Phần 1: Khởi Nguồn
Tôi với vợ tui đang đi dạo trên công viên của thành phố vào một ngày đẹp trời, chúng tối thấy có khoảng 3 đứa trẻ con đang nô đùa trượt PATIN cùng nhau thật là hồn nhiên, tuổi của chúng ước chừng 5 đến 6 tuổi. Vợ tôi thì tóm tắt khen ngợi về 3 đứa trẻ này, cô ấy nói với tui rằng chúng nó rất dễ thương và giỏi nữa, phải chi sau này vợ chồng mình cũng có được những đứa con như vậy. Vợ tôi vội nói với tôi là:
-Anh ơi! Sau này con của tụi mình cũng dễ thương vậy anh hé! Hi hi
-Uhm! Nếu là con gái thì anh chỉ cần nó giống mẹ chút xíu thôi là dễ thương lắm rồi. Ha Ha
Khi nghe tôi nói câu đó thì cô ấy mắc cỡ e thẹn, Ngọc Sương mới cào cấu nhẹ vào cánh tay tôi lẩm bẩm lời thầm thì chỉ đủ cho tôi nghe “chỉ giỏi nịnh em không ah” và nhoẻn miệng cười hạnh phúc nhìn về tôi. Hai vợ chồng tôi đang khoác tay nhau đi dạo trên những lối đi công viên đầy bóng cây xanh mát mẻ và thật lãng mạn, Tôi nắm tay vợ tôi thật chật, nắm tay em thật lâu như muốn cô ấy luôn mãi mãi bên cạnh tôi. Nàng thấy một cậu bé chơi PATIN trượt cân bằng đi lắt léo giữa dòng người đi bộ, giữa những ngõ ngách của băng ghế đá nên Ngọc Sương vợ tôi buột miệng khen:
-WOW! Chồng ơi, anh nhìn bé trai trượt patin kìa! Ôi thật là hay quá! Hi Hi
-WOW! Đúng là bé này trượt patin giỏi ghê đó vợ hé! Nhưng anh cũng trượt giỏi nữa nè, nhưng mà… là trượt chân. HA HA
-Anh thật là hết nói luôn mà! HI HI….
Tôi tên Phúc, 26 tuổi lớn hơn Ngọc Sương 2 tuổi, còn vợ mình thì 24. Chúng tôi cưới nhau từ lúc Ngọc Sương vừa Tốt Nghiệp ra trường, tới nay đã hơn 2 năm. Nhưng nói cho bằng thực thì hai đứa tôi đã ở bên nhau tay trong tay cũng khá lâu rồi, tôi quen cô ấy khi đó Ngọc Sương đang học lớp 9, nàng vẫn còn đang độ tuổi ngây thơ. Chúng tôi đã thầm thương trộm nhớ suốt 3 năm khi nàng học phổ thông, và 4 năm khi nàng học Đại học và 2 năm nên duyên chồng vợ. Ngọc Sương là bạn cùng trường nhưng khác lớp, bởi vì tôi thì học trước cô ấy 2 lớp. Tôi vẫn còn nhớ rõ như in là khi Ngọc Sương vừa vào lớp 10 thì tôi đã cảm nhận trái tim rung động, nên tôi nghĩ là tôi đã thích nàng rồi. Năm đó nàng thì học lớp 10 còn tôi thì học lớp 12, suốt cả một năm trời cưa cẩm và bày tỏ tình cảm, nhưng mọi người cũng biết “Tình yêu của tuổi học trò nó vụng dại lắm” cho mãi tới năm nàng lên lớp 11 thì lúc đó tôi cũng đã có được trái tim nàng, vì lúc này thì tuổi của nàng cũng lớn hơn một chút, nên suy nghĩ về tình yêu đôi lứa cũng theo đó mà lớn dần theo. Tôi cũng bất chước phim ảnh ngôn tình, tôi thường đưa đón nàng đi học bằng chiếc xe đạp xưa nhưng dáng xe rất cứng cáp, xe được trang bị yên sau và cái giỏ ở phía trước, bọn mình hay tranh thủ lúc về sớm thường quanh quẩn dưới gốc cây giữa sân trường. Người ta thì: “Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng” còn chiếc giỏ xe của tôi thì toàn chở đầy hoa còng. Nhưng mà không nhắc thì thôi chứ nhắc tới rồi thì tui bực cả mình luôn vậy đó, ngôi trường của người ta thì cái sân trường đầy cây “Phượng vỹ” còn sân trường học của bọn tui thì toàn là cây “Còng” không ah! Được cái là nó rất to dễ sống tốt, tuy có hơi xấu xí, vỏ cây thì xù xì có những đường lõm xung quanh thân cây, lâu lâu tôi để ý có một con sâu còng nó đang nằm trong đường lõm đó.
Sau này, tôi mới biết là ba nàng cũng là bạn thân thiết thời cắp sách đến trường với ba tôi, hai người đã cùng nhau vào sinh ra tử kiểu “chén chú chén anh” ở chiến trường trong bàn nhậu của mỗi buổi la cà thời của “Trẻ trâu” anh hùng rơm. Do đó, từ khi biết hai đứa bọn tui thích nhau, gia đình hai bên không những không ngăn cấm mà còn ủng hộ và vun đắp cho bọn tôi nữa. Ba của nàng, tức là bố vợ tôi bây giờ, thỉnh thoảng sang nhà tôi nhậu với ba tôi, hai ông bố cứ khề khà vui đùa như thời còn trẻ: “Trông tụi nhỏ mau lớn để tôi với ông làm sui”, rồi hai người họ cụng ly với nhau cười đầy sảng khoái. Có lẻ ông trời thương hai đứa tui hay sau ấy, bởi vì bây giờ nè, đúng là bọn tôi cưới nhau thật, tay nắm tay nhau, bạn bè của tôi và vợ tôi thì rất là ngưỡng mộ và có phần ganh tỵ với tình yêu của bọn tôi nữa. Bằng chứng là thằng bạn thân tôi, mỗi khi có dịp họp lớp, có đứa lại tặc lưỡi: “Than ế, than bị bồ đá không ai thèm lấy”, rồi chúng nó chỉ vào mặt tôi mà nói: “Thiệt không ai hạnh phúc bằng vợ chồng của tụi mày, ở với nhau chừng đó năm cứ ngỡ bị trượt mất dép ai ngờ lại được nên duyên”. Lúc đó, tôi chỉ biết nhìn nhau với đám bạn thân rồi cười trừ cho qua loa, nhưng tôi cảm nhận dược cái bàn tay nhỏ nhắn của một thằng bạn khoác lên vai tôi mà hồi đó tôi thường gọi nó con gái không ah, vì làn da tay nó mịn như con gái vậy. Tôi mới nắm trọn bàn tay nó và siết mạnh hơn một chút, tôi nói: “Cảm ơn bạn! Mà nên gọi là ông hay là bà đây ta”! HA HA….
Ba mẹ tôi có 2 đứa con, chị hai tôi và tôi cũng có thể gọi tôi là con út. Như bao gia đình thời bao cấp khác, cuộc sống thì chật vật nhưng không có thiếu thốn nghèo nàn như mọi người thường suy nghĩ, chỉ thiếu thuốc tây thuốc kháng sinh cầm máu và những đồ xa xỉ ra thì còn lại ăn uống no say vô tư. Những món hồi đó gia đình tôi cho vịt ăn nó còn chê nhưng bây giờ thì chỉ có “Đại gia” mới có tiền để mua, cá tôm thì nhiều vô số kể. Đặc biệt vào mùa nước rút hay dân tôi quen gọi là mùa cá ra đồng, thì chỉ cần dùng tay không cần lưới cũng bắt được cá, đến nổi tôi không dám tắm dưới kênh vì sợ con cá linh nó rỉa tôi. Ba tôi hay kể với tôi rằng, về những năm trước lúc gặp mẹ tôi, quê cả hai đều ở một tỉnh miền Tây rồi tình cờ gặp nhau rồi quyến luyến nhau và cưới mẹ tôi. Nhờ siêng năng, chịu thương chịu khó và cũng nhờ Trời thương nên tới nay, sau hơn những năm không ngừng phấn đấu, ba mẹ tôi cũng đã xây dựng được một cơ nghiệp không nhỏ. Nếu nói gia đình tôi là đại gia thì tôi không dám, nhưng nhà tôi cũng thuộc dạng có của ăn của để. Ba mẹ tôi chuyên về chăn nuôi thủy sản, tôm cá các loại. Về sau đất nước phát triển nên nâng lên thành thu mua, sản xuất xuất khẩu nông thủy sản. Nhà tôi có một nhà máy chế biến thủy sản cũng kha khá to, có thể nói là “Pro” cũng không ngoa ngoắt chút nào. Phải nói tôi rất ngưỡng mộ và nể phục ba mẹ mình, không học cao hiểu rộng như người ta nhưng nhanh nhạy và làm ăn rất giỏi. Nhà tôi còn mở rộng sang kinh doanh thức ăn gia súc gia cầm, thức ăn cho tôm cá, thuốc thú y, thuốc trừ sâu và kể cả nhà máy xay xát lúa gạo nữa. Có thể nói, về kinh tế, tôi không có gì phải lo nghĩ nhiều, bởi vì từ nhỏ sinh ra tôi đã sung sướng rồi.
Cơ sở nhà làm ăn đa dạng của gia đình tôi như thế nên con cháu trong dòng họ ba mẹ đều thu nhận vào làm hết, đứa nào giỏi cái gì thì cho phát huy cái đó, đứa nào dốt quá thì cho làm công nhân, lái xe, giao hàng … Vì vậy, trong dòng họ người ta rất quý mến và tôn trọng ba mẹ tôi.
Dù không ăn học nhiều, nhưng ba mẹ luôn muốn cho con cái học thành tài, đó là một điểm khác mà người ta hay khen nhà tôi. Chị hai tôi tốt nghiệp đại học Kinh tế, hiện về giúp ba mẹ quản lí công ty, tiền bạc, ba mẹ tin tưởng giao chị hai phần nhiều. Chồng chị cũng học cùng trường, nhà anh gia đình cơ bản, cưới được chị tôi như sa vào hũ nếp. Tuy vậy, thân ở rể nhưng anh không phải loại vô dụng ăn bám đâu, anh ngược lại anh rất siêng năng và giỏi ngoại ngữ, nhờ anh mà ba mẹ đã được những hợp đồng xuất khẩu lớn.
Anh họ con bác tôi thì học dốt hơn chị hai một chút nhưng cũng bằng tuổi chị, tuy ảnh chỉ tốt nghiệp cao đẳng thủy sản, hiện phụ trách phần chăn nuôi sản xuất cho công ty. Trước thời cấp 3 ảnh cũng suýt lạc lối khi tụ tập đám bạn xấu đánh nhau này nọ, thậm chí còn có lần ảnh đi chơi với bạn bè và bóp vú bóp mông con gái người ta nên ba má tui nhiều lần bị người ta mắng vốn nữa. Nhưng ba tôi rất cứng rắn, vừa đánh vừa khuyên, vì dù gì đi nữa ảnh cũng là cháu ruột của ba tôi, nên ba tôi hay dùng lời hay ý đẹp để uốn nắn ảnh. Cũng may sao trời phật phù hộ nên khiến tư duy anh từ từ giác ngộ và hiểu ra, nên thắm thoát rồi ảnh cũng học hành hết lớp 12, coi như cũng cố gắng mà tốt nghiệp rồi vào được cái trường cao đẳng. Giờ đây anh đã có vợ con là một chị thôn nữ cùng quê, hai người đó xem ra cũng không đến nỗi tệ.
Cuối cùng, tôi là con út, là đứa học giỏi nhất nhưng lại không theo nghiệp của gia đình. Từ nhỏ, tôi đã học toán rất giỏi và sau đó thì có niềm đam mê máy tính. Hồi đó tôi còn mơ mộng trở thành một bác sĩ, thành siêu bác sĩ miệt vườn luôn đó, nhưng mà tôi rất sợ thấy máu và tôi ghét nhất là thấy máu chảy lắm, đặc biệt là nó chảy ra từ những người mà tôi thương yêu. Tôi nghĩ là nghề nghiệp đó không phù hợp với nhu cầu của mình nên tui chọn lựa học ngành khác, và sau đó thì tôi đậu vào khoa CNTT. Còn Ngọc Sương vợ tôi, lúc đó nàng đậu vào khoa kế toán bên ĐH kinh tế luật. Vào cái thời điểm rời quê, hai đứa tôi khăn gói lên Thành phố học, trong đó thì cũng phải nói rõ ràng là tôi rời khỏi nhà lên đây học hành trước Ngọc Sương 2 năm. Khi vợ tôi lên đây học, nàng thì ở ký túc xá còn tôi thì ở căn nhà riêng ba mẹ mua cho, vì dù sao nhà mình cũng có điều kiện mà.
Thắm thoát ngày qua ngày tháng qua tháng năm qua năm, cuối cùng tôi cũng “Tốt nghiệp” với tấm bằng loại giỏi, tôi quyết định ở lại Thành phố làm lập trình viên cho một công ty nước ngoài với mức lương khá, luôn tiện thì tôi cũng có cái cơ hội hợp lý để gần gũi với Ngọc Sương hơn. Nhưng thật ra cũng nói thêm một chút về điều kiện của nhà tôi như vậy, kiếm tiền không phải là việc quan trọng nhất, chủ yếu vì tôi rất yêu thích công việc này mà thôi. Nhiều đêm tôi suy nghĩ và ngồi lặng lẽ một mình trong bóng tối mà tự thân thầm thì, còn Ngọc Sương vợ tôi thì ngủ một mình trong phòng ngủ với ánh sáng đèn mờ nhạt.
Tôi cũng không thể hài lòng với chính mình, đúng là ông trời không cho ai tất cả, ông cho tôi bộ óc nhạy bén, một gương mặt sáng sủa điển trai, thông minh, một gia đình có điều kiện khá giả, một người vợ tuyệt vời, nhưng ông cũng lấy đi của tôi một thứ… Một thứ rất quan trọng của thằng đàn ông, đó là chuyện tình dục, tình cảm ái ân. Nó để lại trong tôi một sự tự ti mặc cảm vô cùng mà tôi vẫn luôn giấu diếm, ngay cả với Ngọc Sương vợ tui, người đầu ấp tay gối với mình. Khi tôi biết là tôi không thể có con, tôi cũng không thể nào được làm cha mặc dù cơ thể tôi cũng cường tráng và vạm vỡ. Ít nhất là tôi không thể có con bằng phương pháp tự nhiên là quan hệ tình dục với vợ mình, đàn ông mà tập thể lực quá sức cũng có thể khiến tinh trùng của mình bị chết.
Từ nhỏ, tôi là một đứa cao to cân nặng thì phù hợp với thực trạng, sức khỏe tôi thì cũng tốt lắm, chỉ có điều tôi hay vận động quá sức nên giờ đây hay lao tâm lao lực. Ba mẹ tôi cứ than “thằng này nuôi dưỡng thế nào mà nó lớn nhanh phây phây nhỉ, nhà mình có cái gì cũng có chứ thiếu thốn gì đâu mà con cứ dành làm, để chừa sức mà sau này còn lấy vợ nữa”. Cho tới bây giờ, sau khi đã bị mẹ khuyên nhủ đủ thứ nên tôi mới chợt nhận ra được những điều đó, bà cho tôi dùng thức ăn bổ dưỡng để tẩm bổ nè, và nói chuyện với tôi đủ thứ chuyện trên đời. Khi tôi tròn 24 tuổi và đã tốt nghiệp đại học được 2 năm, đã trưởng thành rồi và cũng có việc làm ổn định, nhưng mà sao tôi vẫn thấy mình vẫn còn đang nhỏ bé so với mẹ tôi, tôi cũng có một chiều cao lí tưởng 1m81. Trong khi đó Ngọc Sương vợ tôi cao 1m65, nên khi tôi đi với nàng xem cũng thấy xứng lứa vừa đôi, tôi cũng không quá xấu hổ và cũng hãnh diện với chiều cao cân đối của mình.
Nói về Ngọc Sương thì cô ấy là một người vợ tuyệt vời, tôi luôn luôn tự hào về điều đó và tôi cũng luôn luôn nói như vậy mỗi khi có người nào đó hỏi tôi về điều này. Gương mặt trái xoan thanh tú và diễm lệ của nàng mang một vẻ đẹp hiền dịu, đôi mắt vợ tôi thì đen lay láy, sống mũi cao thẳng của nàng, đôi môi đỏ mộng đáng yêu của vợ tôi nhìn vào thôi đã muốn “cắn” cho một cái cho đỡ thèm. Làn da của nàng thì thật là mịn màng trắng nõn, cái làn da trắng trẻo của con gái miền Tây sông nước được tưới tắm bằng những dòng phù sa của dòng sông quê hương ngọt ngào bình dị. Nó không phải thứ da trắng bệch bạc của những cô gái nước ngoài phương tây hay ở nơi miền xứ lạnh, mà nó là làn da trắng hồng tràn đầy sức sống. Ngọc Sương thì không cao lắm so với nhiều người, nhưng thân hình nàng rất cân đối, “khúc nào ra khúc nấy”, mông ngực của nàng mây mẩy, căng tròn. Thời đi học, hay thậm chí cho tới bây giờ khi cô ấy đã đi làm, mỗi khi có dịp mặc áo dài ở công ty, bọn đàn ông cứ nhìn nàng bằng ánh mắt như xuyên thấu như thiêu đốt. Bởi vì khi phụ nữ mặc áo dài thì các đường cong mềm mại của cơ thể con gái được phô diễn, nó hiện ra chỗ nhô chỗ lõm thật là quyến rũ lòng người.
Tôi yêu nàng ở vẻ ngoài lẫn tính nết con người bên trong, Nàng là một người con gái rất ngoan ngoãn, lễ phép đối với cả hai bên nội ngoại. Đối với tôi, Ngọc Sương rất dịu dàng và chung thủy, còn đối với bạn bè thì cô ấy cũng là một người bạn tốt biết trân quý. Có lẽ Ngọc Sương hội tụ được những điều này, đó cũng là nhờ nàng là con một, được nuôi dạy trong một gia đình có nề nếp gia phong. Không như ba tôi, ba nàng thì tiếp tục cần lao bên ruộng nương đồng lúa, hiện ông đang giữ một vị trí khá cao trong hợp tác xã, còn mẹ nàng là giáo viên cấp 3 hiện tại vẫn còn đang công tác giảng dạy ở quê. Nghĩ lại về những gì mà tôi đã thấy đã nghe và từng trải, thì tôi mới biết được và cũng thầm cảm ơn ba mẹ vợ đã sinh ra một người con gái vừa đẹp người, đẹp nết như Ngọc Sương vợ tôi, nàng như tiên nữ giáng trần bên cạnh đời tôi, nàng lại biết chăm lo sức khỏe cho chồng, đồng thời nàng nấu ăn cũng rất ngon, nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ, tươm tất.
Thời sinh viên, nhiều anh chàng hình thức, gia cảnh cũng tốt bỏ công cưa cẩm đều bị nàng từ chối thẳng thừng. Tôi thương Ngọc Sương là vì chúng tôi đã có những thứ tình cảm của thời thơ ấu, tôi cũng rất trân quý và nguyện sẽ cố gắng hết sức mình để giữ tình cảm đó. Như hiện nay đây, khi vợ tôi đang là nhân viên kế toán ở một công ty, Ngọc Sương cũng hay bị thả thính, trêu ghẹo nhưng nàng ăn nói, cư xử rất đúng mực nên riết rồi bọn họ cũng biết mà tránh, vì khó quá “ăn” không được. Hai vợ chồng tôi tin tưởng và yêu thương nhau, thậm chí, những tin nhắn tán tỉnh của mấy anh chàng đó, khi đêm về trên giường ngủ, Ngọc Sương còn mở cho hai vợ chồng cùng nhau đọc và cười với nhau. Đấy, các ông thấy chưa hả? Ở cái thời mà hở ra nghỉ trưa là dân công sở kéo nhau vào nhà nghỉ ngoại tình, tôi thật quá là may mắn khi có được người vợ hiền lành và rất nhu mì như Ngọc Sương vợ tôi…
Tuy Ngọc Sương giữ kẻ bên ngoài xã hội là thế, nhưng trong phòng ngủ với tôi, nàng là một người vợ cuồng nhiệt trong chuyện đó. Mỗi khi Ngọc Sương hứng tình đòi hỏi, thì gương mặt của nàng ửng hồng đầy quyến rũ, đôi mắt đen lay láy của nàng nhìn tôi đầy đam mê như mới gọi, tiếng thở của nàng thì gấp gáp, và thường tôi phải buông súng đầu hàng trước Ngọc Sương hễ mỗi khi vợ chồng chúng tôi làm tình.
Như tôi đã nói, tôi không thể có con, dù cho tôi có thể nói là cao to, thân hình thì vạm vỡ, bởi vì tôi lao động quá sớm mà còn làm việc nặng nhọc nên giờ đây cơ thể tôi hao tổn. Điều này tôi phát giác kể từ sau khi tôi và Ngọc Sương cưới nhau, nhưng mà tôi cũng không biết phải mở lời thế nào, thôi thì cứ để cho duyên số trời định vậy. Nếu như cô ấy có thể tìm được người yêu thương mình hơn tui thì tui cũng cam chịu rút lui, và tui cũng không phải còn tự ti về bản thân mình nữa. Phải nói một điều, nàng là một cô gái hết sức biết trân trọng và luôn luôn giữ gìn phẩm hạnh đời con gái. Chúng tôi yêu nhau 2 năm phổ thông rồi 4 năm đại học, như bất kì thằng con trai nào khác, tôi nhiều lần đòi hỏi nhưng Ngọc Sương nhất quyết không cho tôi đi quá giới hạn. Bất quá, nàng chỉ cho tôi hôn môi và sờ ngực, vượt xa một chút là vuốt ve bờ mông nẩy nở của nàng mà thôi. Có lần nàng cho tôi sờ soạng mân mê cái bờ mông, con cu tôi nó cương cứng lên và lớn hơn nhiều so với bây giờ, lúc đó tôi cũng đã 21 tuổi rồi và nàng cũng qua tuổi 19 đang học năm nhất. Con cu tôi nó chọt chọt vào cái mu bướm xinh múp míp của Ngọc Sương, có thể đây là lần đầu tiên nàng được cái đụng chạm xác thịt nên cơn nứng lồn đầu đời của con gái khiến cho nàng khó chịu và e thẹn không biết xử lý thế nào. Chứng minh cho cơn nứng lồn là thật, tôi cũng ít lần thấy cử chỉ của nàng dần dần thay đổi, bởi vì Ngọc Sương đã chủ động cho phép tôi được cởi áo nàng ra và kêu tôi hôn lên bầu ngực đẹp như hai quả đào tiên chín mọng của nàng. Nhưng mơn trớn là vậy, chứ tôi không bao giờ có ý định hại đời con gái của nàng đâu, tôi chỉ có làm cho người yêu tôi và người tôi yêu được hiểu cái cảm giác của sự va chạm với cơ thể của hai người khác giới thôi. Những khi đi chơi với nàng, tôi nứng đến muốn … nổ dái, nhưng cũng đành chịu và về nhà quay tay thủ dâm tự sướng và rồi giờ đây tự khổ. Tôi cũng không ép nàng quá đáng bao giờ vì tôi biết Ngọc Sương giữ là giữ cho tôi, vì nàng không muốn tôi nghỉ ngợi và xem thường cô ấy là người con gái dễ dãi. Do bọn tôi đã xác định và cũng thống nhất với nhau rằng, khi Ngọc Sương tốt nghiệp ĐH xong là chúng tôi làm đám cưới, nên tôi với nàng đều hiểu được những điều đó…
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.