nhưng mà, không có cha cũng chẳng sao, tôi có mẹ đủ rồi. Mẹ biết đóng đinh, sửa quạt, nấu những bữa ăn ngon, tỉ mỉ chăm sóc tôi, đối với tôi, vai trò mẹ và cha là một. Tôi biết dù cố gắng bao nhiêu, vẫn có những việc không thể làm cho mẹ. Tôi chỉ còn cách tha thiết cầu nguyện, sẽ xuất hiện một người đàn ông yêu thương, bảo vệ mẹ đến cuối đời. Suy nghĩ này với một đứa trẻ mười tuổi, có phải rất kỳ lạ?
Bề ngoài tôi sớm phát triển hơn bạn đồng trang lứa, nhưng tâm hồn lại rất yếu đuối. Tôi dễ rơi nước mắt mỗi khi xúc động, vì một bộ phim nội dung cảm động, vì một con chó nhỏ bị bỏ rơi bên đường mà tôi không cách nào giúp đỡ, hay đơn giản là con kiến vô tình tôi đạp chết. Tôi ép mình cùng bọn con trai chơi đá banh, tạt lon, đánh nhau bằng kiếm nhựa dù không hề ham thích những trò đó. Tôi chỉ muốn chơi bán đồ hàng với con gái, làm những việc thủ công cần sự khéo léo, nhưng vì là con trai, tôi không thể.
Lớn lên một chút, tri thức dần mở rộng, tôi phát hiện bản thân mình kỳ lạ. Một ánh mắt ướt át của hoa khôi nữ sinh không làm tôi rung động. Một cánh tay rắn chắc choàng vai tôi lại khiến trái tim đập nhanh. Tôi thực hiện đủ thứ trắc nghiệm về bản thân, càng hiểu rõ tôi càng lo sợ. Cuối cùng tôi chạy trốn vào những quyển sách, dần xa lánh mọi người và cả chính mình.
Sau này, thỉnh thoảng tôi thường hay nghĩ, có một câu nói cổ xưa rất đúng. Hồng nhan bạc phận. Người càng đẹp thì số mệnh càng bất hạnh. Mẹ tôi là một ví dụ và rất nhiều người đẹp khác tôi vô tình chứng kiến sự đau khổ của họ. Cho nên tôi luôn cố gắng làm một người bình thường. Khuôn mặt bình thường, tính cách bình thường, tài năng bình thường, tôi cố gắng hạ thấp bản thân vì cảm thấy sợ hãi tương lai không biết trước. Có thể nào số phận tôi sẽ khổ sở giống như mẹ? Chắc không đâu, vì tôi là con trai.
Vào Đại Học Y Dược, tôi thoải mái với môi trường không ai quan tâm ai. Tôi thường ngồi nơi ghế đá sân trường, nhấm nháp từng quyển sách trong không gian yên tịnh. Thư viện có chút ngột ngạt và hơi nhiều người, khó thả mình vào không gian riêng.
Tháng chín trời bắt đầu lạnh, tôi vẫn giữ thói quen ngồi ghế đá đọc sách, chỉ khác là mặc thêm cái áo khoác dày.
-Này, tôi ngồi ở đây được không?
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy một người con trai khá cao, mặc áo thun bó sát, bên ngoài khoác áo phông, quần jean bạc tua chỉ. Tóc rủ xuống ôm gọn khuôn mặt điển trai, những sợi tóc bạch kim. Tôi nhận ra đây là Đinh Thế Khải, một người nổi tiếng về các khoản quậy phá, nhưng cũng là học trò cưng của các giáo sư.
Đặt ba quyển sách lên đùi chừa chỗ trống, tôi gật đầu thay câu trả lời. Anh ta ngồi xuống, ngón tay đeo đầy nhẫn hình thù quái dị gõ lên băng ghế, chân nhịp nhịp, đầu lắc lư làm mấy cái khoen tai va nhau kêu nho nhỏ. Tôi cau mày quay lại dòng chữ đọc dở.
-Michael Jackson đúng là có giọng hát của thiên thần hả?
Rời mắt khỏi trang sách, tôi ngơ ngác nhìn Khải:
-Bạn vừa nói gì?
-Michael Jackson, có biết không?
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, cái tên nghe quen quen. Sau cùng tôi lựa lời nói:
-Hình như là nam ca sĩ nước ngoài?
Khải há hốc mồm như nhìn thấy sinh vật lạ, kêu to:
-Michael Jackson mà không biết? Cậu từ hành tinh nào rớt xuống vậy?
Tôi hơi ngượng đáp:
-Tôi ít khi nghe nhạc.
Khải gật gù:
-Ngó cặp kính và mấy quyển sách dày cộm là biết cậu chính hiệu con mọt sách.
Khải rút sợi dây đen ở tai rồi đút vào lỗ tai tôi. Âm thanh như sấm nổ đột ngột ập đến làm tôi giật bắn người. Tôi vội rút dây ra quăng trả lại, vừa xoa vành tai vừa nói:
-Làm cái gì vậy?
-Sorry, quên vặn nhỏ tiếng. Rồi, bây giờ nghe thử đi.
-Thôi khỏi!
-Nghe đi mà! Không nghe nhạc của Michael là uổng phí cuộc đời đó!
Tôi lùi dần đến mép ghế, sau cùng chịu không nổi sự tấn công dồn dập, đứng dậy nói:
-Tôi phải vào học rồi!
Chuyện cứ tưởng như vậy là kết thúc. Không ngờ hôm sau Khải ngồi đợi ở chỗ cũ, lại dùng chiêu nài ép, báo hại tôi không đọc được chữ nào vội vàng chạy trốn. Ngày hôm sau, tôi miễn cưỡng vào thư viện, chẳng biết tại sao Khải dễ dàng tìm ra tôi. Không chịu thua, hôm sau nữa tôi trốn trong lớp học. Lần này Khải vẫn xuất hiện với nụ cười đắc thắng.
Tôi mệt mỏi nhìn kẻ đắc ý đứng trước mặt:
-Rốt cuộc muốn gì đây?
Khải đặt lên bàn máy mp3 và tai nghe, tôi bất lực cầm lấy, cắn răng chịu đựng bài nhạc tra tấn còn hơn bị đeo bám suốt ngày. Những âm thanh sôi động trỗi lên, một giọng nam đầy hấp dẫn điều khiển dòng chảy. Tôi như thấy con thuyền thách thức đại dương sóng dữ.
-Sao hả?
Tôi trả máy lại cho Khải, còn chưa thoát khỏi giai điệu bài hát, ngơ ngác hỏi:
-Bài này tên là gì?
-Black and white.
-Hay quá!
Khải hai mắt sáng lên:
-Đã bảo mà! Còn nhiều bài khác hay hơn nữa, muốn nghe thì ngày mai tôi đem đến cho!
Tôi chần chừ, bản tính không muốn tiếp xúc với người khác, nhưng bài nhạc thật sự quá hay, cuối cùng nói:
-Cám ơn.
-Không có chi!
Khải cười khoe hàm răng khểnh, tôi chợt cảm thấy khuôn mặt đáng ghét nay bỗng có gì đó dễ mến. Tim tôi đánh thịch một cái, nhịp đập lạ lùng.
Tôi vội vàng quay lại quyển sách đọc dở. Khải vẫn chưa chịu đi làm không gian lớp học hôm nay dường như trở nên chật hẹp. Đến lúc tôi sắp chịu không nổi thì Khải lên tiếng:
-Hình như chúng ta chưa biết tên nhau?
-Đinh Thế Khải, học sinh năm ba.
-Làm sao cậu biết?
Tôi phì cười trước thái độ kinh ngạc của Khải:
-Cả trường đi đâu mà không nghe nhắc cái tên Đinh Thế Khải chứ?
Khải nhún vai:
-Ồ, tôi không nghĩ mình nổi tiếng đến vậy. Còn tên cậu là gì?
Tôi nhướn mày:
-Đã tìm đến tận lớp mà không biết tên tôi sao?
-Cái này…cái này…
Khải gãi đầu bối rối. Tôi không nỡ dồn người ta vào đường cùng, lịch sự nói:
-Tôi tên Hồ Quang Ngọc.
-Tên đẹp lắm! Còn tôi là Đinh Thế Khải!
Khải chìa tay ra, bàn tay với những ngón dài bao lấy tay tôi, tim bỗng chốc lại đập nhanh. Tôi mơ hồ cảm nhận điều gì đó.
Chúng tôi nhanh chóng trở thành đôi bạn thân. Khải biết rất nhiều trò chơi, anh còn dạy tôi phá hỏng nội quy trường. Tuy rằng anh thường bị các giáo sư trách mắng nhưng không ai tỏ ra ghét, ngược lại còn vui vẻ vây quanh. Tôi cũng là một trong số người bị anh thu hút. Cảm giác như con thiêu thân ngu ngốc lao vào ánh sáng. Biết rõ chỉ có con đường chết, nhưng không cách nào dừng lại.
TV…………….TV
-Khải, tối 20/11 đi karaoke không?
-Mấy giờ?
Mắt nhìn trang sách nhưng tai tôi nghe không sót cuộc đối thoại. Các cô gái hay tìm cớ mời Khải đi chơi, đây là chuyện thường ngày, tuy nhiên nó luôn khiến tôi thấy khó chịu. Khải hầu như luôn đi chung với tôi, ân cần quan tâm làm tôi tự đắc nghĩ rằng mình là duy nhất trong thế giới của anh. Bây giờ thì tôi phải nhìn vào sự thật, trong thế giới ích kỷ của tôi chỉ có Khải là bạn, nhưng anh thì còn rất nhiều người khác. Cái suy nghĩ này khiến tôi thấy lồng ngực khó thở.
-Ngọc, hôm đó có đi chơi chung không?
-Chắc là…không.
-Đi đi mà, thiếu cậu thì còn gì vui!
Khải lại giở chiêu năn nỉ, mỗi lần anh quàng vai bá cổ, nói vào tai tôi là những quyết tâm liền xẹp như bong bóng xì hơi. Ngước nhìn hai cô gái đứng kế Khải, ánh mắt họ dường như rất không muốn tôi tham gia. Tâm trạng bực bội càng tăng, tôi buột miệng:
-Đi thì đi!
-Yeah!!!
TV………………TV
Hơn hai mươi năm, khi đi đâu tôi đều hỏi ý mẹ, lần này cũng không ngoại lệ. Vào nhà, tôi cất cặp, rửa mặt, thay đồ xong bước ra nói:
-Mẹ, ngày mốt bạn chung trường rủ con đi hát karaoke, mẹ cho con đi nha?
Mẹ tôi vừa uống trà vừa mỉm cười:
-Cái anh này, lớn tướng rồi chứ có phải con nít đâu mà hở chút xin phép? Anh muốn đi đâu thì cứ đi.
Tôi tựa cằm lên đùi mẹ, chớp mắt:
-Là tại mẹ dạy con làm gì cũng phải thưa gửi.
Mẹ thở dài than vãn:
-Con trai mà không hút thuốc, không bạn gái, không đi rong, học giỏi, chăm làm việc nhà. Con ngoan quá làm mẹ nhầm là đang nuôi con gái mới chết.
Tôi cười đứng lên bóp vai mẹ:
-Lúc này thì con là gái, khi thay bóng đèn, sửa đồ đạc trong nhà thì là trai!
-Anh chỉ giỏi dẻo mồm!
Hai mẹ con tôi cùng cười.
Cả đêm tôi nằm trằn trọc trên giường, câu nói lúc chiều của mẹ xoay quanh trong óc. Là trai hay gái? Câu hỏi này tôi không ngừng tự vấn đã bao năm.
Thời gian gặp Khải chỉ mới hai tháng, nhưng tâm hồn tôi không còn bình lặng nữa. Khải như lỗ đen hút tôi vào đó, quá nguy hiểm. Nếu cứ tiếp tục, tôi sợ điều tồi tệ có thể xảy ra. Một điều tôi cố hết sức trốn tránh từ rất lâu.
TV………………..TV
-Số 7 hãy hôn số 14!
Bây giờ tôi đang ngồi trong phòng karaoke, mười lăm người sau khi hát vài bài thì đề nghị chơi trò Lệnh Vua. Tức là bày ra thứ gì đó có đánh số, ai bắt được số 0 thì là vua, sau đó ra một mệnh lệnh, người bắt trúng số bị nêu phải thực hiện lệnh. Tôi không hứng thú chơi trò này nhưng thấy ai cũng hăng hái tham gia, đành rút đại một cái.
Khải giơ tay:
-Số 7 là tôi.
-Woa, vậy ai là số 14 đây?
-Cô nào may mắn nhỉ?
Tôi liếc xuống cái que cầm trong tay, nhìn con số, tim ngừng đập.
-Ai số 14 mau lên tiếng đi?
-Số 14 là ai vậy hả?
-Ai là số 14 thì hãy mau tự thú trước bình minh!
-Mau tự thú!!!
-Mau tự thú!!!
Mọi người hò hét phấn khích, vỗ tay, giậm chân làm cả phòng ồn ào âm thanh nhiệt náo.
Như kẻ tội phạm lên pháp trường, tôi rụt rè giơ tay:
-Là tôi…
Y như dự đoán, đám con gái rú lên, ánh mắt ganh tỵ như muốn nuốt sống tôi. Bọn con trai ngỡ ngàng, vài tên ra vẻ thông cảm, một số tỏ ra thích thú khi người gặp họa, trong đó có Khải. Anh bước ngang qua phòng ngồi xuống cạnh tôi, nhếch môi tạo thành nụ cười gian.
Tôi nuốt nước bọt khan:
-Không…không định làm thật chứ?
Khải chớp mắt ra vẻ vô tội:
-Là lệnh vua, phải thi hành thôi.
Tôi cố sức lùi còn Khải thì ra sức áp sát. Tai tôi lùng bùng tiếng mọi người hò reo.
-Hôn đi!
-Hôn đi!!
-Hôn đi!!!
Bị dồn đến gần mép ghế, tôi yếu ớt nói:
-Hay chúng ta chịu thua? Cùng lắm là bị phạt uống bia thôi.
-Không được, dù trò chơi nào, tôi ghét thua cuộc!
Hai tay Khải ôm mặt tôi, anh gần đến mức tôi có thể đếm từng sợi lông tơ. Căn phòng dường như rất ồn ào nhưng tôi chỉ nghe tiếng tim đập lớn. Trí óc trống rỗng, tôi thấy đôi môi đầy đặn hé mở.
-Oái!!!
Tiếng la đánh thức tôi khỏi trạng thái mơ màng. Khải đang nằm đè lên một cô gái ngồi kế bên, chắc lúc nãy tôi đã dùng hết sức xô anh ra. Cả phòng vỡ òa tràng cười và tiếng vỗ tay, có ai đó nói.
-Ha ha, đúng là hôn con trai thì vẫn thấy khó chịu hả?
-Nhưng Khải đẹp trai như vậy, miễn cưỡng vẫn làm được chứ?
-Ngọc cũng đâu có tệ? Mắt to, mày vòng nguyệt, nhìn không kỹ có khi tưởng lầm là gái!
-Đúng vậy, huống gì tắt đèn thì nhà ngói cũng như nhà tranh thôi!
-Ha ha ha!!!
Tôi xấu hổ đứng bật dậy:
-Tôi…tôi đi toa lét!
Bước nhanh ra cửa, tôi suýt vấp phải chân ai đó. Chạy vội qua hành lang vắng lặng. Mở tung cánh cửa phòng tắm, tôi lao đến bồn rửa tay, liên tục hất nước lạnh vào mặt. Nhìn trong gương phản chiếu khuôn mặt đỏ hồng, đặt tay lên ngực, trái tim đập loạn.
Làm sao đây?
Làm sao?
Điều không may thật sự đã xảy ra.
Tuy trước giờ tôi luôn cố gắng phủ nhận, nhưng lần này…lần này…
-Tôi yêu Khải sao?
-Chịu thừa nhận rồi à?
Tôi giật mình xoay lại, Khải bước vào, tiếng khóa chốt cửa đơn điệu vang lên. Tôi bất an nhìn anh chậm rãi tiến đến. Không chịu nổi sức ép, tôi bỏ chạy. Nhưng khuỷu tay đã bị Khải nắm cứng, anh nhếch môi.
-Đừng chạy trốn chứ?
Tôi không dám nhìn Khải:
-Trốn cái gì?
-Trốn tình cảm Ngọc dành cho tôi, trốn tình cảm tôi dành cho Ngọc.
Tôi ngẩng đầu nhìn sững Khải, dường như giờ phút phán tội càng lúc càng gần:
-Anh say rồi!
Khải lắc đầu:
-Tôi không say. Lần đầu tôi nhìn thấy Ngọc trong thư viện mượn sách, đó là yêu từ ánh mắt đầu. Tôi tìm cách tiếp cận Ngọc, càng tin chắc hai chúng ta cùng một loại, đều là không có hứng thú với phụ nữ.
Ngừng một chút, Khải cười nhẹ:
-Cũng lạ lùng, phụ nữ lại mù quáng đi mê thích người như chúng ta.
Cả người tôi run bắn, nỗi khủng khiếp lan khắp từng tế bào. Cổ họng khô khan làm giọng tôi khàn đặc:
-Tôi không hiểu anh nói cái gì!
-Ngọc rất dễ thương, thành thật, trong tình cảm thì lẩn tránh một cách đáng yêu. Khiến tôi không kiềm được muốn bắt nạt.
Khải vuốt má tôi, da thịt đụng chạm tạo một dòng điện làm thân người tôi tê cứng. Tôi rùng mình chống cự cảm giác đê mê, giật mạnh tay vùng thoát khỏi bị kiềm giữ, lùi vài bước.
-Anh…anh điên rồi! Nhảm nhí hết sức!
-Trò chơi cút bắt nên kết thúc thôi. Sao em không thừa nhận thích tôi, như vậy chẳng phải đỡ mệt hơn?
Tôi liều mạng giãy dụa:
-Câm đi! Anh thích đàn ông hay phụ nữ không quan hệ tới tôi!! Hãy đi kiếm người anh thích, đừng phá tôi!!!
Giọng Khải vẫn đều đều vang lên, nó mềm mại dần dần quấn lấy tôi, không thể li khai:
-Chậc, hôm nay mới biết em thuộc dạng bướng bỉnh. Giá như em có thể nhìn mặt mình, sẽ thấy đôi mắt em nhìn tôi chất chứa đầy dục vọng.
Có tật giật mình, tôi xoay đầu nhìn tấm gương phía trên bồn rửa tay.
Tôi thật sự tệ hại đến mức để lộ ra ngoài ham muốn tội lỗi sao?
-Được rồi, hai chúng ta yêu nhau thì còn ngại gì?
Trước khi kịp nhận ra, đôi môi nóng bỏng của Khải đã áp chặt môi tôi. Không buông xuôi, tôi đấm mạnh bắp tay anh, định thúc đầu gối vào bụng Khải nhưng hai chân bị khống chế dễ dàng. Dần dần, cánh tay cử động một cách yếu ớt, sau cùng những ngón tay nắm hờ vải áo.
Đêm đó có lẽ tại say rượu hoặc ma quỷ sai khiến hay những thứ đại loại thế, tôi đã hôn đáp lại Khải. Chìm trong mơ màng, tôi không ngừng tự hỏi.
Tại sao? Tại sao? Tại sao tôi gặp Khải? Tại sao tôi để mình yêu Khải?
Có lẽ vì tôi khao khát được yêu, những mong ước bị kiềm nén tích tụ dần theo ngày tháng, Khải chỉ là mồi lửa nhỏ làm tất cả bùng cháy. Giống như bước vào bùn lầy, càng vùng vẫy càng lún sâu.
Thanks for reading
my blog
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão
Quân hận ta sinh trì, ta hận quân sinh sớm
Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão
Hận không sinh đồng thời, nhật nhật cùng quân hảo
Trích dẫn Trích dẫn
The Following User Says Thank You to Tinhvặn For This Useful Post:
Granchio.96
22-07-2010, 08:45 AM #2 Tinhvặn’s Avatar Tinhvặn Tinhvặn Đang Ngoại tuyến
Bạn bè
Ngày tham gia
Jul 2008
Bài viết
363
Mentioned
0 Post(s)
Thanks
2
Thanked 334 Times in 195 Posts
Mặc định
Khải đúng là thứ thuốc phiện một khi dính vào thật khó cai nghiện. Khải ngang tàng, Khải không lệ thuộc vào ai, một Đinh Thế Khải muốn thách thức cả thế giới này. Thế nhưng Khải lại rất dịu dàng với tôi, những sự quan tâm nhỏ nhặt cho tôi cảm giác được quý trọng. Như khi tôi đọc sách mê mải không để ý xung quanh, anh lặng lẽ đứng ở đầu gió che cho tôi khỏi lạnh. Như tôi không thích mùi thuốc lá, anh lập tức dùng kẹo cao su thay thế, dù lúc trước một ngày anh phải hút ít nhất hai bao thuốc.
Từ nhỏ tôi đã mong muốn sớm là người đàn ông trưởng thành để bảo vệ mẹ thân yêu. Dùng thứ vỏ bọc mạnh mẽ che giấu con người thật yếu đuối của mình. Kiềm nén yêu ghét, thế giới trong tôi chỉ tồn tại một người phụ nữ là mẹ. Bên Khải, tôi không đóng vai người bảo vệ, anh đi trước che chở tôi bước theo sau. Cảm giác an toàn và bình yên đó tôi mong kéo dài mãi mãi.
Khi yêu người ta trở nên vui tươi hơn, giống như lột xác, bất cứ ai cũng sẽ nhận ra. Mẹ tôi càng nhạy hơn mọi người, đã cười hỏi khéo định chừng nào cho mẹ uống trà con dâu? Lúc nghe mẹ nói, tôi thật muốn khóc, chén trà này làm sao để mẹ uống đây? Người ta có người yêu, hớn hở dắt về ra mắt gia đình, khoe khoang khắp nơi. Tôi có người yêu, cả nắm tay trên đường còn không dám, nói gì chuyện khác?
Tôi thích Khải, thật sự rất thích Khải, thích nhiều, nhiều, nhiều vô cùng. Nếu tính bằng đơn vị thời gian, quen nhau chưa đầy ba tháng, chính thức yêu càng ngắn ngủi, như thế tình nhất định không đậm sâu? Không. Sai rồi. Dĩ nhiên có yêu thời gian càng lâu tình càng nồng. Nhưng có yêu, chỉ một ánh mắt, một khoảnh khắc đủ để sống chết vì nhau. Tình yêu giữa tôi và Khải thuộc loại sau, hai tháng đã là dài, một ngày cũng quá dư rồi.
Vì để tiếp tục mối tình này, dù phải dối gạt cả thế giới, tôi cam lòng nguyện ý.
Sau khi quen nhau, tôi mới biết cái tính đeo dai dẳng của Khải thật sự rất phiền phức. Hầu như mỗi giây phút, mỗi lúc, bất kể gặp mặt nhau hay nhắn tin qua điện thoại, Khải đều hỏi.
“Yêu anh không?”
Lúc đầu tôi làm lơ, vờ không nghe, không thấy. Nhưng cuối cùng vì bảo vệ cái lỗ tai không bị điếc, tôi đành phải nói ra đáp án khiến Khải hài lòng.
“Yêu.”
Kế tiếp lại dẫn đến câu thứ hai càng rắc rối hơn.
“Yêu bao sâu?”
Tôi không thể đáp: yêu đến ngày tận thế, yêu đến tuổi già lão, yêu đến chết.
Tôi biết hiện tại mình vô cùng yêu Khải, nhưng ai biết sau này sẽ ra sao? Tình yêu tạo nên sức mạnh lực lượng rất lớn, nó cũng là sợi chỉ mỏng manh dễ đứt đoạn. Tôi không thói quen hứa hẹn thứ mình không nắm chặt. Vì vậy có một ngày tôi hỏi lại Khải.
“Thế còn anh? Yêu em không?”
Khải lập tức đáp lời, dùng ngữ điệu thật sự nghiêm túc.
“Yêu hơn cả yêu!”
“Yêu bao sâu?”
Câu này cả Khải cũng không thể đáp được, dùng biển để đo tình yêu? Hay dùng trời cao? Những thứ đó có thể chứng minh chính xác yêu trong tâm một người bao sâu? Vì vậy tôi nói.
“Hãy dùng dài lâu để đo tình yêu.”
Thời gian là chứng minh tốt nhất. Cho đến phút cuối của cuộc đời ta còn nhớ đến người đó, cả hai cùng già lão vẫn mong muốn bên nhau, đó là minh chứng yêu.
TV…………….TV
Ngày mồng 3 tháng 1 âm lịch, Khải đến nhà tôi chúc Tết. Anh đem theo quà tặng vừa tinh tế vừa đắt tiền, miệng lưỡi lại khéo nên một tiếng đồng hồ sau đã khiến mẹ tôi có cảm tình. Thấy hai người một già, một trẻ trao đổi rất tâm đắc, tôi ngồi kế bên vừa mừng vừa lo. Được một lúc, mẹ nói ra chợ mua thêm ít đồ về làm mấy món đãi anh ăn trưa, chắc mẹ tế nhị muốn để giới trẻ chúng tôi nói chuyện.
Đợi nghe tiếng cửa sắt đóng một lúc lâu, tôi mở miệng chất vấn:
-Tại sao tới đây?
Khải từ ghế đối diện đi sang ngồi cạnh tôi:
-Cả tuần không gặp, nhớ em quá!
-Đừng xạo, gọi điện thoại mỗi tối còn chưa đủ à?
Khải ôm tôi, cọ mũi vào cổ tôi:
-Nghe giọng rồi càng muốn gặp em!
Tôi vờ rùng mình dù trong bụng sướng rơn, hừ mũi:
-Mấy câu mật ngọt chết ruồi này anh nên để mấy cô gái nghe thì hơn!
-Lời thật lòng anh chỉ nói cho một mình em nghe.
Khải thì thầm vào tai tôi, hôn lên gáy, tóc, vành tai. Tôi mơ màng hơi nghiêng mặt để anh dễ dàng chạm vào môi.
-Hai đứa làm cái trò quái đản gì vậy?!
Tiếng hét lanh lảnh không khác nào sấm nổ bên tai, tôi điếng người nhìn mẹ đứng dựa vào tường, thức ăn rơi lăn lóc trên sàn nhà. Thời gian dường như ngừng lại, chỉ là một khoảng trắng trôi bềnh bồng. Tay chân tôi vô lực, đứng lên theo sức kéo của Khải.
Anh nắm chặt tay tôi, dõng dạc nói:
-Chuyện đến hơi sớm một chút nhưng cũng tốt, cháu vốn định nói cho bác biết. Phải, cháu và Ngọc yêu nhau. Bây giờ chắc bác rất xúc động, không muốn nghe gì nhưng xin hãy để cháu nói. Xã hội đã rất thông thoáng cho tình cảm của người như chúng con, mong bác cũng hãy mở lòng…
-Đi ra!
-Bác bình tĩnh nghe cháu…
-Cậu cút ra khỏi nhà tôi ngay!!!
Tôi hãi hùng nhìn mặt mẹ trắng bệch, môi thâm lại. Nếu cứ tiếp tục, tôi sợ mẹ sẽ không chịu nổi mà ngã quỵ, sức khỏe mẹ mấy lúc gần đây đã không được tốt. Tôi dùng sức đẩy Khải đi ra cửa, nói nhỏ.
-Trước mắt anh hãy về đi.
-Nhưng…!
-Có gì em sẽ liên lạc sau!
Tôi vội vàng đóng cửa chạy vào nhà, chân đạp phải cọng hành vương vãi trên sàn nhà suýt té may kịp vịn bức tường. Mẹ ngồi trên ghế, lưng quay về hướng tôi, lưng của mẹ nhỏ và hơi khòm, bao nhiêu năm nay đã gánh chịu nhiều tủi nhục nuôi dưỡng tôi. Tôi hít một hơi sâu thông buồng ngực tắt nghẹn, quỳ xuống, tay nhẹ lay đầu gối mẹ.
-Mẹ ơi…
Mẹ chầm chậm xoay người, khuôn mặt in dấu hai dòng lệ. Mẹ chỉ mới bước vào tuổi bốn mươi, nhưng tóc đã lấm tấm sợi bạc, đuôi mắt hằn vết chân chim, da tay khô nứt nẻ. Nhìn lại những tấm hình thời còn xuân sắc, mẹ trẻ đẹp biết bao nhiêu, thời gian tàn phá thật đáng sợ. Không, không phải thời gian, chính là sự cơ cực làm đủ thứ việc để kiếm tiền cho tôi học thành tài, đã lấy đi nhan sắc của mẹ. Tim tôi đau thắt. Từng thề rằng không bao giờ để mẹ khóc, nhưng hôm nay tôi lại bất hiếu làm mẹ rơi nước mắt. Tội lỗi lớn lao này có cách nào đền bù?
Mẹ nắm chặt ngực áo, lời nói nghẹn trong tiếng nấc:
-Ngọc, sao con nỡ làm vậy với mẹ? Tại sao hả!?
-Mẹ…con…
Mẹ suy yếu gào lên, nước mắt rơi ngày càng nhiều:
-Ông trời ơi, ông ngó xuống mà coi! Khổ cực nuôi con mấy chục năm, thức khuya dậy sớm, chỗ khô con ngủ chỗ ướt mẹ nằm, bây giờ con tôi nó trả hiếu cho tôi như thế đấy! Trời ơi là trời…!
Tôi gục đầu, cảm giác khối đá nặng mấy trăm cân đang đè lên người:
-Con xin lỗi mẹ. Mẹ đừng buồn giận con. Con quỳ đây, mẹ đánh đi.
-Tôi không cần anh xin lỗi! Hãy giải thích tất cả tôi nghe! Anh học đâu ra trò khốn nạn đó hả?!
Tôi cắn môi, đắn đo suy nghĩ, có lẽ đây là cơ hội tốt để nói thật lòng mình. Ngẩng đầu, tôi trút hết nỗi lòng:
-Từ nhỏ con đã cảm thấy mình khác với bọn con trai đồng lứa. Có lúc mẹ hỏi tại sao con không kết bạn? Con nói thích đọc sách hơn, đó là nói dối. Một phần do luôn chuyển nhà không thể kết bạn, hơn nữa con muốn làm những việc nữ công gia chánh như các bạn gái. Vì điều này, con không cách nào hòa hợp cùng bạn trai hay bạn gái. Mỗi lần nói chuyện với người xung quanh, tất cả hành xử đều phải vắt óc suy nghĩ mình có cử chỉ khác thường nào không? Lo sợ người ta sẽ nghĩ gì về mình. Có lúc con đã nghĩ mình là người ngoài hành tinh!
Ngần ngừ dừng lại, tôi tiếp tục nói:
-Con luôn cố gắng làm một đứa trẻ ngoan để mẹ có thể tự hào, dần dần bị đông cứng trong vỏ bọc giả dối. Anh Khải là người làm trái tim con rung động, kéo con khỏi cái vỏ khép kín. Con thật tình chịu không nổi nữa vỏ bọc này, con không muốn gượng ép bản thân!
Khi tôi dứt lời, không gian im lìm một cách ngột ngạt, chỉ nghe tiếng khóc của mẹ và tiếng tim đập bất an của tôi. Một lúc lâu sau, giọng mẹ nhẹ nhàng vang lên:
-Ngọc, cái số mẹ nó khổ, từ nhỏ đến lớn không có một ngày vui. Mẹ luôn mong mỏi con được sung sướng. Mẹ nghĩ con cái có vận mạng của nó, làm cha mẹ chỉ nên đứng nhìn, nâng đỡ những khi con cái vấp ngã, nhìn chúng trưởng thành đạt được thành tựu. Là lỗi mẹ vô dụng khiến con không có cha, vì vậy hôm nay mới ra nông nỗi này!
-Mẹ! Không phải như vậy!! Không phải vậy đâu!!!
Tôi ôm chân mẹ, nước mắt ứa ra. Tôi là tội nhân. Là tội nhân. Sao tôi có thể vì yêu thích ích kỷ của bản thân làm mẹ đau lòng đến nhường này?
Bàn tay mẹ nhè nhẹ vỗ đầu tôi, giống như mỗi đêm khi tôi còn nhỏ mẹ hát ru đưa vào giấc ngủ, nước mắt càng chảy nhiều hơn.
-Ngọc, con muốn làm gì tùy con, mẹ chỉ muốn nói một điều. Em gái của con nay cũng được mười chín tuổi rồi, nó xấu hay đẹp, thấp hay cao mẹ cũng không biết. E rằng cả đời này không thể gặp mặt. Mất đi đứa con gái, bà già này không muốn cả đứa con trai cũng không có!
Tôi ôm lưng mẹ, quyết tâm nói:
-Con sẽ không để mẹ một mình đâu! Con sẽ ở mãi bên mẹ!!!
TV……………….TV
Tôi đứng nơi ngã ba đường. Trước đây tôi tham lam cuộc sống vẹn toàn bên mẹ và Khải, đó thật là mộng tưởng.
Đối với người cha mỗi tháng gặp mặt cho tiền xài, con người đâu phải gỗ đá? Tôi đương nhiên có tình cảm ruột thịt, nhưng đồng thời cũng mang mối hận. Nếu như ông không gặp mẹ, lén lút quan hệ rồi sinh ra tôi. Tôi sẽ không mang số phận như thế này, mẹ cũng không phải khổ sở. Nếu như không có tôi, mẹ đã có thể tái giá, làm vợ, cả môt đời an nhàn hạnh phúc. Một phụ nữ dắt theo con nhỏ, có người đàn ông nào thật tâm vui vẻ chấp nhận? Nếu như tôi không sinh ra, sẽ không gặp Khải. Nếu như tôi đừng có mặt trên đời, sẽ không có bất cứ ai đau buồn. Nếu như…nếu như…
Tôi yêu Khải, yêu nhiều lắm. Tin chắc cả đời này anh là người duy nhất tôi yêu. Không có anh, cuộc sống vô vị chỉ là những sắc màu nhợt nhạt ảm đạm.
Nhưng mẹ là người tôi trân quý nhất. Bao nhiêu từ ngữ không đủ diễn đạt tình cảm này. Thân nhân có rất nhiều nhưng qua bao năm tháng hoàn toàn là hai mẹ con nương tựa nhau. Tôi có thể vì mẹ chống lại cả thế giới này. Tôi không phải kẻ ngoan ngoãn, tôi cố gắng hoàn hảo vì mong người ta khen mẹ đã sinh một đứa con tuyệt vời. Khi tôi muốn nổi loạn, trên đời dù là người thân ruột thịt cũng không thể ngăn cản, ngoài mẹ. Từ nhỏ cho đến tận bây giờ, vào những đêm khuya trằn trọc, tôi thường nghĩ vẩn vơ, nếu một ngày mẹ đột ngột biến mất khỏi tầm mắt, nếu một ngày tôi không còn nhìn thấy mẹ…Hình ảnh đáng sợ cả tưởng tượng cũng không dám, tôi cầu mong sẽ không bao giờ thành hiện thực.
Giữa hai người yêu và quý nhất, chọn lựa làm sao đây?
Tôi thương ai nhiều hơn?
TV………………….TV
Ngày hôm sau, tôi gọi điện hẹn Khải tới ghế đá nơi lần đầu gặp, là ngày nghỉ nên cả trường vắng bóng người. Chúng tôi ngồi lặng bên nhau ngắm cành mai rung rinh cánh hoa trước gió.
-Chúng ta gặp nhau cũng được nửa năm rồi nhỉ?
-Phải, thời gian qua nhanh thật.
-….
-Mẹ có trách mắng gì em không?
-Không nhiều lắm.
-Thế thì may quá, anh còn định tới nhà em thuyết phục bác thêm lần nữa.
-Không cần!
Tôi nắm tay Khải, hôn từng đầu ngón tay di chuyển dần đến cổ tay.
-Ngọc, sao vậy?
Đôi môi tôi ngăn chặn câu nói tiếp theo. Anh hơi ngỡ ngàng nhưng rồi cũng hôn đáp lại. Nụ hôn của Khải luôn rất sâu, thường làm tôi có cảm giác ngộp thở. Nhưng hôm nay tôi không muốn rời môi anh, trong một thoáng giây, dại dột nghĩ cùng đứt hơi mà chết trong nụ hôn dài cũng được.
Sau cùng Khải chịu không nổi, đẩy tôi ra. Ánh mắt anh lo lắng nhìn tôi.
-Em thật ra có chuyện gì?
Tôi cố nặn một nụ cười, chắc nó méo mó rất khó coi:
-Chúng ta đừng gặp nhau nữa.
Khải buông tay khỏi vai tôi, trợn tròn mắt. Mất một lúc sau anh mới mở miệng nói:
-Là mẹ em làm áp lực phải không? Nói thật đi, anh không lạ gì vấn đề này! Em đừng yếu đuối như vậy, chúng ta hãy kiên trì, sẽ có ngày làm động lòng mẹ của em!
-Không thể đâu!
-Chưa thử làm sao biết không được?!
Tôi máy móc lắc đầu:
-Khải, anh là người em yêu suốt đời. Sẽ không ai khiến tim em đập trật nhịp như anh. Nhưng chúng ta thật không thể tiếp tục!
-Em…!
Khải vò rối tóc. Trông bộ dạng muốn phát tiết tức giận lại tuyệt vọng của anh, tôi đau khổ bấu chặt tay ngăn nỗi kích động đang dâng trào.
Giọng anh ai oán:
-Tại sao chứ?
Tim tôi như bị một con dao cùn day qua day lại làm vết thương tứa máu, mỗi lần cử động khuôn miệng, cổ họng lại đau buốt:
-Mẹ là người quan trọng nhất đời em. Em sẽ lấy vợ, một người hiền thục nết na chăm sóc cho mẹ. Có thật nhiều con, để đứa bé làm mẹ vui lòng.
-Lấy vợ? Sinh con?
Khải cười khùng khục, đầu cúi thấp, đôi vai trĩu xuống. Tôi chỉ có thể giương mắt nhìn, đã đau đến không còn cảm giác, hô hấp nặng nề.
Lẽ ra tôi không nên yếu lòng chấp nhận yêu anh, vậy thì ít nhất sẽ không khiến anh đau khổ.
Anh ngẩng đầu đối mặt với tôi, chính đôi mắt này trước kia nồng nàn yêu thương đưa tôi vào cõi mơ, giờ đây mộng đã tan, chỉ còn lại tia nhìn oán trách:
-Ngọc, em hy sinh như vậy, không thấy bất công với chính mình sao?
Tôi chầm chậm thốt từng chữ một:
-Thân xác này, linh hồn này là do mẹ sinh ra. Công ơn dưỡng dục càng không thể đo lường. Dùng niềm vui của em đánh đổi, có gì bất công?
Hai mắt Khải là đốm lửa xoáy vào mắt tôi đau nhức:
-Còn tôi!? Tôi là cái gì?!
Tôi đứng dậy, tiếp tục cuộc nói chuyện chỉ càng khoét sâu vết thương lòng nhau. Nghe thêm lời anh trách móc, tôi sợ ý chí sẽ bị lung lay.
Tôi nói mà không nhìn anh:
-Xin lỗi, coi như em có tội. Nếu thật có kiếp sau, thì em sẽ trả nợ lại cho anh.
-Kiếp sau? Tôi không cần kiếp sau, tôi chỉ muốn có em trong kiếp này!!!
Tôi thật không chịu nổi nữa, tim sắp nổ tung rồi. Đau đớn như một phần thân thể bị cắt rời. Nếu biết chữ yêu nặng nề, đau khổ đến vậy, tôi thà rằng suốt đời không có nó. Nơi chúng tôi đứng gần cổng sau, không muốn đối diện Khải, tôi chỉ còn cách đi qua tòa nhà, bước ngang sân trường tiến tới cổng trước, sau lưng tiếng Khải ngày càng nhỏ dần.
-Tôi sẽ chết!!! Tôi sẽ chết thật đấy…!
Tiếp sau đó tôi nghe tiếng bước chân chạy rồi tiếng xe thắng gấp. Tôi vội quay người lại. Khải còn cách đầu xe tải lớn khoảng một lóng tay, một người đàn ông râu ria thò đầu ra quát.
-Thằng khùng, muốn chết hả?!
-Đúng vậy! Mau tông chết tôi đi!!!
-Có bệnh thì vô viện tâm thần lẹ đi cha! Mới sáng sớm đã xui xẻo gặp thằng điên!!!
Chiếc xe tải rồ máy lách tránh Khải. Anh hơi xoay người, tia mắt chúng tôi giao nhau. Anh không bước tiếp ra đường nhựa, chạy nhanh lại chỗ tôi, giang đôi tay ôm tôi vào lòng. Anh hôn lên tóc, mắt, môi tôi, dịu dàng như thuở nào hai chúng tôi yêu nhau nồng nàn.
-Đừng khóc! Anh không bao giờ muốn làm em khóc! Anh tuyệt đối không làm điều ngu ngốc này nữa! Nín đi em!
Tôi tựa đầu vào bờ vai Khải, tâm trạng hiện giờ bình tĩnh lạ. Khoảnh khắc tưởng như anh sẽ chết, tôi chợt hiểu rõ những suy nghĩ giấu kín sâu tận đáy lòng, tình cảm thật sự trong tim.
Một sự thật tàn khốc.
Khải, anh lầm rồi. Tôi không khóc vì anh, đúng hơn là tôi muốn cười. Cười cho sự dối trá của chính mình. Tất cả chỉ là giả dối. Tôi lừa dối mọi người xung quanh bằng vai diễn con ngoan trò giỏi, không ngờ cao siêu đến mức lừa cả bản thân.
Tôi có thể vì mẹ, không màng cái chết. Tôi có thể vì anh, cảm nhận thứ gì là tan nát trái tim. Nhưng khi anh biến mất trên cõi đời này, tôi…chắc chắn vẫn sống.
Nếu yêu thương một người là nhớ nhung không dứt, sự sống héo mòn vì thiếu vắng người đó, thì anh không phải là người tôi yêu. Tôi dựa dẫm Khải bởi vì tôi muốn được yêu, được yêu thật nhiều, đủ để lấp đầy thiếu thốn trong tâm hồn. Tôi vừa muốn có tình yêu của Khải, vừa ngần ngại trao tình cho anh. Vì sợ cho đi rồi cái nhận lại chỉ là mất mát, chứng kiến tình yêu giữa mẹ và cha đã để lại vết thương trong tâm. Tôi yên tâm với tình mẹ bao la. Còn Khải, tôi chưa một lần nào tin tưởng tình anh. Bên anh, tôi vui vẻ nhưng cũng dựng lên rào gai tránh bị tổn thương. Làm cuộc mua bán chỉ có nhận mà không cho đi.
Điều tôi sợ nhất, chính là có rồi mất đi.
Nói một cách chính xác, tôi có yêu Khải. Cảm xúc đau thương, buồn bã, không nỡ rời xa anh là chân thật. Nhưng hơn hết, tôi chú trọng chính mình. Tận đáy lòng, nếu thật sự cần thiết, tôi có thể vứt bỏ ‘yêu’ không chút luyến tiếc.
Đến bây giờ tôi mới hiểu rõ bản thân. Dù không muốn tin, tôi…là kẻ tàn nhẫn và ích kỷ.
Tôi không thể yêu ai.
Rất đáng cười, phải không? Phải không?
-Vậy chào nhé.
-Chào.
Không là ‘tạm biệt’, vì từ đó nghĩa là tạm thời xa cách, sẽ có lúc tương phùng. Cũng không là ‘vĩnh biệt’, hai chữ mang hơi hướm chết chóc. Chúng tôi luôn mong muốn đối phương sống thật lâu, hưởng nhiều hạnh phúc.
Chào Khải, người ngoài đầu tiên xao động tim tôi. Chúc anh hạnh phúc, hy vọng xuất hiện một người yêu anh thay tôi vì tôi không thể làm được điều đơn giản đó. Suy nghĩ này nếu nói ra ngoài miệng, chắc anh sẽ cười nó giả tạo. Nhưng tôi thành tâm cầu nguyện anh mãi mãi sống vui vẻ.
Chúng tôi quay lưng đi về hai hướng khác nhau, mỗi bước chân cắt đi một phần duyên phận.
Xuân là mùa sinh sôi. Đông là mùa chấm dứt sự sống.
Tình yêu của chúng tôi thì ngược lại.
Tôi và Khải bắt đầu vào một ngày đông, kết thúc khi hoa xuân chưa tàn.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.