Sa ngã là khi lý trí bị khuất phục bởi ham muốn tình dục. Bà Lê là người phụ nữ rất nghiêm khắc và lạnh lùng. Cô ấy kiểm soát công ty của mình bằng nắm đấm sắt. Các nhân viên rất ác ý với cô, đặc biệt là những cộng tác viên thân cận nhất của cô, chẳng hạn như kế toán Hòa. Mỗi lần bị gọi vào phòng giám đốc, anh đều suýt tè ra quần.
Cô không hét to nhưng khi cô nói ra thì ít người dám phản đối.
Phải nói rằng bà Lê rất công bằng và có tính kỷ luật cao, ai phạm lỗi thì sẽ nghiêm khắc nhưng nếu người đó có công thì bà cũng sẽ khen thưởng xứng đáng. Vì vậy, mặc dù các cộng tác viên sợ cô nhưng họ đều rất tôn trọng cô.
Một số người nói xấu cô cho rằng cô hành động như vậy là do chồng bỏ bê cô. Điều này chỉ đúng một phần. Thực tế, đối với một người đã gần 50 tuổi, đã 3 lần làm bà ngoại, việc quan hệ vợ chồng có phần nhạt phai là điều bình thường. Đặc biệt, chồng cô không mấy mặn mà với chuyện chăn gối, nhiều năm họ sống với nhau, ngủ chung giường nhưng hiếm khi quan hệ tình dục. Về phần bà Lê, khác với chồng, trong người bà vẫn có rất nhiều hưng phấn, nhưng vì không được thỏa mãn theo mong muốn của bản thân nên đành phải kìm nén.
Tối hôm đó, bà Lê phải hoàn thành một công việc quan trọng nên chồng đã đi ngủ.
Có lần, cô cảm thấy đói, cô vào bếp nhìn chẳng có gì ngoài vài gói mì ăn liền nhưng cô không mấy hứng thú. Cô thầm nghĩ: “Lúc này các quán ăn đều đóng cửa, may mắn thay vẫn còn một số quán mở cửa đến khuya…”
Với suy nghĩ này, cô nhặt con gà và rời khỏi nhà.
Gần nhà cô có một công viên, nhưng đã lâu cô không có cơ hội đến đó nên cô hơi bối rối không biết góc nào bán đồ ăn.
Công viên rất rộng. Cô đi loanh quanh nhưng vẫn không tìm được nơi mình muốn.
Cô vừa đói vừa khó chịu, đang ngơ ngác đứng đó thì đột nhiên có một giọng nói vang lên:
– Chị ơi, em có thể giúp gì cho chị?
Cô quay lại và nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi uống nước cạnh quán nước giải khát. Anh ta khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, mặc đồng phục của một hãng taxi, khuôn mặt sáng sủa, nụ cười vui vẻ, đưa tay ra vẫy cô.
Bà Lê phớt lờ bà, không muốn trả lời nhưng ông vẫn nói tiếp:
– Cậu đi mua đồ ăn cho sếp à?
Bà Lê không khỏi bật cười: “Nó cầm con gà trên tay nhìn tôi mà tưởng tôi là kẻ có tội!”. Nhưng cũng có thể hiểu được, vì cô ấy đang mặc một bộ đồ ba mảnh tầm thường. Tóc cô ấy hơi rối và trông không hề “nữ tính” chút nào.
Tất nhiên, cô cảm thấy buồn cười khi người khác coi cô là tội nhân. Suốt ngày cô đóng vai một giám đốc mạnh mẽ, mọi người đều thu mình lại trước mặt cô… Nhưng hôm nay có một tài xế taxi đã nói chuyện với cô rất thẳng thắn, không hề giả tạo hay rào cản.
Khi cô còn đang do dự thì người đàn ông nói:
– Đã muộn thế này mà em gái xinh đẹp của anh lại lảng vảng như thế này, anh không sợ sao?
Bà Lê quay mặt đi, bĩu môi: “Đã thế này thì cô còn dám tán tỉnh tôi!”. Đã lâu lắm rồi mới có người dám thô lỗ với cô như vậy. Cô dừng lại vì nó quá đột ngột và lạ lùng. Cô vốn định quay lại mắng người đàn ông thô lỗ này, nhưng cô lập tức nhận ra mình không có ở công ty và hoàn cảnh không cho phép cô làm như vậy.
Thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt không thiện cảm, người đàn ông đứng dậy, đi về phía cô và cười nói:
–Người phụ nữ đó thật sự rất hung ác, cô ấy nhìn tôi như muốn ăn thịt tôi, khiến tôi rất sợ hãi.
Giọng điệu hài hước của người đàn ông khiến cô lập tức quên đi lo lắng, mỉm cười nói:
–Bạn đang nói nhảm! Khi nào ai đó đối xử tệ với bạn?
Nhìn thấy nụ cười của cô, anh nói:
– Muốn mua gì thì nói với tôi, tôi sẽ mua cho, tôi biết mọi ngóc ngách của công viên này.
Bà Lê nhìn người đàn ông này… Ngoại hình không thô lỗ, khuôn mặt cũng không đẹp trai nhưng rất bắt mắt, đặc điểm là luôn mỉm cười.
Dù nói tốt về anh nhưng cô vẫn cau mày và nói ngắn gọn:
– Chuyện này có quan trọng gì với anh?
—Bởi vì tôi thấy chị tôi chạy tới chạy lui mấy lần nên tôi đoán chị ấy đang tìm kiếm thứ gì đó. Tôi chỉ muốn giúp chị tôi thôi.
Cô bĩu môi hỏi:
–Ai nhờ anh giúp tôi? Tôi không cần!
Người đàn ông cười khúc khích và nói:
– Bản chất của tôi là nhìn thấy những người xinh đẹp, đáng yêu và muốn giúp đỡ.
Bà Lê không khỏi bật cười vì lời nói của anh, bà chợt cảm thấy nhẹ nhõm khi một người đàn ông không những không cúi đầu trước mặt bà mà còn trêu chọc bà bằng những lời nói đơn giản.
Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cô, người đàn ông nói tiếp:
–Chị ơi, chị ngồi đây đợi em uống cốc nước này rồi em sẽ dẫn cô ấy đi mua đồ.
Khi cô bất lực ngồi xuống, anh nói:
– À, uống một ly nước nhân sâm và đi dạo thì sao?
Không đợi cô trả lời, anh ta hét lên với người bán hàng:
– Bác Ba, cho cháu thêm một ly nước sâm nữa.
Bà Lệ định từ chối nhưng người đàn ông phản ứng quá nhanh nên bà đành phải đỡ lấy cốc nước. Uống nước sâm, cô cảm thấy sảng khoái vô cùng: đã lâu rồi cô chưa có cơ hội uống một ly nước sâm ngoài đường! Cô ngạc nhiên vì nước có vị ngon đến vậy.
Người đàn ông nhìn cô mỉm cười nói:
– À, tôi tên Hiếu, tôi lái taxi và thường làm ca đêm… Chị bạn tên gì?
Bà Lê do dự một lúc rồi trả lời:
– Sao cậu tò mò thế?
Người tên Hiếu cười toe toét:
——Chị thật khó đối phó, hung dữ như hổ! Tôi vừa hỏi tên bạn nhưng tôi có đủ thứ thắc mắc!
Phản ứng hài hước của người đàn ông khiến bà Lê bật cười, bà thầm nghĩ ít người có thể cười như thế này, nhưng bà không quen thể hiện cảm xúc nên cố gắng giữ vẻ mặt thờ ơ ở bên ngoài.
Tiểu nói thêm:
– Nhưng tôi thích những người phụ nữ có cá tính như chị tôi.
– Xi! Bạn chỉ giỏi nói những điều vớ vẩn thôi.
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng cô lại cảm thấy hưng phấn. Sự mệt mỏi sau những giờ làm việc vất vả dường như không còn nữa.
Cô hạ giọng:
– Nếu anh là tài xế taxi, tại sao anh cứ ngồi đây tán tỉnh phụ nữ?
– Chúa! Cứ sau 3 giờ lái xe, bạn nên cho tôi nghỉ 15 phút!
Bà Lê ngồi đây một cách rất bình thường, trò chuyện với một người đàn ông bà không quen, cảm thấy rất thoải mái. Hơn nữa, cô còn bị anh hiểu lầm là người hầu! Tình huống trước mắt hoàn toàn khác với cuộc sống thường ngày của cô. Cô cảm thấy như vừa trút được một chiếc vỏ nặng nề ra khỏi vai mình.
Về phần Hiếu, anh có thói quen tán tỉnh phụ nữ mỗi khi gặp mặt. Anh thấy người phụ nữ này tuy lớn tuổi hơn anh nhưng cũng xinh đẹp không kém gì các bạn cùng lứa.
Bởi vì anh ấy coi việc tán tỉnh như một trò chơi nên anh ấy không quan tâm đến khoảng cách tuổi tác hay bất cứ điều gì tương tự, anh ấy chỉ quan tâm đến việc tâng bốc cô ấy. Khi có người đàn ông tán tỉnh mình, bà Lê không hề khó chịu mà thực ra còn cảm thấy vui vẻ. Trong ít nhất mười năm, chưa có người đàn ông nào dám thô lỗ với cô như vậy.
Cô liếc nhìn người đàn ông. Ở anh có cái gì đó rất vô tư và tự nhiên, khác hẳn với những người cô gặp hàng ngày. Họ không bao giờ bày tỏ suy nghĩ thật của mình vì họ sợ cô. Cuối cùng, cô nhận ra rằng cô không biết chúng là gì!
Nghe Tiêu nói, cô quên mất cơn đói. Khi nhận ra đã quá muộn, cô vội đứng dậy:
– Thôi, tôi phải về nhà nếu không… sếp sẽ mắng tôi mất.
Hoắc cũng đứng dậy:
– Đó là lỗi của tôi. Hãy đi với tôi ngay bây giờ, vẫn còn thời gian.
Nói xong anh nắm tay cô bước đi thật nhanh…
Bà Lê chưa kịp phản ứng đã vội đuổi theo.
Cô cảm thấy xấu hổ khi có một người đàn ông nắm tay mình như thế này trên đường, nhưng cô không thể chịu đựng được.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.