Nghiệp Quả – Phần 1

phần 1

Người đàn ông nhìn màn hình máy tính hồi lâu, khẽ thở dài, tháo kính ra, quay người lại, chậm rãi nói:


– Bản thảo này cũng được, nhưng vẫn chưa có gì mới. Loại tình yêu này thường thấy trong phim ảnh hay những câu chuyện tình yêu khác. Nói cách khác, thể loại này đã bão hòa rồi, nếu không có sự đột phá thì thậm chí việc xuất bản có thể bị chìm.

Weng ngập ngừng hỏi:

—Ý của giám đốc là…

Người đàn ông nhấp một ngụm nước rồi nói tiếp:

– Thôi, chúng ta cần thứ gì đó sáng tạo và táo bạo hơn, không thể giữ mãi tình yêu tuổi học trò này được. Tôi vẫn sẽ lưu dự thảo này để kiểm tra thị trường. Sẽ tốt hơn nếu cô ấy có tác phẩm mới. – Tôi hiểu.

Ning chào người đàn ông rồi rời đi. Trong lòng cô có một sự trống rỗng khó tả. Giám đốc Quảng nói không sai. Tác phẩm của cô hầu như xoay quanh tình yêu tuổi teen và những ước mơ nồng nàn của tuổi học trò. Giống như bao cô gái khác, Nhung bị ảnh hưởng sâu sắc bởi những câu chuyện tình lãng mạn nên việc cô viết truyện chỉ một màu là điều dễ hiểu. Tuy nhiên, cô khác với những cô gái trẻ khác ở chỗ cô đã lập gia đình. Vì vậy nếu tiếp tục gắn bó với thể loại này, bạn sẽ thực sự gặp rắc rối.

Sau khi về nhà, Nguyễn Noãn nằm uể oải trên giường. Tôi phải nhanh chóng nảy ra những ý tưởng mới nhưng lại không biết tìm cảm hứng từ đâu ngay lúc này. Không chỉ bận rộn với công việc mà cuộc hôn nhân gần đây của cô cũng khá lạnh nhạt. Chồng Nhung mới được thăng chức, tưởng sẽ nhàn hạ hơn nhưng ngược lại lại bận rộn hơn trước. Khởi hành vào buổi sáng và trở về vào buổi tối. Đến giờ chơi với con, chồng cô cũng không nói một lời về việc chăm sóc cô. Nhung khá chán nản vì tình hình hiện tại.

Nghĩ đến các con, cô liếc nhanh về phía đồng hồ. Đã gần 5h30 và tôi quên đón con. Nhung nhanh chóng tìm chìa khóa xe rồi chạy xuống nhà vừa kiểm tra điện thoại xem có cuộc gọi nhỡ nào không. Khi nào điện thoại hết pin?

Vừa tới cửa, bố vợ đã đưa con về nhà. Cậu bé trèo xuống ôm mẹ và bĩu môi.

– Sao chú không đến đón cháu… – Cháu quên mất, cháu xin lỗi chú Bin…

Nhung ngước nhìn bố vợ vẻ biết ơn:

–May mắn thay, cha tôi đã đón tôi, bây giờ tôi đang lơ đãng.

Hiếu lái xe vào nhà nói với vợ:

– Cô giáo nói không gọi được cho em, không gọi được cho Đạt, nhưng may mắn là cô đã lưu được số điện thoại của bố em. Khi đến nơi, anh gần như rơi nước mắt. – Tôi đang bận làm việc và điện thoại của tôi hết pin. Bố giúp con tắm cho Bin nhé. Con sẽ đi chợ mua đồ về nấu. – Không, tôi sợ về nhà cậu sẽ mệt nên tôi đã mua rồi.

Đọc tiếp  Cuộc sống thiên đường nơi đảo hoang

Lúc này Nhung mới chú ý tới rau và đồ ăn treo bên cạnh xe của bố vợ. Cảm giác mệt mỏi dường như biến mất một chút. Hầu như ngày nào Nhung cũng nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa, chiều đón con rồi đi chợ nấu ăn. Việc lặp đi lặp lại những điều như vậy thường làm cô chán nản. Chỉ cử chỉ nhỏ này của bố chồng cũng đủ khiến cô sẵn lòng chia sẻ một phần công việc nhà.

Sau khi Xiao giúp mình và cháu trai tắm xong, anh bước đến ghế xem TV. Ku Bin chăm chú xem phim hoạt hình, còn Xiaoya chăm chú theo dõi vợ mình.

Không biết đã bao nhiêu lần Hiếu nhìn con dâu nấu ăn đầy nhiệt tình. Trang phục công sở trước đây được thay thế bằng áo phông ngắn tay và quần đùi mặc ở nhà. Cặp mông tròn trịa và đôi chân mịn màng của cô bị lộ ra bởi chiếc quần đùi bó sát, nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy mép quần lót phồng lên dưới lớp vải mỏng. Chiếc áo phông quấn quanh người cô, để lộ cánh tay trắng nõn và vòng eo thon thả. Chỉ cần nhìn từ phía sau cũng đủ mê hoặc Hiếu, ánh mắt anh luôn dán chặt vào cặp mông xinh đẹp của vợ. Cô con gái duy nhất trông mệt mỏi, thân hình 26 tuổi của mẹ khiến bố chồng thèm muốn.

Ông Hiếu là chủ một cửa hàng điện máy. Vợ ông đã mất cách đây mười năm. Có lúc ông nghĩ đến việc tiến xa hơn nhưng khi nghe con trai tuyên bố rằng trên đời chỉ có một người mẹ, ông đành phải từ bỏ ý định đó. Xiao không muốn chứng kiến ​​cảnh tượng giữa mẹ kế và con rể.

Nhung là một nhà văn trẻ, ngoài viết tiểu thuyết còn cộng tác với một số tờ báo. Thỉnh thoảng tôi vào phòng tin tức, nhưng chủ yếu là tôi làm việc ở nhà. Bởi vì phần lớn thời gian ở nhà, thói quen ăn mặc khá thoải mái, khiến cô không khỏi có chút bất cẩn. Giống như bây giờ, cô chỉ mặc một chiếc quần đùi mỏng, bố chồng nhìn cô với ánh mắt say mê.

Đối với Hiếu, người bị kìm nén tình dục nhiều năm, việc sống chung nhà với cô con dâu trẻ đẹp đôi khi khiến anh phát điên. Một người phụ nữ gợi cảm suốt ngày lượn lờ trước mặt anh chẳng khác nào thử thách sức chịu đựng của một người đàn ông trung niên.

Chỉ là nhìn từ phía sau, mỗi khi Nhung quay người hoặc quay hẳn người lại, bộ ngực khủng và cái lồn đầy đặn của cô hiện ra khiến Hiếu càng thích thú. Chiếc quần bó sát làm lộ rõ ​​hình tam giác gợi cảm, con cặc bên trong quần cứng như sắt. Hiếu giả vờ nhìn đi chỗ khác, như không nhìn con dâu, nhẹ nhàng thọc tay vào quần cô. Chỉ cần Nhung không nhìn về hướng này, Hiếu sẽ nhân cơ hội lén nhìn con gái. , sau đó nhanh chóng di chuyển tay và giật nhanh con cặc. Không biết bao nhiêu lần anh ta đã nhìn vợ mình dâm đãng bao nhiêu lần.

Đọc tiếp  Địt bồ đứa bạn - Phần 1

Về phần Nhung, bố chồng rất tốt với cô và chưa bao giờ trách móc hay nói điều gì gay gắt với cô. Anh cũng thường giúp cô làm việc nhà, có khi là phơi quần áo, có khi là mua đồ tạp hóa, có khi còn giúp cô nấu ăn. Chính vì vậy Nhung rất vô tư, thoải mái khi ở nhà cùng anh và không cần phải giữ bí mật điều gì. Đối với Xiao, đây chỉ là cái cớ để được gần gũi với vợ. Đặc biệt là khi phơi quần áo, anh có thể trịnh trọng cầm chiếc quần lót của vợ lên nhìn, nghĩ xem cô sẽ trông như thế nào trong bộ váy này, rồi chúi mũi vào đó hít một hơi thật sâu.

…Bạn đang đọc truyện Karma Nguồn: https://truyen3x.pro

Weng uể oải ngồi bên cạnh màn hình máy tính. Đã vài ngày trôi qua và cô ấy vẫn đang tìm kiếm ý tưởng. Cô quay lại nhìn lịch. Hôm nay là…

Nghĩ tới đây, Nhung cảm thấy hơi buồn. Chồng tôi vẫn vậy, đi sớm về muộn, có hôm còn ngủ ở công ty. Không biết chồng cô còn nhớ hôm nay là ngày gì không?

Nhung gọi điện hỏi chồng tối nay anh có về muộn không. Câu trả lời cũng giống như hầu hết những lần khác.

“Tối nay tôi sẽ về muộn, chúng ta ăn cơm trước nhé, đừng đợi tôi.”

Nhung chán nản gác điện thoại sang một bên rồi xuống nhà nấu ăn. Tôi tự nhủ trong lòng: Mình thực sự không nhớ…

– Hai đứa đi ăn đi.

Nhung bày đồ ăn ra và nhận gọi món nhưng không ai lên tiếng. Vừa rồi tôi thấy hai người họ đang vui vẻ trong phòng nhưng giờ họ đã đi rồi. Đột nhiên có sự cố mất điện, cả căn nhà tối om. Khi một bài hát vang lên, Nhung bối rối.

– Chúc mừng sinh nhật bạn, chúc mừng sinh nhật…

Ku Bin và bố vợ bước ra từ bóng tối, trên tay cầm một chiếc bánh sinh nhật với vài ngọn nến và đội những chiếc mũ nhọn dài thường dùng trong các bữa tiệc. Nguyễn nhìn hai đứa cháu mỉm cười, trong lòng cảm thấy có chút vui mừng. Ít ra cũng có người nhớ sinh nhật tôi.

Hát xong, hai cháu lớn tiếng chúc mừng rồi nhờ Nhung thổi nến. Ku Bin thậm chí còn bắt mẹ phải nhắm mắt lại và ước một điều ước trước khi thổi khí. Nhung phải nghe theo sự hướng dẫn của trẻ. Sau khi nến được thổi tắt và sau tiếng vỗ tay nồng nhiệt, đèn được bật lên, sau đó là màn trao quà. Ku Bin tặng mẹ một bức tranh tự vẽ, trong đó có ba người nắm tay nhau như một cặp vợ chồng và một đứa trẻ. Và bố chồng cô đã tặng cô một hộp quà được gói rất đẹp nhưng cô không biết bên trong là gì. Nhung vui vẻ nhận cả hai món quà và hỏi chú Bin:

–Anh nhắc đến chuyện này phải không?

Ku Bin nói với mẹ:

—Là ông nội. Ông nói dạo này mẹ có vẻ rất buồn và ông phải làm cho bà vui.

Đọc tiếp  Thừa nhận quyết định làm mẹ đơn thân sẽ khiến các con gặp bất lợi

Nhung quay lại nhìn bố chồng thì thấy ông cũng đang nhìn mình đầy trìu mến. Cô khẽ mỉm cười với cha mình, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ. Lâu lắm rồi mới có người quan tâm đến cô như thế này. Không cần một bữa tiệc hoành tráng, chiếc bánh sinh nhật nhỏ nhắn này cũng đủ ấm lòng rồi.

Ba người cùng nhau ăn tối vui vẻ, nỗi cô đơn của Nhung cũng vơi đi phần nào.

Trước khi đi ngủ, Nhung mở quà bố vợ tặng. Một chiếc váy màu tím quấn quanh cơ thể. Cô mặc thử thì ngực rộng hơn một chút, gấu váy ngắn chỉ trên đầu gối, hai dây đai nhỏ của váy tạo cảm giác mềm mại, quyến rũ. Tuy không quá hở hang nhưng vẫn rất gợi cảm. Ninh đứng trước gương ngắm nhìn chiếc váy thật đẹp và có vẻ rất vừa vặn với dáng người của cô. Một chút hưng phấn cộng thêm một chút ngượng ngùng khiến cô có chút đỏ mặt. Tại sao bố chồng lại biết rõ cỡ váy của tôi đến vậy?

Điều mà Nhung không biết, chính vì Hiếu trân trọng cơ thể cô bao năm qua cũng như tình yêu với nội y của cô mà ông đại khái biết được kích thước của con dâu.

Người chồng về đến nhà thì đã khuya và cả nhà đã đi ngủ. Sau một ngày làm việc mệt mỏi, Dart leo lên giường. Anh vòng tay qua eo Nhung, tựa mặt vào gáy cô, nhẹ nhàng hít hà mùi hương từ tóc và cơ thể vợ. Hương thơm dễ chịu khiến mọi mệt mỏi tan biến. Dart thì thầm vào tai Ninh:

– Chúc mừng sinh nhật vợ tôi.

Nhung còn thức, tưởng năm nay chồng sẽ quên nhưng hóa ra anh đã nhớ ra. Cô mỉm cười nhẹ, cảm thấy vui vẻ trở lại. Nhung quay lại, giả vờ tức giận, mím môi, nhẹ giọng hỏi:

– Quà đâu? – Tôi đặt nó lên bàn rồi ngủ thiếp đi, mệt quá…

Dart ngáp dài và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhung nhìn chồng đầy yêu thương như được tha thứ vì đến muộn và nhớ mua quà. Cô vui vẻ trèo ra khỏi giường, đi đến chiếc hộp trên bàn. Chiếc áo nỉ đã bị bong ra và đó là một đôi giày cao gót. Cô hơi thất vọng. Tuy nhiên, Nhung vẫn thử. Sau đó cô thực sự thất vọng.

Nó to hơn cỡ chân cô. Nhung lật đế giày ra thì thấy là size 39. Cô tức giận nhét đôi giày vào hộp. Cô ấy đi giày cỡ 37. Lấy chồng được mấy năm rồi mà cô ấy còn không nhớ nổi cỡ giày của vợ mình? Từ hy vọng đến thất vọng, Nhung chán nản leo lên giường mà không thèm nhìn chồng. Có lẽ tặng quà cho vợ chỉ là nghĩa vụ, chỉ cần làm xong thì chồng không còn quan tâm đến vợ nữa, hãy xem người ta tặng quà vợ tinh tế thế nào. Bao nhiêu suy nghĩ cứ quay cuồng trong đầu Ninh.

Trong những suy nghĩ đó, hình ảnh chiếc váy màu tím cũng hiện lên…

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận