Phần 1: Câu chuyện mở đầu
Thủy là “cô Kim”, xuất thân từ một gia đình giàu có và có thành tích học tập khá tốt. Cô ấy rất xinh đẹp nhưng lỗi của cô ấy là quá kiêu ngạo nên không có người đàn ông nào dám “sờ mó” cô ấy. Những người có đủ tư cách để thu hút sự chú ý của Thủy bao gồm bác sĩ, kỹ sư, quý ông quý tộc và học giả giỏi; dù xinh đẹp như hoàng đế nhưng không ai có thể chiếm được trái tim của cô. Người giàu bị chê “xấu”, người có học vấn cao bị chê không “lãng mạn”; người đẹp trai, học giỏi lại bị coi là “nghèo”! Thỉnh thoảng, có một vài chàng trai mạnh dạn đến làm quen với cô, với ý định tiến thêm một bước, nhưng sau khi nhìn rõ tính cách của cô, họ chỉ biết ‘đứng dậy và bỏ chạy’!
Xuân đã qua, xuân lại về… Xuân đã đến, xuân đã đi… Cô năm nay đã gần 30 tuổi và “không còn gối”, trong khi hầu hết bạn bè cô đều đã “chôn mộ đẹp” cùng gia đình và người thân. đang hạnh phúc. Thôi càng nghĩ càng thấy buồn cho số phận của mình. Nhiều lúc, cô ngồi một mình khóc và nghĩ:
–“Ước gì tôi đã không kiêu ngạo như thế!”
Cha mẹ cô lúc đó cũng hoảng hốt chạy đi tìm chồng cho con gái nhưng vô ích vì ai cũng lo lắng cho cái tên của cô và vội vàng “đi tìm chỗ trú ẩn” mà không cần suy nghĩ nhiều. Tôi không muốn bị bắt nạt nữa. Thủy ngày ngày vẫn tiếp tục la hét, thầm trách “cấp trên” quá tàn nhẫn không chịu cho cô một chút…tình yêu…
Cha mẹ Thúy đã nghĩ ra một giải pháp. Cả hai ngay lập tức viết một tấm biển có nội dung “Hãy chọn chú rể” và treo nó trước cửa nhà. Phía dưới tấm bảng chọn con rể có một tấm “thông báo”, trong đó quy định rõ ràng những nguyên tắc chọn con rể, tức là trong gia đình có một người con trai “có đủ tư cách”. bố mẹ có thể đưa anh ấy đi cùng.
Một hôm, gia đình ông Bá Trọng nghe tin nhà Thụy muốn “gả” con gái nên gọi con trai là Cà Ngô và nói:
– Tất cả là Feige! Bạn đã đến tuổi “tiến bộ”. Bây giờ là lúc tìm một nơi đáng để gửi đồ gấm của bạn đến.
Gia đình ông Ba thuộc diện “nông dân nghèo” và sống trong cảnh cực kỳ nghèo khó. Anh Ba nuôi sống gia đình bằng nghề “thợ điêu khắc”. “Thợ may” ở đây có nghĩa là “khi chạm vào việc gì thì làm”, đừng bao giờ chỉ trích bất cứ điều gì. Thậm chí, Ngô còn thường xuyên giúp đỡ bố. Anh ta mù chữ, nói năng vụng về và không biết suy nghĩ. Chỉ vì anh là người tốt nên ông Ba nhờ anh giúp đỡ những công việc lặt vặt.
Chỉ là anh hàng xóm từng cầu hôn cô Thủy nhưng không thành nên tức giận, muốn “chơi” với nhà giàu một lúc để họ ghét mình nên đã tìm đủ lời ngọt ngào để đáp trả. quyến rũ cô ấy. Gia đình anh rất “ngưỡng mộ” gia đình anh và muốn gả con gái cho con trai Cà Ngọ. Anh Ba là người đơn giản, vừa nghe là tin ngay, không chút nghi ngờ. Ông thầm nghĩ nếu con trai mình có thể trở thành con rể của gia đình đó thì đó sẽ là một “may mắn”, biết đâu gia đình đó sẽ được giúp đỡ và có thể “làm giàu”…
Hôm đó nghe ông Ba bảo tìm nơi xứng đáng để gửi gấm, Chawu không hiểu ông đang nói gì liền hỏi:
– Chỗ nào đáng đến hả bố? Tặng thổ cẩm thì sao?
Ông Ba lắc đầu chửi:
–Anh thật ngu ngốc! Tôi 30 tuổi rồi, không đủ thông minh để nhờ bố mẹ giúp đỡ. Ý tôi là tìm cho bạn một người vợ và một gia đình ổn định để bạn có thể cống hiến hết mình cho vận mệnh của mình!
Mọi người mở to mắt hỏi:
—Bố ơi, việc cống hiến bản thân và số phận của mình có ý nghĩa gì?
Ông Ba chỉ có thể thở dài:
–Tôi thực sự không biết phải nói gì!
Thấy anh Ba chán nản, Zhawu sợ hãi hỏi:
– Này bố! Tại sao tất cả đàn ông đều muốn kết hôn nhiều như vậy?
Ông Ba lại phát điên vì ông Ngô. Nhưng anh chợt nghĩ ra một cách, lập tức nói với Kawu:
——Chỉ cần ngươi nghe lời cha mà kết hôn, cha ngươi sẽ tìm người dạy ngươi thế nào là kết hôn.
Ngô vẫn chưa hiểu lắm nhưng gật đầu trả lời:
——Nếu bố muốn tôi lấy chồng, tôi sẽ không bao giờ dám tranh cãi.
– ĐƯỢC RỒI!
Ông Ba vào nhà “săn lợn” và tiêu hết số tiền tiết kiệm được còn phải bán đi nhiều đồ đạc có giá trị trong nhà mới có được số tiền kha khá. Sau đó, anh ta vào một “hang động” và tìm một cô gái điếm để thương lượng:
– Tôi có ít tiền muốn đưa cho anh. Xin hãy dạy con trai tôi cách làm cho vợ nó hạnh phúc trong tương lai và để nó đi tu và cưới tôi. Anh muốn giữ lòng tốt của em trong túi cả ngàn năm… quên nó đi, nhét vào quần anh…, nếu anh chết anh sẽ quên nó lần nữa… nhét nó vào đáy âm hộ của anh.. ., nhìn con đĩ của mẹ…, cứ quên…, giữ trong lòng.
Sơn Nam hay còn gọi là giang hồ, cười mở to mắt vui vẻ nói:
– ĐƯỢC RỒI! Hãy đưa anh ấy quay lại đây. Tôi đảm bảo với bạn rằng qua khóa đào tạo “anh ấy” sẽ trở thành một người chồng lý tưởng và vợ anh ấy sẽ không thích đi làm không lương.
Ông Nan rất vui mừng và nhiều lần bày tỏ lòng biết ơn tới Nan. Sau đó, cứ mỗi buổi chiều, ông Ba lại sai Cà Ngo đến cho bà Nan học nghề. Mỗi lần đi học về, Cà Ngô trông thật vui vẻ và yêu đời. Ông Ba thấy vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết. Dù lương ngày không nhiều nhưng ông Ba vẫn đưa một ít cho con trai Nan để cô vui và tiếp tục “dạy” con thật tốt. Một ngày nọ vài tháng sau, Cà Ngô vui vẻ khoe với ông Ba:
– Này bố! Nam nói bây giờ cô ấy đủ mạnh mẽ để kết hôn.
Ông Ba nghe vậy rất mừng nhưng vẫn hỏi:
——Sức mạnh nào đủ để kết hôn?
Cả Ngô đáp:
– Nam nói anh ấy có một con cặc to, dài và có thể đụ nó rất mạnh…
Ông Ba cau mày, xua tay ngắt lời rồi chửi:
– Chào! Làm sao có vợ được khi nói chuyện như thế này? Phải khiêm tốn và im lặng. Bạn phải biết rằng “hành động mạnh hơn lời nói”, bạn có nghe thấy điều đó không?
Cả hai đều cúi đầu nghe theo lời dặn của bố mẹ. Ông Ba tiếp tục cho con trai “đạo đức” một lúc rồi mới nói:
– Ngày mai anh sẽ dẫn em đi hỏi vợ anh.
Mắt Cao Phúc sáng lên:
– Bố, ai thế?
– Thủy, con trai ông Cao, là tỷ phú ở xóm chúng tôi.
Ngày hôm sau, ông Ba lấy chiếc quần mới nhất của mình ra và mặc vào. Nhờ tài ngoại giao, ông được mượn thêm một chiếc áo khoác và một đôi dép cao su mới để đi. Anh đứng trước gương, gật đầu và nói với vợ:
–Đẹp trai quá! Đúng là sang trọng! Cô ấy nghĩ tôi “ở đó” à? Bạn có đẹp trai hơn nhiều so với lần đầu cưới cô ấy không? Cẩn thận, nhà kia nhầm tưởng tôi xin vợ cho mình chứ không phải cho con trai.
Bà Ba bĩu môi nói:
–Dừng lại đi ông già! Dù đã già nhưng cũng đừng nên thô lỗ!
Ông Ba cười bảo đoàn rời đi. Khi cả nhóm tới một căn biệt thự nguy nga, người gác cổng mở cửa, nhìn ông Ba từ đầu đến chân rồi hỏi:
– Bạn có phải là người nhà anh Ba không?
Ông Ba nghe vậy tức giận hét lên:
– Anh làm gì mà nói chuyện thô lỗ thế? Bạn có biết tôi là “anh Ba” không? Hãy vào nhanh và bảo chủ nhà đón bạn.
Người gác cổng cau mày nhìn ông Ba một lần nữa từ đầu đến chân trước khi đồng ý đi vào. Một lúc sau, một người đàn ông mặc vest rất sang trọng bước ra cùng với rất nhiều người phía sau. Mọi người đều nhìn anh Ba như thể anh là người ngoài hành tinh vừa mới đến Trái đất. Người mặc vest không mời nhóm ông Ba vào mà ngạo nghễ hỏi:
– Tôi là Cao, bố của Thủy. Bạn có phải là anh Ba không?
Ông Ba chắp tay chào:
– Vâng…Vâng…Là tôi đây…, Mandarin tuyệt vời…
Ông Cao nói:
– Con gái tôi là Thủy rất kén chọn. Nó không thích ồn ào. Anh chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt của chàng trai đang rủ anh đi chơi. Vậy con trai ông đâu? Sau đó chúng tôi sẽ cho bạn biết liệu anh ấy có đồng ý hay không.
Ông Ba liền gọi điện cho Cà Ngô để giới thiệu:
– Tiếng Phổ Thông tuyệt vời! Đây là Cà Ngo, con trai tôi. Dì Thôi, một quan chức cấp cao có xứng đôi không?
Nhìn thấy anh Cao mặc áo sơ mi khoét lỗ phía trên, quần đùi rộng thùng thình màu cứt ngựa, anh Cao bĩu môi nói:
– Tôi không biết…
Vừa lúc đó, người bảo vệ chạy ra và nói lớn:
– Thưa ông, cô Thủy bảo ông cho con trai cô vào để “cô” gặp cô và “đi làm sớm về sớm”.
Ông Cao cau mày khi nghe điều này. Thành thật mà nói, anh ấy đã định đưa tất cả những người này về nhà và không tiếp nhận bất kỳ ai trong số họ. Nhưng vì con gái tôi nghĩ vậy nên khó có thể không vâng lời. Anh ấy yêu quý con gái mình như một quả trứng, anh ấy yêu mến cô ấy từ khi cô ấy còn nhỏ và không bao giờ dám trái lời cô ấy.
Nghĩ đến đây, anh ậm ừ, nhưng rồi lại nghĩ:
– “Không sao đâu! Cứ để nó nhìn mặt nó cho nó vỡ mộng đi thì chúng ta khỏi phải hà khắc với con cái.
Nghĩ đến đây, ông Cao liền giơ ngón giữa về phía Cao Ngô và nói:
–Mày đi với tao nhanh lên. Chỉ là bạn thôi.
Vì thế, Cà Ngộ kiêu hãnh bước tới đi theo ông Cao, người mà anh tin tưởng chính là “bố vợ tương lai” của mình. Enge và Ngo cúi chào, lễ phép đáp lại rồi trầm giọng nói:
– Tôi muốn cúi đầu…, tôi quên…, cúi đầu… trước các nhạc sĩ… tôi quên, nhạc rock… uh… uh… nhạc… nhạc… .
Ông Cao vốn đã khó chịu, lại càng cáu kỉnh hơn nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh và nói như một người “có học thức”:
– Tôi không phải là bố vợ của anh. Chỉ cần con gái tôi thích bạn, cô ấy sẽ gọi.
Cà Ngô lịch sự hỏi:
–Vậy khi nào “thơ nhỏ” mới chấp nhận con, Đậu Phụ ơi, ừ… bố chồng?
Ông Cao không chịu nổi nữa hét lên:
– Tôi đã nói với anh rằng tôi không phải là bố vợ của anh. Mong bạn nói chuyện chuẩn hơn!
Hai người Ngô nghe thấy bắt nạt, kinh hãi nói:
– Ừ…ừ…đừng giận, tôi luôn ăn ngon, uống ngon…ồ…nói hay…
Ông Cao lắc đầu, tỏ vẻ không biết. Anh thấy cách tốt nhất là im lặng và không nói. Khi cả hai chuẩn bị bước vào nhà thì một nữ cư dân bước ra nói:
– Thưa ông, cô Thủy mời ông ấy tới đây.
Ông Cao nhìn Cao E khinh thường nói:
– Ở đó! Bây giờ bạn có thể nói bất cứ điều gì làm con gái tôi hạnh phúc. Anh ấy có muốn cưới em hay không là quyền của anh ấy, tôi không ép buộc anh ấy. Người ta thường nói: “Bấm dầu thì ép mỡ, ép hươu thì ép số mệnh”. Tôi không biết gì nữa.
Nói xong, ông Cao đi thẳng đến vườn lan gần đó để chiêm ngưỡng những chậu hoa, chậu cảnh quý giá. Ngô theo người giúp việc vào. Cánh cửa mở ra, thứ đập vào mắt là một phụ nữ trẻ ăn mặc rất sang trọng với thân hình nóng bỏng. Người đó chính là Thụy, con gái ông Cao. Nhìn thấy Cà Ngộ, bà quay sang người giúp việc hỏi:
– Bà đi xem đi! Cậu mang nhầm người tới đây à?
Cô công nhân Tú trả lời:
– Không được, cô Hải! Đây là con trai ông Ba, tên là Cà Ngọ.
Cui nhẹ nhàng lắc đầu nói:
– Được rồi. Hãy bước ra ngoài để tôi có thể phỏng vấn anh ấy.
– Vâng thưa cô Hải!
Sau khi bà Sáu đi ra ngoài, Thủy nhìn Cà Ngô từ đầu đến chân, nâng cằm hỏi:
– Bạn có bằng cấp gì?
Ngô và Ge bối rối hỏi:
– Thưa cô, trình độ là bao nhiêu?
Cui’er lắc đầu và nói:
– Tôi hỏi bạn học lớp mấy. Bạn có đi học không?
Cả hai đều lắc đầu:
—Dạ thưa thầy, “con” chưa từng đến trường.
Thủy vừa giận vừa buồn cười trước cách Ca Ngô xưng hô với mình. Cô hỏi lại:
– Vậy bạn làm gì?
Hai ông Ngô vội trả lời:
– Vâng, bố tôi là “thợ điêu khắc” và tôi sẽ đi cùng ông. Giả sử rằng “Zangzhang” (văn học) có nghĩa là “người trợ giúp”.
Thủy lại mỉm cười nói tiếp:
—“Công nhân” là gì? Tôi không hiểu gì cả!
Hai ông Ngô liền giải thích:
– Vâng thưa cô, “tiếp cận công nhân” có nghĩa là làm việc ở nơi cô muốn.
Cui nhịn cười, tiếp tục hỏi:
– Bạn kiếm được bao nhiêu tiền? Gia đình bạn có giàu không?
người yêu đích thực nói:
– Cô Hải, tôi không thể làm gì được. Gia đình tôi rất nghèo chứ không giàu.
Thủy mỉm cười nhẹ rồi chợt nghiêm túc hỏi:
– Tôi nghe nói anh đang có ý định cưới tôi phải không?
Nge và Nge đều cười ngượng ngùng nói:
– Vâng, tôi không dám. Cha tôi nói rằng bà xứng đáng trao cho tôi vận mệnh của mình.
Thủy đứng chống nạnh hỏi:
– Thế cậu kể cho tôi nghe nhé. Anh không có bằng cấp, không có sự nghiệp vững chắc, gia đình rất nghèo. Vậy thì lý do gì khiến anh ngỏ lời cầu hôn em?
Chawu đứng đó sờ đầu, chợt “à” rồi đáp:
– Vâng, “tôi” có cái này cô Hải.
Vừa dứt lời, Chain liền duỗi tay trượt xuống chiếc quần short rộng thùng thình màu phân ngựa của mình. Thủy hoảng sợ đưa tay lên bịt mắt rồi hét lên:
– Chào! Bạn đang làm gì thế? Mẹ kiếp, đồ bẩn thỉu!
Dù chửi Cà Ngộ và giơ tay che mặt nhưng Thủy vẫn có thể nhìn xuyên qua kẽ hở giữa các ngón tay. Một “gân” dài to bằng cổ tay đung đưa qua lại. Thúy chợt cười “haha”. Rồi đột nhiên, cô bỏ tay che mặt xuống, bước tới Ca Ngộ và nói:
– Hãy đứng yên trong khi tôi kiểm tra bạn.
Cả hai đều ngoan ngoãn đứng, quần dài đến đầu gối, không dám cử động. Thủy bước tới, cầm miếng “thịt” dài tròn lên, nhấc lên sờ một lúc, vuốt ve lên xuống, tới lui. Thật là “thần kỳ”, phần thịt mềm bỗng cứng lại, nổi bật lên như cây bách.
Tú Nghị gật đầu nói:
– ĐƯỢC RỒI! ĐƯỢC RỒI! rất tốt!
Thủy nhìn Cà Ngô nói:
– Bạn đã vượt qua bài kiểm tra đầu tiên.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.