NGUỒN Woz
Chương 1
Hồi tôi còn nhỏ, mỗi khi mất điện hay đêm khuya, bọn trẻ chúng tôi thường ngồi quây quần kể cho nhau nghe những câu chuyện ma do các bô lão trong làng kể cho chúng tôi nghe. Vì đã nghe quá nhiều chuyện ma nên trong lòng tôi luôn có một ước muốn là muốn được gặp ma một lần để xem nó trông như thế nào. Nhưng trải nghiệm chơi khăm và cái chết của một người bạn đã thay đổi hoàn toàn quan điểm của tôi về thế giới tâm linh. Đó là một mùa hè cuối tháng 4 cách đây khoảng mười năm, khi tôi đang học lớp năm, lúc đó chúng tôi còn rất nghèo và rất ít nhà có xe đạp nên cách duy nhất để đến trường là đi bộ. Trường cách nhà không xa, chỉ khoảng một cây số nhưng chúng tôi không bao giờ đi đường chính để đến trường mà thay vào đó, chúng tôi lội qua cánh đồng và đi đường tắt qua cánh đồng. Có rất nhiều ngôi mộ nằm rải rác giữa cánh đồng. Đừng đi qua sông hay qua lăng mộ vào lúc 12 giờ trưa. Không biết ngày hôm đó xảy ra chuyện gì nhưng nhóm 5 người chúng tôi ra ngoài sớm để trộm thẻ nên trước 12h chúng tôi đều lao ra khỏi nhà và đến trường theo con đường tắt quen thuộc. khi còn đi học chúng tôi thường chơi game
Ai thua trong trò Rock Paper Scissors phải chịu trách nhiệm thay cho những người còn lại. Hôm đó, tôi xui xẻo đến mức phải giúp họ xách hành lý. Họ đang thầm thở dài về số phận bi thảm của mình. Huey chợt cầm một hòn đá trên tay và nói, tin hay không thì tôi ném nó và nó trúng vào hương. lưu vực. ở đó. Tất cả chúng tôi đều đồng thanh nói. Thế là anh ta bất ngờ nhặt một hòn đá ném xuống mộ nhưng lại bị mọi người xúc phạm. Những người khác cười nhạo Huy, rồi mỗi người lấy một hòn đá ném về phía ngôi mộ và nói: Hãy nhìn chúng tôi này… Nhưng điều kỳ lạ là nó ở rất gần ngôi mộ mà không ai đánh trúng. Nhóm người lúc này rất tức giận, không hiểu sao ngày nào cũng đánh lon chính xác như vậy nhưng đá xung quanh lại bị người ta nhặt lên ném xuống mộ. Tham gia, nhưng sau đó tôi trở nên phấn khích và ném tất cả túi xách của mình xuống rãnh nước cùng với chúng. Trong cơn mưa đá, không một viên đạn nào trúng chúng tôi, và khi những người còn lại đang nhìn quanh tìm đá, chúng tôi nghe thấy một tiếng nổ lớn, “Tôi đã bắn trúng anh ta.” Sau đó anh ta quay sang vị tướng. Người khác chỉ nói bạn may mắn. Nhưng lúc đó tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng và toát mồ hôi. Tấm bùa trước mặt mẹ tôi bảo tôi đeo vào ngực ở thái dương, bỗng nhiên nó trở nên rất nóng. Không biết tại sao lúc đó tôi lại cảm thấy sợ hãi, không biết mình sợ hãi điều gì, nhưng nhìn thấy bạn bè đứng đó tranh cãi mà tôi tức giận. Tôi lặng lẽ thu dọn hành lý rồi bước tới nói với họ: Các bạn đi đi, đã mười hai giờ rồi, tôi sợ quá, nếu làm vỡ bát hương người ta không biết tôi sẽ ra sao. Tôi vừa dứt lời, họ có cơ hội lăng mạ tôi là phụ nữ và sợ chết… Tôi không nói gì vì lúc đó tôi cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng sau đó họ bỏ đi. Không có gì khác xảy ra vào ngày hôm đó, nhưng đêm đó mọi thứ bắt đầu lắng xuống đối với tất cả chúng tôi.
Gia đình tôi lúc đó rất nghèo, chỉ có một chiếc giường, bố mẹ và hai anh em tôi ngủ nên rất chật chội. Tôi thường là người dễ ngủ và chỉ nằm xuống và ngủ cho đến sáng. Nhưng không hiểu sao nửa đêm tôi thấy buồn quá nên trèo lên người anh rồi đứng dậy đi tiểu. Tôi mở cửa bếp, định đi ra chỗ giếng để giải quyết nhưng khi mở cửa bếp, tôi thấy một người đàn ông đang đứng ở hiên nhà, nhìn thẳng vào tôi. Một giọng nói thì thầm bên tai tôi: “Sao em lại vứt bát thơm của con tôi?” Lúc này tôi đang thở hổn hển, mắt trợn trừng, sợ hãi sắp ngã xuống. Lúc này tôi cảm thấy quần mình ướt đẫm nhưng cơ thể vẫn chưa phản ứng và mắt tôi vẫn mở to. Lúc này, tấm bùa trên cổ tôi bỗng nóng bừng trở lại, đưa tôi trở về thực tại, tôi nhanh chóng đóng cửa bếp lại rồi khóa lại rồi chạy vào nhà lay bố mẹ dậy, tôi thở hổn hển nói: “Có người. “Gia đình của chúng tôi. Bố tôi nghe vậy liền đứng dậy, cầm dao, mở cửa hỏi ông ở đâu, tôi chỉ ra ngoài hiên nói: “Cha nhìn thấy một người đàn ông đứng đó, cha cẩn thận”.
Đi ra ngoài kiểm tra nhưng không có gì. Bố nhìn tôi nghi hoặc hỏi tôi có chóng mặt không, nhưng khi thấy quần tôi vẫn ướt và nhỏ giọt, bố thở dài bảo thay quần rồi đi ngủ. Đêm đó không có gì kỳ lạ xảy ra với tôi, tôi mệt mỏi và ngủ đến sáng. Ngày hôm sau, tất cả bạn bè của tôi lại tụ tập để nói chuyện và chúng tôi lại bị sốc và sợ hãi vì đêm qua tất cả chúng tôi đều có cùng một giấc mơ về một người đàn ông tra hỏi chúng tôi về việc đánh đập con gái ông ta. Tôi cũng sợ nhưng không biết phải làm gì. Để phá vỡ tâm trạng của họ, tôi yêu cầu họ dừng lại và khi đi học về, tất cả đều xuống mộ để xin lỗi. Tất cả đều sợ hãi nhưng không ai phản đối và tất cả đều giải tán về lớp học. Khi tôi chuẩn bị rời đi, Huy nắm tay tôi nói: “Anh chết đi, anh sẽ bị chính gia đình mình giết chết”. Nghe Huy nói vậy, tôi toát mồ hôi lạnh và im lặng vì sợ hãi. Tôi cố gắng động viên Hugh quay lại lớp và đi học về vào buổi chiều để xin lỗi, điều đó có lẽ không sao cả. Huey không nói gì và buồn bã bước về lớp. Nhưng mãi về sau tôi mới nhận ra mình đã sai và khi hối hận về việc mình đã làm thì đã quá muộn.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.