Hồi lớp 8, hồi 13, 14 tuổi, có lẽ tôi đã có cảm tình với một người khác giới. Giống như cảm giác non nớt đó không thể gọi là tình yêu được. Có lẽ lúc đó tôi chưa định nghĩa được tình yêu là gì. Tôi không biết mình bắt đầu thích Hà Phương từ khi nào. Hà Phương kém tôi một tuổi. Lần đầu tiên tôi gặp cô là khi mẹ rủ tôi sang nhà cô Vân mua bánh. Cô Fan là thợ làm bánh, có thể coi là thợ làm bánh giỏi nhất làng chúng tôi. Ngay cả tôi cũng không ngoại lệ nên khi mẹ hỏi tôi cũng vui vẻ đi theo. Khi đến nhà cô Fan, tôi nhìn thấy một cô gái đang ngồi dưới giàn hoa giấy. Tôi đang định đi xem thì cô Fan nói trong phòng:
– Lin đến lấy bánh phải không? – Đúng vậy. Cô ấy yêu cầu tôi gửi tiền.
Cô Fan bước tới đưa bánh cho tôi, xoa đầu tôi rồi cuối cùng tặng thêm một chiếc bánh kem như khuyến mãi. Đây là phần tôi thích nhất mỗi lần mẹ gọi đi lấy bánh, vì mẹ là khách quen từ khi cửa hàng mới mở nên luôn tặng thêm bánh mỗi lần tôi đi lấy bánh. Đôi khi là một vài chiếc bánh quy, đôi khi là một vài chiếc bánh kem…chỉ là vài chiếc bánh thôi, nhưng ngay lúc đó, những chiếc bánh trên tay tôi đã gây ấn tượng mạnh trong mắt lũ trẻ hàng xóm rồi. Tôi nghĩ đến cô bé ngồi dưới giàn hoa giấy và bước lại gần để xem cô bé đang làm gì. Cô ấy đang ngồi ngoài vườn nhặt những cánh hoa rơi, tôi không biết mục đích của cô ấy là gì nhưng cô ấy rất tập trung. Vẻ mặt tập trung của cô ấy khiến tôi đứng đó chết lặng. Khi cô ấy gọi cho tôi, tôi giật mình tỉnh giấc và chạy về nhà, bỏ lại đằng sau tiếng la hét và vẻ mặt bối rối của cô ấy.
Về đến nhà, Tường thấy vẻ mặt tôi liền tò mò hỏi:
– Có chuyện gì với bạn vậy? – không có gì. – Không gì có thể khiến bạn trông như người mất hồn.
Tôi phớt lờ lời Tường nói, đi dạo ra vườn chơi. Kể từ lần gặp đầu tiên, tôi đã mong chờ ngày mẹ cho tôi mua thêm bánh và gặp lại cô gái xa lạ đó. Rồi ngày đó cũng đến, một buổi chiều tôi đang hái ổi ngoài vườn thì mẹ gọi vào.
– Tôi là! Hãy đến nhà thầy Fan mua bánh cho mẹ nhé! – Ừ, tôi đi đây!
Tao vui vẻ bước vào, lấy tiền của mẹ rồi chạy nhanh đến nhà bà Fan. Nhìn từ bên ngoài chỉ thấy bóng dáng một cô bé thường ngồi nghịch hoa, hôm nay ngồi hái hoa nhưng lại cuộn tròn trong góc, tựa đầu vào vai. mái tóc che phủ đầu cô ấy. Tôi đang định chạy lại hỏi có chuyện gì thì cô Fan ở trong phòng nhìn thấy tôi liền xua tay:
– Lin, đến lấy bánh đi! – Đúng. —Tôi trả lời yếu ớt…
Sau khi nhận chiếc bánh từ tay cô ấy, tôi bước ra hiên nhà. Cô ấy vẫn ngồi đó, không nói gì. Khi tôi đến gần hơn, tiếng thút thít trở nên rõ ràng hơn, không lớn nhưng đủ lớn để tôi có thể nghe thấy. Tôi lắc nhẹ vai cô ấy, tự hỏi sao mình lại liều lĩnh đến vậy.
– Này có chuyện gì thế?
Tiếng nức nở ngừng lại và cô ấy ngẩng đầu lên và nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ.
–Tôi…tôi vừa bị mẹ mắng.
Nói xong cô cúi đầu xuống, không gian xung quanh lại trở nên yên tĩnh. Tôi muốn an ủi anh ấy, nhưng sự táo bạo trước đây của tôi đột nhiên biến mất. Tôi ngồi xuống cạnh cô ấy, tựa đầu vào tường, nhìn cô ấy bằng ánh mắt buồn bã. Dù đã gần trưa nhưng hai chúng tôi vẫn ngồi đó im lặng, quên mất túi bánh mẹ gọi. Tôi chợt nhớ ra điều gì đó, đứng dậy lay cô ấy.
– Này, đừng khóc nữa. Tôi sẽ đưa bạn đi chơi.
Tôi lay cô ấy lần thứ ba, cuối cùng cô ấy cũng ngẩng mặt lên nhìn tôi. Mắt cô ấy không còn ngấn nước nữa, chắc cô ấy đã ngừng khóc. Cô nhẹ nhàng hỏi:
– Nhưng cậu định đi đâu thế? – Đi kiểm tra nó ra! Đi hỏi mẹ tôi xem.
Tôi chạy vào trong xin phép cô Fan. Cô có vẻ ngạc nhiên vì lâu rồi tôi vẫn ở đây nhưng cô vui vẻ đồng ý và không quên dặn chúng tôi phải cẩn thận.
Tôi vui vẻ chạy ra ngoài, nắm lấy tay cô ấy rồi chạy trở lại hàng rào. Tinh thần anh hùng đã biến mất trước đó đột nhiên xuất hiện trở lại. Tôi nắm tay cô ấy chạy đến chỗ “Huashan”. Tên núi hoa này là do tôi và các con chọn. Chỉ vì trên ngọn núi này có rất nhiều loài hoa, chủ yếu là hoa dại nhưng chúng luôn tự tin khoe sắc, làm nổi bật nền xanh của thảm cỏ. Tôi và bạn tôi tình cờ gặp được nơi này khi đang thả diều và giờ đây nó là điểm đến bí mật của chúng tôi. Khi chúng tôi đến chân núi, cô ấy phấn khích đến mức buông tay tôi ra và chạy về phía trước. Gương mặt nhỏ nhắn bây giờ chắc chắn không hề thua kém bông hoa bên cạnh. Thấy em vui trở lại, tôi cũng vui vẻ dừng lại nhìn cho đến khi em đi xa rồi vẫy tay đuổi theo. Đang chạy, cô ấy đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn tôi thì tôi chợt dừng lại, trượt chân và ngã xuống đất. Khi ngồi dậy, tay chân của cô bị trầy xước, cô vừa xoa vừa đau vừa cười.
–Đau quá, sao cậu lại cười? – Chào xin chào, vì trông bạn thú vị đấy. – Tại sao bạn lại dừng đột ngột khi đang chạy? ——Ồ, tôi chợt nhớ ra rằng tôi chưa biết tên bạn là gì? – Tôi tên Lin phải không? Nếu dừng lại sau đó, hãy nhớ báo cáo âm thanh, nó giống như một tấm chăn bị rách. – Haha, tôi tên Phương. Xin lỗi, bây giờ bạn có thể về nhà và tôi sẽ giúp bạn thoa dầu. – Ừ, quay lại đi.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.