“Hai người đang làm gì vậy? Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi, tôi coi các bạn như con ruột của mình. Ôi Chúa ơi, Chúa ơi.”
“Mẹ ơi! “Mẹ ơi, mẹ”
“Mẹ ngất rồi, hãy gọi xe cứu thương!”
… Các bạn đang đọc truyện “Ngã Tư Đường” Nguồn: https://truyensexphatrinh.com
– Ồ! thức dậy…
Bạn cùng phòng của tôi đột nhiên gọi cho tôi…
– Sáng nay anh nói anh bận…
–Tại sao bạn vẫn chưa tỉnh dậy…
Nằm xuống nhìn đồng hồ trên điện thoại…
– Mẹ…
Bây giờ là 7 giờ sáng, lẽ ra tôi phải đến sân bay lúc 6 giờ sáng, nhưng tôi vẫn đang ngủ…
Nhanh chóng mặc áo sơ mi, chộp lấy quần jean, nhanh chân xỏ đôi giày Beatis Hunter, chạy ra ngõ, nhanh chóng gọi taxi Vinasun ra sân bay. Từ nhà đến sân bay mất hơn nửa tiếng, đến nhà ga quốc tế lúc 8 giờ sáng, không biết có kịp không.
Tôi chạy như ngựa đến sảnh tiếp tân và nhanh chóng kiểm tra bảng điều khiển xem chuyến bay VN 007 từ Nhật Bản đã đến chưa, mới 9h30 sáng nên chắc bị trễ. ..
May mắn thay, trong sự lười biếng cũng có may mắn…
Đến lúc sáu giờ sáng và chờ đợi rất lâu…
Tata đi bộ tìm một quán cà phê, gọi một tách cà phê rồi lấy điện thoại di động ra…
“Mẹ, chuyến bay của con bị trễ, chúng ta về nhà hơi muộn, mẹ đừng lo lắng, con sợ mẹ lo lắng nên mới gọi điện cho mẹ.”
“Ừ, tôi đang lo lắng. Vẫn chưa thấy hai người về. Tôi bảo hai người gọi điện ngay cho tôi. Tôi sẽ chuẩn bị bữa trưa và đợi hai người.”
Chỉ ngồi cà phê nhìn dòng người đón đưa từ nước ngoài về cũng khiến tôi cảm thấy bất an.
À… Hỏi, người tôi đón hôm nay là chị tôi, không phải chị ruột của tôi…
Cách đây 5-7 năm, khi mới vào SG học tập và làm việc, tôi có ở nhà chị N. một thời gian. Đó là họ của anh trai tôi, đại loại thế. Chồng mất sớm, Q là con một, chị không có việc làm, chỉ có quán nước giải khát trước nhà, đi chợ kiếm thu nhập ít ỏi. Thu nhập chính của cô là cho sinh viên thuê hai phòng ở nhà.
Lúc đó Q còn rất nhỏ, mới học lớp 10, nước da trắng ngần, hình như chưa bước qua tuổi dậy thì. Trên mặt và một vài vết mụn. Nhưng cậu sinh viên lúc đó vẫn còn rất ngây thơ, không hề để bụng mà chỉ coi cô như em gái.
Ở đó lâu, tôi cũng thích giúp đỡ. Hàng ngày thấy cô đẩy hàng, tôi đều dậy sớm để giúp đỡ. Dần dần, cô thân thiết hơn với hai mẹ con, coi họ như con cái. Mẹ và con trai. Nhưng Q cũng không phù hợp với cô, cô biết mình là người thân và xét về địa vị thì phải gọi là dì, chú, mỗi lần gọi là cô đều không ngừng sửa sai.
“Hỏi, cậu có muốn ăn kem tôi vừa mua không?”
“Ồ, chắc là cô Q. Cô có muốn ăn kem tôi vừa mua không?”
Tôi tức giận và ghê tởm…
Anh ấy không thể tiếp tục gây rối với tôi, mẹ anh ấy cứ nói mãi nhưng không nghe.
Cậu bé dễ bị nổi mụn và ướt…
Tôi sống ở đó một thời gian rồi chuyển ra ngoài sống cùng vài người bạn. Nhà cô ấy hơi chật chội, không đủ chỗ cho nhiều người vào thời điểm đó.
Thỉnh thoảng rảnh rỗi tôi lại chạy sang giúp cô, rồi ăn uống như ở nhà.
Mẹ tôi yên tâm hơn khi thấy tôi thường xuyên sang nhà mẹ chơi.
Một thời gian sau, con trai Q tốt nghiệp lớp 12. Cô N không cho cậu thi đại học mà bắt cậu học tiếng Nhật rồi đi làm việc ở nước ngoài…
Anh ấy cũng thích Nhật Bản nên không sao cả, kiếm tiền ở Nhật sẽ dễ hơn làm việc ở nhà nếu bạn ở đó hai hoặc ba năm, có một số vốn rồi quay lại tìm việc làm.
Sau khi học được hơn một năm, anh ấy đã đến Nhật Bản…
Từ đó chỉ còn lại cô ấy ở nhà, thỉnh thoảng tôi vẫn qua giúp đỡ cô ấy nhưng dạo gần đây tôi bận yêu đương. Ra đi được hơn một năm, Q gửi đủ tiền cho mẹ, sửa nhà cho đẹp hơn, xây hai phòng trọ để cho thuê, khi khỏe mạnh, cô sẵn sàng bán đồ. Sẽ bán đồ, chỉ ở nhà xem phim hoặc đi dạo tập thể dục.
Một ngày nọ, khi tâm trạng tôi đang tồi tệ, tôi nghe thấy cô ấy gọi…
“Đ, nếu thứ Hai cậu rảnh thì hãy đến đón Q ở sân bay. Anh ấy đã về đến nhà rồi. Hãy giúp tôi đón anh ấy. Tôi không biết nhiều về sân bay. Đi lạc sẽ lãng phí thời gian.” sẽ giúp anh ấy di chuyển đồ đạc của mình.
“Vâng tôi biết.”
Tôi đang ngồi suy nghĩ thì loa phóng thanh đột nhiên vang lên…
Chuyến bay VN007 đã hạ cánh và hành khách đã đến nơi.
Hãy nhanh chóng đến nơi đón và chờ đợi.
Lại một khoảng thời gian chờ đợi dài dằng dặc chờ đợi đợt hành khách đầu tiên bước ra…
Mọi người đều mang theo hành lý của riêng mình và mỗi người đều có vài chiếc vali lớn…
đã…
Tôi nhìn thấy bóng dáng này trông quen quen, nhưng sao lại không quen…
Cố nhớ lại, đã hơn hai năm tôi không liên lạc với anh ấy…
Vâng, khuôn mặt đó, dáng đi đó, tư thế đó…
Nhưng sao bây giờ nó lại trắng thế này…
Vòng nào cũng thế, nhất là vòng đầu tiên, con đã dậy thì thành công rồi…
Mụn trên mặt tôi xuất phát từ đâu? Chắc là do mỹ phẩm Nhật gây ra phải không?
Trời ơi sao bây giờ cô ấy lại xinh đẹp thế này…
Trong khi há hốc mồm nhìn nó, tôi hét lên…
“Anh T, anh đến đón em à? Mẹ đâu?”
“A, mẹ bảo con đến đón, mẹ không biết đường sợ lạc. Đưa xe cho con, nhiều đồ quá.”
“Ừ, anh tranh thủ đợt mua hàng vừa rồi bán đi kiếm thêm tiền.” Chắc anh đã đi làm rồi, dạo này anh đẹp trai quá.
Anh ấy đã nhìn tôi và cười…
Tôi nghĩ…
Bản chất của đứa trẻ này vẫn không thay đổi…
Tôi nhìn lại…
“Mẹ kiếp, đẹp trai hay không thì vẫn thế thôi. Tôi chỉ thấy bạn xinh đẹp thôi. Có lẽ không khí ở Nhật Bản thực sự rất tốt.”
Anh vẫn nhìn tôi và mỉm cười…
Tôi hơi nhột một chút nhưng tôi nghĩ có lẽ anh ấy thực sự đẹp trai…
Trên đường về nhà sau khi đón chuyến xe số 2, con bé nói nhảm về Nhật Bản, về công việc của nó, về công việc của tôi… Tôi cũng ngắt lời và hỏi nó xem nó có bạn trai ở đó chưa và nó có quay lại không. cùng nhau. Cũng mỉm cười…
Về đến nhà mất hơn nửa tiếng vì đường hơi tắc, phải kéo đồ xuống và chuyển vào ngõ…
Về đến nhà, tôi mệt mỏi nằm gục xuống ghế sofa…
“Hai đứa về rồi. Q, đi tắm đi. Mẹ đã chuẩn bị bữa tối rồi. Ăn đi. Sáng nay đi chắc mệt lắm phải không?”
“Này, cậu nên nghỉ ngơi và ăn chút gì đi. Đã lâu rồi tôi và cậu không ăn cùng nhau.”
“Ồ, cái gã này, xấu hổ quá. Anh ta đã cởi khóa quần ra và bây giờ người ta mới có thể nhìn thấy.”
Tôi sợ quá ngồi bật dậy. Thì ra Q đang cười nhạo tôi…
Tôi liếc nhìn cô gái đang mỉm cười với mình rồi đi thẳng vào phòng tắm…
Điều này thực sự đáng xấu hổ…
Cô gái này vẫn như xưa.
Mẹ nhanh chóng dọn bữa ăn còn tôi ra ngoài phụ giúp…
Sau khi tắm xong, anh mặc bộ đồ ở nhà rồi bước ra ngoài…
Lại choáng váng…
Thực sự trắng, không tì vết, thậm chí không có mụn…
Ngực như thế này. Có áo lót dưới lớp áo mỏng nhưng đã phồng lên như muốn khiêu khích người xem. Rồi còn có mông nữa, người ta nói ngực tấn công mông. phòng thủ, nhưng điều này chắc chắn là khác nhau, ngực và mông…
Vóc dáng của cô ấy hơi mập nên vòng eo vừa phải, không quá gầy nhưng tôi thích kiểu da thịt như thế này…
Tôi choáng váng khoảng 1, 2 giây rồi nó sủa…
Anh T, sao anh lại ngơ ngác nhìn cái gì đó?
Chỉ là tôi thật bướng bỉnh…
“Đừng gọi tôi là T nữa. Tôi rất thích khi mọi người gọi tôi như vậy.”
Nó trả lời…
“Bây giờ con người đã lớn, trưởng thành rồi, trêu chọc người như thế này thật là trẻ con. Bây giờ chúng ta trêu cái gì lớn hơn đi.”
Sau đó anh ta bật cười lớn…
Không biết anh ta còn muốn bắt nạt tôi nữa không…
Cả nhà như một gia đình nhỏ, lâu lắm rồi chúng tôi mới được ngồi ăn một bữa ăn ngon như thế này.
Vào thời điểm đó, ngoại trừ sự hấp dẫn tình dục đột ngột…
Thành thật mà nói, tôi vẫn nghĩ cô ấy là một cô em gái nghịch ngợm nên không nghĩ nhiều về điều đó…
Khi Q về, tôi thỉnh thoảng sang nhà mẹ nuôi ăn uống gần một năm, nhưng tôi cũng không để ý nhiều đến cô ấy, dù đôi khi trông cô ấy cũng xinh đẹp nhưng trong đầu tôi cứ tưởng cô ấy là cô ấy. Chị ơi, em nghịch quá, không để ý chút nào. Mẹ nuôi thỉnh thoảng lại bảo anh đưa anh đi chơi, nhưng sau khi từ Nhật Bản trở về, anh luôn ở nhà một mình. Nhưng khoảng thời gian đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất giữa tôi và cô ấy, và trong mắt tôi không một cô gái nào có thể can thiệp được.
Nhưng rồi… thật bất ngờ, cô ấy gần như đã biến mất khỏi cuộc đời tôi mãi mãi (ít nhất đó là những gì tôi nghĩ lúc đó) vì mọi cánh cửa đều đóng lại.
Tháng đó tôi rất buồn, nhất là vì tôi vẫn đang làm việc ở công ty mà hàng ngày vẫn nhìn thấy cô ấy như một người xa lạ và phải rời công ty.
Tôi đã dành cả tháng đó để tìm nhà, tìm lý do để rời công ty và tìm việc làm ở công ty mới Ít nhất nó cũng khiến tôi quên đi cô ấy và không còn hối hận về những gì mình đã làm trong thời gian rảnh rỗi. Thật là ích kỷ, nhưng ai biết rằng lúc đó tôi chỉ có thể mời bạn bè đi uống nước, hoặc cùng lắm là Tiểu Q đi ăn tối uống rượu, nói chuyện vớ vẩn với tôi có thể làm tôi bớt buồn.
Có lẽ lúc đó tôi không có suy nghĩ gì khác với cô ấy, nhưng tôi không biết rằng đó là ngày quan trọng mà Q quan tâm đến tôi.
Những ngày đó cũng là nhờ bé T. Mỗi lần nghĩ đến em, trước tiên tôi sẽ tự thưởng cho mình, thứ hai là vào Zalo tìm hàng. Những ngày đó tôi rất tích cực tìm hàng để thỏa mãn cơn thèm. . Nếu may mắn, tôi có thể rủ T đi chơi với bạn hầu như mọi lúc khi tôi không ở trường. Cô ấy khá dễ tính với tôi về chuyện này. Nhưng vấn đề là cô có rất ít thời gian rảnh, lúc thì đi lưu diễn, lúc thì bận học nhưng lại cực kỳ chăm chỉ học tập.
Phải nói rằng tôi thật may mắn khi luôn có một cô gái bên cạnh nhưng tôi không thể ngừng nhớ cô ấy. Nhưng tôi không thể làm được, cô ấy đã vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời tôi.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.